“Tiểu tặc!” Vạn Trung ở trong một bẫy khác hô, “Ngươi hại huynh đệ ta, có gan thả ta ra, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp!”
Trại chủ nằm dựa vào ghế, “Ta rảnh rỗi hay sao mà cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp, giết thẳng ngươi luôn không phải càng bớt việc sao?”
“Ngươi!” Vạn Trung lại cúi đầu nhìn Liễu Nương trong lồng ngực, mải suy nghĩ, nói, “Được, chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài để cứu Liễu Nương, món nợ giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ!”
Trại chủ suy nghĩ một chút, “Không được, không hay.”
“Ngươi còn muốn gì hả!” Vạn Trung tức giận nói.
“Ngươi xóa bỏ, người khác thì sao?” Trại chủ nói, “Nếu tất cả không muốn tính toán, thì chỉ cần vị công tử này chịu làm áp trại phu nhân của ta, ta sẽ mở cơ quan thả ra các ngươi ra, cũng có rượu ngon đồ ăn ngon chờ đợi, thế nào?”
Tào Nghĩa hừ một tiếng, “Không thế nào gì hết, ngươi đừng phí lời, tới cuối cùng ta cũng phải báo thù cho huynh đệ đã chết!”
“Như vậy hả…” Trại chủ tiếc nuối, “Nguyên Bảo, ngươi giết hắn trước đi, là có thể trừ đi một món nợ.”
Nguyên Bảo làm nóng người, “Vâng!”
“Dừng tay!” Lăng Huyền Uyên nói.
Trại chủ giơ tay ra hiệu cho Nguyên Bảo chờ một chút, “Sao hả, ngươi đổi ý?”
Lăng Huyền Uyên cau mày.
Lăng Huyền Thư đã quen với tư thế ngồi này, nhàn nhã tựa vào vách trong bẫy, “Làm sao ngươi biết chúng ta muốn lấy mạng ngươi?”
Nguyên Bảo ra vẻ ta đây biết hết: “Các ngươi sớm đã bị người của chúng ta nhìn chằm chằm, có huynh đệ nhận ra mấy người các ngươi từng bị cướp thuyền, biết các ngươi là đến trả thù. Không ngờ các ngươi cũng khá giỏi, bẫy đặt trên đường không thể nhốt được các ngươi, trại chủ chúng ta lúc này mới cảm thấy thú vị, tự mình thu thập các ngươi!”
“Đúng thế, từ khi ta bị bệnh, đã rất lâu không gặp được chuyện thú vị như vậy.” Trại chủ nhìn Lăng Huyền Uyên, “Chỉ cần ngươi đáp ứng ta, tất cả đều dễ nói chuyện. Nếu những người này đồng ý cùng ta giảng hòa, vì ngươi ta sẽ cam nguyện nhịn đau lấy giá tiền gấp mười bồi thường tổn thất ngày đó của họ, đệ tử chết rồi, chết một ta đền trăm lạng vàng, chết mười ta đền ngàn lạng vàng, như vậy được chưa?”
“Không được!” Hách bang chủ reo lên, “Mạng người sao có thể dùng tiền để đong đo?”
Nguyên Bảo rất hiểu tâm tư trại chủ, đi lên phía trước nói: “Vậy thì không còn gì khác hơn là giết ngươi.”
“Chờ một chút chờ một chút, ” Lăng Huyền Dạ bất mãn nói, “Gấp cái gì hả, có chuyện từ từ
nói.”
Lăng Huyền Kỳ khuyên Hách bang chủ nói, “Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, đây không phải đền rồi đó sao, tên Hỏa Phong kia còn không chịu đền đâu, ngươi thì sao hả? Nếu ngươi mất mạng ở đây, vậy xem như vạn sự đều hết.”
“Ta… Ta đồng ý…”Lưu Chưởng Môn đúng lúc tỉnh lại, run rẩy nói, “Trại chủ, điều kiện của ngươi ta đồng ý, ngươi thả ta ra.” Không cái gì quan trọng so với báo thù cho Lưu Mạc Bạch, nhất định phải sống sót mới được.
