Thái Cẩm nói: “Lăng trang chủ không đến, Lăng Nhị thiếu có thể thay thế. Danh tiếng Lăng Nhị thiếu mấy năm gần đây ở trên giang hồ mọi người đều biết, theo ta thì vị trí minh chủ võ lâm này hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm được!”
Trong đám người có kẻ tán thành, có kẻ không lên tiếng, kết quả thì lại không khả quan cho lắm.
“Nếu nói là ai thì chọn người đó, vậy còn mở đại hội võ lâm làm gì?” Không biết người phương nào nói ra một câu như thế.
“Đại hội võ lâm không chỉ chọn ra Minh Chủ, mà còn phải thương thảo ra một biện pháp tiêu diệt Ẩm Huyết Giáo.” Lưu Chưởng Môn nói, “Mà nếu có chọn, cũng phải lập ra quy củ mới được.”
Liễu Nương nói: “Hay là đánh lôi đài đi, tuy chúng ta không có ý kiến gì với chuyện Lăng Nhị thiếu làm Minh Chủ, chỉ sợ ở đây vẫn còn rất nhiều tiền bối đức cao vọng trọng sẽ không cam lòng chịu một vãn bối điều động.”
“Đánh lôi đài?” Vạn Trung gật gật đầu, “Ai võ công cao nhất sẽ làm minh chủ, cách này không tệ.”
Thái Cẩm nói: “Chọn ra Minh Chủ ngoại trừ để người đó hiến kế cho chúng ta ra, cũng chỉ cần xung phong đi đầu đối phó Hỏa Phong là được, tự nhiên giờ chọn ra người có võ công cao nhất, thì võ công của Lăng trang chủ đã đạt tới đỉnh cao rồi, chẳng phải đưa ra so làm gì, mỗi cái là ông ta không đến…”
“Phải so thế nào?” Lăng Huyền Uyên không nguyện ý nghe hắn nói đâu đâu, hỏi thẳng.
Thái Cẩm nhất thời không nghĩ ra nhiều người thế này thì so đấu kiểu gì, đành phải nhìn về phía đám người Lưu Chưởng Môn tìm giúp đỡ.
Lưu Chưởng Môn suy nghĩ một chút, nói: “Để cho công bằng, mỗi một môn phái đều có một cơ hội thể hiện, cho nên mỗi bang phái cho người tới Thái viên chủ báo danh, sau khi đăng kí kết thúc, rồi sắp xếp buổi đấu, người thắng vòng đầu sẽ tiến vào vòng kế tiếp, cứ thế mà suy ra.”
Mọi người dồn dập bảo được.
Lăng Huyền Uyên nói: “Được, vậy ta báo tên trước cho ngươi, Ngự Kiếm sơn trang, Lăng Huyền Uyên.”
Bốn phía xì xào bàn tán.
Lăng Huyền Uyên quét một vòng mỗi người ở đây, nói: “Nếu đã định ra xong, không còn chuyện gì khác thì ta xin đi trước. Trước đại hội võ lâm, Thái viên chủ nếu có việc tìm ta, thì tới đối diện tiệm đồ cổ nói một tiếng, tự sẽ có người đến thông báo cho ta.”
“Được, được, ” Thái Cẩm cúi đầu khom lưng, “Mấy vị đi thong thả.”
Mấy người ra khỏi sân, loáng thoáng nghe có tiếng người nói: “Quả nhiên Lăng Nhị thiếu có ý này, hắn muốn đánh lôi đài, chúng ta nào có cơ hội.”
Ngay sau đó lại có người phụ họa.
Lăng Huyền Dạ hừ một tiếng rồi nói: “Người trong đó thật tẻ nhạt, vừa muốn chọn ra Minh chủ võ nghệ cao cường, vừa muốn khoe mẽ, xem đây là trò đùa hay sao?”
“Không được nói vậy, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Trong bọn họ không thiếu người tài, muốn làm minh chủ võ lâm cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Bối Cẩn Du cười nhạo: “Ta không tin mấy kẻ được gọi là cao nhân tiền bối sẽ dám lên đài so tài với ngươi, tranh cao thấp với tiểu bối, vốn là chuyện không vinh quang gì với bọn họ; thắng là chuyện đương nhiên, thua, thì việc mất mặt sẽ càng tệ hơn.”
Lăng Huyền Uyên liếc mắt nhìn y, “Giang hồ yên bình, nào có gì gọi là mất mặt, Thiết Mạc còn nói thế mà.”
Bối Cẩn Du khinh bỉ nhìn hắn, “Đừng giỡn, rõ ràng ngươi vì thù riêng.”
“…” Lăng Huyền Uyên trầm mặc đi được vài bước, mới ừ một tiếng.
Lăng Huyền Dạ thấy Mộ Phi Hàn như đang suy nghĩ gì đó, hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Đại hội võ lâm sẽ gặp được rất nhiều cao thủ?” Mộ Phi Hàn hỏi.
Lăng Huyền Dạ ngu người không hiểu.
Mộ Phi Hàn nhíu mày, “Sao hả?”
“Không có gì, ” Lăng Huyền Dạ cười nói, “Ta còn tưởng ngươi sẽ không để ý tới mấy chuyện này.”
Trong tròng mắt Mộ Phi Hàn tỏa ra ánh sáng lành lạnh, “Ta muốn xem thử cao thủ lợi hại nhất giang hồ rốt cuộc đã luyện tới cảnh giới cỡ nào.”
Lăng Huyền Dạ kiêu ngạo nói: “Lợi hại nhất đang ở Ngự Kiếm sơn trang.”
Mộ Phi Hàn nói: “Ngươi có muốn so tài với ta?”
“Ta… Bỏ qua đi, ” Lăng Huyền Dạ dừng chân lại, “Nếu ngươi có tâm luận võ, ta quay lại báo danh giúp ngươi?”
Mộ Phi Hàn lắc đầu, “Ta không muốn làm minh chủ võ lâm gì đó.”
Lời này nói ra dường như nếu hắn đánh lôi đài, vị trí minh chủ võ lâm sẽ là đồ trong túi của hắn. Người khác mà nghe được sẽ mắng hắn không coi ai ra gì, nghe vào trong tai Lăng Huyền Dạ thì cảm thấy trên người hắn nhiều hơn mấy phần khí chất siêu phàm thoát tục.
Trong lòng Lăng Huyền Dạ lóe qua suy nghĩ này.
Sẽ không có nhiều cơ hội để Mộ Phi Hàn nhìn gã với con mắt khác, nếu gã thật sự so chiêu luyện kiếm cùng hắn, để hắn biết được gã đủ tư cách sánh vai cùng hắn, sẽ có hy vọng gì không đây? Lăng Huyền Kỳ nói không sai, thời điểm này phải ra sức tấn công, tuyệt đối không được lùi bước.
Lăng Huyền Dạ lấy lại tinh thần, phát hiện Mộ Phi Hàn đã đi thật xa, vội vàng chạy theo, nói: “Nếu ngươi có hứng thú, về rồi chúng ta cùng tiếp vài chiêu.”
Yến Thanh Tiêu va vào cánh tay Lăng Huyền Thư, “Nhị ca nhà ngươi cứ thế mà đi à?”
“Không đi còn ở lại nói chuyện với họ?” Lăng Huyền Thư nói, “Vậy thì Nhị ca sẽ rất phiền lòng.”
Yến Thanh Tiêu nhìn chằm chằm gáy Thái Cẩm, hận không thể quăng cho một tiêu Phi Vũ giết chết hắn, “Một môn phái chỉ được cho ra một người đánh lôi đài, Nhị ca nhà ngươi phải đánh, ngươi có thấy đáng tiếc không hử?”