Trại chủ duỗi ra một ngón tay lắc lắc, “Ta biết ông đồng ý, nhưng ông còn phải chờ đã, điều kiện trước tiên là vị công tử này chịu làm áp trại phu nhân của ta, một khi hắn chưa gật đầu, thì những cái khác không cần bàn nữa.”
Lăng Huyền Thư lại nói: “Xem trại chủ ra tay hào phóng cỡ này mới biết là người có tiền, sao không tìm chỗ giàu có mà buôn bán, mà cứ phải trốn ở chỗ này suốt ngày không nhìn được ánh sáng chứ hả?”
“Buôn bán nào có thể kiếm tiền nhanh hơn chuyện ta đang làm hả?” Trại chủ nói, “Hơn nữa ngươi chưa từng làm nên không hiểu được, nghề này mà làm rồi thì ngươi sẽ nghiện.”
Lăng Huyền Dạ hiếu kỳ nói: “Ngươi còn kiêm chức tú bà thanh lâu sao?”
Trại chủ: “…”
“Ít nói nhảm, ” Nguyên Bảo đi tới đi lui qua ba cái bẫy, “Điều kiện trại chủ chúng ta đưa ra, các ngươi có đồng ý hay không hả?”
Lưu Chưởng Môn cùng Vạn Trung xem như đã xong, dưới xúi giục của Lăng Huyền Kỳ, Hách bang chủ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn cũng đành đồng ý.
Lăng Huyền Sương hơi mệt, đưa đầu tựa ở trên vai Yến Thanh Tiêu, “Em dâu, ngươi nói xem?”
Ngày đó tuy hắn suýt chút nữa bị mất mạng, nhưng mà mọi chuyện đã qua lâu rồi, từ lâu hắn đã chẳng thèm để ý. Hơn nữa đệ tử môn hạ nhà hắn cũng không bị tổn thất, mất cũng chỉ là một ít tài vật, nếu đối phương đã mở miệng muốn bồi thường gấp mười lần, chưa chắc hắn đã phải chịu thiệt. Yến Thanh Tiêu run vai, nói: “Ta không có ý kiến, nhưng ngươi có thể cách xa ta một chút được không?”
“Hẹp hòi!” Lăng Huyền Sương ủy khuất, “Chỗ này bé tí tẹo như này, ngươi bảo ta đi chỗ nào? Hơn nữa đều là người một nhà, dựa vào một lát cũng không mất miếng thịt nào đi.”
Nghe bọn họ đều đã đồng ý, Tào Nghĩa đành phải nhả ra, “Được được, xem như ta xui xẻo!”
Tâm tình trại chủ rất tốt, “Vị đại tẩu đang ngủ nói thế nào?”
Vạn Trung ngắt nhéo người Liễu Nương, “Liễu hạp chủ, Liễu hạp chủ tỉnh lại đi!”
Liễu Nương mơ mơ màng màng hơi hé mắt, bị đau đớn các nơi trên người truyền đến làm nàng suýt nữa lại ngất tiếp, “Chúng ta… Ở đâu?”
“Chúng ta rơi vào trong bẫy Cửu Ngõa liên hoàn trại, ” Vạn Trung giải thích, “Trại chủ nói nếu ngươi không truy cứu chuyện ngày đó hắn hủy thuyền hại người, hắn sẽ thả chúng ta ra ngoài.”
“Ngươi là nói trại chủ Cửu Ngõa liên hoàn trại?” Liễu Nương bỗng dưng tỉnh táo tinh thần, hai mắt tràn ngập ngưỡng mộ, “Nhân vật truyền kỳ đang ở chỗ nào, mau để cho ta gặp! Ta truy cứu với ai cũng sẽ không truy cứu với hắn, đời này nếu có thể nhìn thấy hắn, nửa điểm tiếc nuối ta đây cũng không có!”
Vạn Trung: “…”
Trại chủ cười ha ha, “Trong các ngươi vẫn còn người chưa đồng ý không hả?”
Lăng Huyền Sương nói: “Không còn không còn, mấy tiểu tử cầm kiếm cùng người nuôi sư tử đều là người một nhà của ta, ta được làm chủ, hoàn toàn không có ý kiến.”
Thiệu Dục Tân hơi quay đầu nhìn hắn, “Người một nhà?”
Lăng Huyền Sương xoay gáy nhếch miệng cười với hắn, “Thì lúc đó ngươi không ở trên thuyền, cũng không bị tổn thất, đương nhiên sẽ không tính toán đúng không?”
“Nhưng còn có thù cũ.” Thiệu Dục Tân nói.
Lăng Huyền Sương nói dịu dàng: “Chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, bọn họ không còn cướp thuyền Lạc Trần Nguyên nhà ngươi cũng xem như đã ăn năn, ngươi đại nhân đại lượng thì đừng để ở trong lòng. Hơn nữa phụ thân ngươi cùng phụ thân hắn đã không còn ở trên đời, hai người các ngươi có tranh cãi nữa cũng chẳng còn liên quan đến ngươi có đúng không?”
Thiệu Dục Tân vốn cũng không có ý định lôi chuyện cũ ra, “Hừm, vậy thì nghe lời ngươi.”
“Thiệu nguyên chủ Lạc Trần Nguyên cũng ở đây?” Trại chủ không khỏi nghiêng người đưa đầu nhìn qua, “Ta vô ý đắc tội Thiệu nguyên chủ, những năm gần đây ngươi và ta nước giếng không phạm nước sông, sao Thiệu nguyên chủ muốn đến tìm ta tra*?” ( tra như tra công tra thụ á ^^)
Thiệu Dục Tân nói: “Hiểu lầm, chuyến này ta chỉ muốn bắt giáo chủ Hỏa Phong Ẩm Huyết Giáo đến Lạc Trần Nguyên gây sự, tên Hỏa Phong đó xông vào phạm vi Cửu Ngõa liên hoàn trại, chúng ta mới theo vào, chứ không phải đi tìm trại chủ ngươi gây phiền phức.”
Lông mày trại chủ nhíu lại, “Hỏa Phong?” Hắn nhìn về phía Nguyên Bảo, “Còn có người khác đi vào ranh giới chúng ta sao, sao ngươi không nói cho ta?”
Nguyên Bảo lắc đầu như trống bỏi, “Không có, ta cũng chưa lấy được báo cáo từ đệ tử phía dưới. Trại chủ đừng nóng vội, ta sẽ sai người đi hỏi ngay.”
Trại chủ xua tay ra hiệu cho gã đi tra, hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Huyền Uyên, “Bọn họ đều đồng ý hết rồi, chỉ thiếu mỗi ngươi gật đầu, ngươi nghĩ thế nào?”
Hai mắt của hắn cũng không tính là đẹp, trong đôi mắt cũng không quá mức thâm trầm phức tạp, nhưng từ khi bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, Lăng Huyền Uyên khi gặp chuyện từ trước đến giờ mặt không biến sắc lại làm ra phản ứng lảng tránh.
Lăng Huyền Sương sốt ruột thay hắn, “Huyền Uyên, ngươi nói chuyện đi! Ta thấy người trại chủ này cũng rất được, có thể làm em dâu ta.”
Lăng Huyền Uyên: “…”
Lăng Huyền Thư đồng ý nói: “Ta cũng nghĩ vậy, hắn rất có tiền, nuôi nổi huynh.”
Lăng Huyền Uyên: “…”
Đáy mắt trại chủ mỉm cười, rất có kiên nhẫn chờ đợi.
Lăng Huyền Sương đem giọng nói đè thấp, “Huyền Uyên, đệ nghe ta nói, hãy đồng ý với hắn trước, để hắn thả chúng ta ra; nếu đệ thật sự không thích hắn, sau khi thoát thân thì đổi ý là được?”
“Không được!” Lăng Huyền Uyên từng chữ từng câu, nói năng có khí phách, “Người Ngự Kiếm sơn trang, xưa nay đều là nói một không hai!”
Anh em nhà họ Lăng: “…” Ngự Kiếm sơn trang chỉ có một mình ngươi là vậy.