“Không, chuyện trên giang hồ từ trước đến giờ là do Nhị ca lo hết, ta còn mừng vì được thanh nhàn.” Lăng Huyền Thư đặt hai tay sau đầu rồi ngửa người xuống nóc nhà, “Ngươi đó, có muốn đánh lôi đài không?”
Yến Thanh Tiêu cắn răng, “Tên khốn kiếp Thái Cẩm đó hẳn biết võ công bản thân thấp kém, sẽ không đánh lôi đài, ta có tham gia cũng vô vị.”
Lăng Huyền Thư vuốt cằm suy nghĩ một lát, nói: “Nếu thật sự đối đầu với hắn trên lôi đài, ngươi sẽ giết hắn?”
“Sẽ không, ” Yến Thanh Tiêu nói, “Lần trước nghe ngươi nói xong, ta đã đổi chủ ý, giết hắn thì lợi cho hắn quá rồi, không chơi hắn một vố thì sao có thể giải được mối hận trong lòng của ta! Mà nói mấy cái này cũng phí công, hắn không tham gia, nên chẳng có cơ hội.”
“Vậy đừng nói mấy chuyện này nữa, ” Lăng Huyền Thư kéo hắn một cái, “Đói bụng, đi ăn thôi.”
“Này!” Yến Thanh Tiêu ra sức đẩy hắn, “Ai cho phép ngươi tùy tiện chạm vào ta!”
Lăng Huyền Thư lui về phía sau nửa bước, hơi dừng lại rồi lùi thêm hai bước, “Ta muốn đi…”
Yến Thanh Tiêu giật mình, vội vã ra tay ngăn tay hắn đang muốn ôm eo mình.
Lăng Huyền Thư thừa dịp tiến lên ôm lấy y.
Yến Thanh Tiêu cứng đờ người.
“Thanh Tiêu, ” Lăng Huyền Thư ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, “Ta… A…”
Yến Thanh Tiêu thu hồi nắm đấm, “Ngươi còn dám đùa ta, thì sẽ không chỉ vậy thôi đâu.”
Lăng Huyền Thư xoa chỗ bị đánh đau, “Đừng nổi giận, ngươi nhìn thử thế này sẽ hài lòng hơn không.” Hắn nói xong, cúi người nhặt một viên ngói bị vỡ, ném vào sau ót Thái Cẩm.
Thái Cẩm kêu “Ui a” một tiếng, “Ai đánh lén ta!”
Yến Thanh Tiêu suýt chút nữa cười to ra tiếng, kéo tay Lăng Huyền Thư chạy về phía một nóc nhà khác, “Đi mau đi mau!”
Mãi đến khi ra khỏi Cẩm Tú Viên, đáp xuống một góc đường không người đi lại, Yến Thanh Tiêu mới dừng bước lại, vừa cười vừa nói: “Ngươi có thấy dáng vẻ ngu ngốc vừa rồi của hắn không, cực kỳ giống năm đó khi ta săn thú trên núi thì gặp phải heo đen!”
“Ngu lắm sao?” Lăng Huyền Thư hỏi, ánh mắt thì nhìn chằm chằm bàn tay hai người nắm nhau.
“Có, ngươi không biết đâu, lớn thế này…” Yến Thanh Tiêu muốn giơ tay lên để miêu tả dáng vẻ con heo to cỡ nào, lại không giơ tay lên được, đến lúc này mới ý thức được mình còn đang cầm lấy tay Lăng Huyền Thư, lập tức bỏ ra, “Đã nói ngươi không được chạm vào ta!”
Yến Thanh Tiêu hơi giận: “Lẽ nào ngươi cứ để bị nắm tay sao?”
Lăng Huyền Thư trả lời thật lòng: “Vừa nãy tình huống đặc biệt, không tính được chứ?”