Trại chủ đứng lên đến gần hơn một chút, “Các ngươi là người Ngự Kiếm sơn trang?”
“Đúng thế, ” Lăng Huyền Sương nói, “Áp trại phu nhân của ngươi gọi là Lăng Huyền Uyên.”
Trại chủ càng tỉ mỉ đánh giá Lăng Huyền Uyên một phen, “Hừm, nhìn càng hợp mắt.”
Lăng Huyền Uyên: “…”
Một thiếu nữ bố y đi tới, thi lễ với trại chủ, “Trại chủ, ngài phải uống thuốc.”
Trại chủ vừa nghe xong thì chán nản ngồi trở lại trên ghế, “Uống thuốc lâu như vậy nhưng chẳng tốt hơn là bao, hơn nữa còn rất đắng, ta không muốn uống.”
“Dù không uống cũng nên đi về nghỉ ngơi, ” Hiển nhiên thiếu nữ đã nghe quen mấy câu nói này, quen tay làm nhanh, “Nếu như không ngủ trưa, trại chủ sẽ không thoải mái.”
Trại chủ thì u oán: “Không thoải mái thì không thoải mái, không chiếm được phu nhân, cả đời ta đây đều không thoải mái.”
“Ta nói trại chủ ơi, ” Lăng Huyền Sương nói, “Ngươi nói ngươi không còn sống lâu nữa, nếu đệ đệ ta thật sự đáp ứng ngươi, chẳng phải không lâu sau ngươi sẽ để nó thành quả phụ thủ tiết?”
Lăng Huyền Uyên nắm nắm tay, “Huynh nói cái gì?”
Lăng Huyền Sương ho khan hai tiếng, “Ta nói đệ biến thành kẻ góa vợ.” (:v)
Lăng Huyền Uyên: “…”
“Đó là chuyện của hắn, sao ta để ý nhiều như vậy làm gì?” Trại chủ nói, “Ta chỉ để ý ta hài lòng không thôi, cho nên các ngươi hãy mau lên đi, không thì ta sẽ mất kiên nhẫn chờ đợi, sẽ phải giết người.”
“Cũng phải, ” Lăng Huyền Sương thúc giục, “Huyền Uyên, đệ đồng ý đi, chẳng bao lâu nữa là hắn chết rồi, ngươi tái giá với người khác là được?”
Lăng Huyền Thư tinh thần vui vẻ xem cuộc vui, “Lấy tính cách Nhị ca, chỉ sợ gật đầu chính là cả đời.”
Trại chủ cười đến càng hài lòng, “Tính cách hắn là vậy sao? Vậy ta càng thích.”
“Liễu hạp chủ, Liễu hạp chủ!” Vạn Trung lo lắng hô hai tiếng, càng lớn tiếng nói, “Lăng Nhị thiếu, coi như ta cầu ngươi, ngươi hãy đồng ý đi, Liễu hạp chủ chảy rất nhiều máu, còn chậm trễ chỉ sợ không xong!”
Lăng Huyền Uyên nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cuối cùng từ bỏ kiên trì, “Được, ta đồng ý.” Từng câu từng chữ đều từ trong miệng bò ra.
“Vậy cứ quyết định như thế!” Trại chủ vung tay lên, “Thả người!”
Phía sau hắn có mấy người chuyển động cơ quan.
Vòng sắt được dỡ ra, mọi người giành được tự do, dồn dập nhảy ra từ trong bẫy.
Trại chủ đi tới trước mặt Lăng Huyền Uyên, so sánh một hồi mới phát hiện hắn cao hơn mình một cái đầu, không khỏi có phần lưu tâm. Có điều rất nhanh hắn cảm thấy như thế cũng chẳng sao, đưa tay vì Lăng Huyền Uyên phủi tro bụi trên bả vai cho hắn, cười nhẹ: “Ta sẽ bảo người khoản đãi các ngươi, ngươi hãy chuẩn bị cho tốt, đêm nay chúng ta sẽ bái đường thành thân.” Nói xong, hắn đi luôn.
Lăng Huyền Uyên bị bỏ lại tại chỗ, trong đầu trong lòng một mảnh ngổn ngang: “…”