Yến Thanh Tiêu hừ lạnh, “Ta không biết trong lòng ngươi đang tính toán cái gì, nhưng ngày đó ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cùng hành vi đê tiện kia của Thái Cẩm chẳng khác gì nhau!”
Lăng Huyền Thư rốt cuộc thay đổi biểu cảm, “Ở trong lòng ngươi, ta giống như Thái Cẩm?”
Yến Thanh Tiêu cũng xoay người, đi hướng ngược lại.
Mới đi được vài bước, thì y quay đầu lại nhìn. Lăng Huyền Thư đã ra đường cái, người đi qua đi lại từ từ che lấp bóng lưng của hắn, mãi đến khi không còn nhìn thấy gì nữa.
“Khốn nạn, ” Yến Thanh Tiêu ra sức đá văng cục đá bên chân, “Dựa vào cái gì mà ngươi dám quay lưng với ta trước!”
Lăng Huyền Sương một khi đã ngủ là ngủ thẳng tới trưa mới tỉnh, với việc trong một thời gian dài không được ngủ ngon như lúc này quả thật thoải mái không thôi. Hắn mặc y phục, gọi Lăng Tiểu Vụ vào hầu hạ hắn rửa mặt, hỏi: “Có thấy Thiệu nguyên chủ đâu không?”
Lăng Tiểu Vụ đáp: “Tiểu thiếu gia nhờ ngài ấy chỉ điểm võ nghệ.”
“Thật không, Huyền Kỳ có làm xấu mặt không hả?” Lăng Huyền Sương tràn đầy phấn khởi chạy ra ngoài, “Trò vui này sao có thể thiếu ta!”
Lăng Tiểu Vụ đuổi theo phía sau, “Đại thiếu gia không ăn gì trước rồi đi sao?”
“Không ăn, mà cũng sắp tới bữa trưa rồi còn gì.” Lăng Huyền Sương chạy nhanh không còn bóng dáng, chỉ còn một chuỗi âm thanh thổi qua, “Mà ngươi cũng tự tìm chỗ nào mà chơi đi!”
Lăng Tiểu Vụ đang muốn đi khỏi, bỗng dưng nghĩ ra một chuyện, nên đuổi theo ngay, “Đại thiếu gia, ngài…” Đuổi được hai bước lại nghĩ, có đuổi được cũng gần tới Tiền viện, hay là thôi đi.
Lăng Huyền Sương chạy qua Tiền thính thì thấy Thiệu Dục Tân cùng Lăng Huyền Kỳ đang cầm nhánh cây khoa tay ở đó, nghĩ là bọn họ đang luyện chăm chú, phải chạy qua hù cho một trận mới được.
Chỉ tội còn chưa chờ hắn xông tới, hai người đã ngừng tay.
Thiệu Dục Tân ném nhánh cây qua vườn hoa bên cạnh, nói: “Nếu bàn về kiếm pháp, Ngự Kiếm sơn trang các ngươi sợ là không ai bằng, chúng ta cũng không cần nói tới nói lui.”
“Đạo lý thu phát kình lực Thiệu đại ca nói cũng để cho ta có lợi không ít, ” Lăng Huyền Kỳ tiện tay ném mất nhánh cây, “Đa tạ Thiệu đại ca!”
Thiệu Dục Tân ngồi xuống ghế dài ở sân phía Tây, nhìn về chỗ Lăng Huyền Sương đang ẩn thân, “Nếu ngươi muốn vào thì hãy vào luôn đi.”
“Đại ca, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Huynh đã bị bại lộ rõ ràng, nếu không ra, Thiết Mã cùng Kim Qua cũng sắp qua đó.”
“Cái gì!” Lăng Huyền Sương quát to một tiếng chạy vào, mới nhìn thấy ngay ở chỗ ngoặt khác hắn vừa mới trốn, một đôi tuyết sư đang là tò mò trần ngập nhìn hắn chằm chằm, “Lăng Tiểu Vụ sao mi không chết luôn đi!”