Lăng Huyền Sương ngày đó muốn tìm Đào Tâm Duyệt nhờ vả nhưng vì thân thể không ổn nên ở trong phòng nghỉ ngơi, đêm đó lại độc phát chơi cho hắn chết đi sống lại, kéo dài liên tiếp hai ngày, đành phải đem chuyện lấy lòng Đào Tâm Duyệt tạm thời bỏ qua.
Tới buổi tối ngày thứ ba, mắt thấy giờ độc phát càng ngày càng gần, Lăng Huyền Sương sợ hãi nằm ở trên giường cầu viện với Lăng Huyền Uyên, “Huyền Uyên, đệ hãy cho ta chết thoải mái đi, ta không muốn bị đau nữa.”
“Đừng nói mấy lời xui xẻo, ” Tuy khuôn mặt Lăng Huyền Uyên tê liệt vạn năm bất biến, nhưng vẫn nhìn rõ lo lắng từ đáy mắt, “Cố gắng nhịn thêm hai, ba ngày nữa.”
Lăng Huyền Sương vùi mặt vào trong chăn, “Một nửa lạnh một nửa nóng, còn đau dữ dội, ta không chịu được.”
“Đại ca, đường đường là nam tử hán đại trượng phu, sao chỉ vì tiểu độc này mà bị đánh bại?” Lăng Huyền Dạ ngồi ở bên cạnh hắn vỗ chăn, “Hãy cố chịu, hết thảy đều sẽ qua.”
Lăng Huyền Sương muốn khóc lớn, “Ta không muốn làm trượng phu, ta thất bại, ta đầu hàng, tha cho ta đi! Cố chịu gì, ta không cần!”
Lăng Huyền Dạ: “...”
Lăng Huyền Kỳ từ bên ngoài đi vào, “Đại ca, Thiệu nguyên chủ đến rồi!”
Tinh thần Lăng Huyền Sương lập tức tỉnh táo, ngồi dậy muốn nhảy xuống khỏi giường, lại bị Lăng Huyền Dạ đè lại.
Thiệu Dục Tân vào cửa, khẽ gật đầu với mấy huynh đệ bọn họ, nói: “Ta nghe nói thân thể Lăng đại thiếu mấy ngày nay không thoải mái cho lắm, có phải do độc phát rất dữ dội?”
Lăng Huyền Sương mềm mại ngã xuống, yếu ớt nói: “Đúng, ta tình nguyện để Huyền Uyên giết ta.”
Lăng Huyền Dạ rất chi là hiểu rõ nhường đường.
Lăng Huyền Sương quả nhiên cho hắn một ánh mắt tán thưởng, vỗ vỗ vị trí lúc trước Lăng Huyền Dạ ngồi, “Thiệu nguyên chủ, ngồi.”
Thiệu Dục Tân nhìn ánh mắt của hắn hơi linh động, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh giường, “Ta đến giải độc cho ngươi, sẽ không bị độc dằn vặt nữa.”
“Không phải đã nói cuối cùng hay sao?” Lăng Huyền Sương vui mừng ngồi dậy.
Thiệu Dục Tân nói: “Những người còn lại đã giao cho sư muội ta, mà ta sẽ tự tay giải độc cho ngươi.”
“Nhưng nội lực của ngươi...” Lăng Huyền Sương không yên tâm cho lắm, dáng vẻ ngày ấy Thiệu Dục Tân đứng còn không vững hắn vẫn chưa quên.
“Vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, ” Thiệu Dục Tân mỉm cười, “Nhưng đủ giải độc cho một mình ngươi.”
Lăng Huyền Sương cảm động e thẹn, “Nói thế, ngươi đặc biệt vì ta...”
“Cơm nước đến rồi!” Lăng Huyền Thư bưng bàn ăn vào cửa, “Đại ca, đệ đã mời riêng một người đến làm cho huynh mấy món chua ngọt, huynh ăn nhiều một chút, khi độc phát không chừng còn đau hơn rất nhiều.”
Lăng Huyền Sương nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi, “Ta sẽ không bị độc phát nữa.”
Lăng Huyền Thư lúc này mới nhìn thấy Thiệu Dục Tân, “Thì ra Thiệu nguyên chủ đã xuất quan, đến giải độc cho huynh a.”
Thiệu Dục Tân đứng dậy tránh ra, “Ăn chút gì trước đi, ăn xong chúng ta sẽ giải độc.”
Lăng Huyền Kỳ để một cái bàn nhỏ ở trên giường hắn, tiếp nhận món ăn trên tay Lăng Huyền Thư thả xuống.
Lăng Huyền Thư ngoài cười nhưng trong không cười, “Lườm đi, cẩn thận sau này ta sẽ không giúp huynh.”
Lăng Huyền Sương bé ngoan ăn cơm.
Lăng Huyền Uyên mời Thiệu Dục Tân đến ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, hỏi: “Từ trước vẫn chỉ nghe nói nội công độc môn Lạc Trần Nguyên chỉ có một mình Thiệu nguyên chủ kế thừa, vậy không biết vị Đào cô nương này…”
Thiệu Dục Tân nói: “Tâm Duyệt là cô nhi Tiên phụ nhặt về trong một lần ra ngoài, vốn không tính truyền nội công độc môn cho nàng, nhưng trời sinh nàng là người kỳ tài luyện võ, phụ thân đã không nỡ lãng phí một người như nàng, cuối cùng đã phá lệ. Mà chuyện này người trong Lạc Trần Nguyên chưa bao giờ truyền ra ngoài, sư muội bình thường cũng chỉ phụ trách làm ăn ngoại giới qua lại của Lạc Trần Nguyên, nói một cách đơn giản, tiền trong Lạc Trần Nguyên đều do nàng quản lý. Bất quá sau chuyện lần này hẳn che giấu không nổi, chỉ hy vọng kẻ đang ẩn trong bóng tối đang tìm cách gây bất lợi cho Lạc Trần Nguyên, thì nhắm vào một mình ta chứ đừng thương tổn Tâm Duyệt là được rồi.”
Lạch cạch.
Lăng Huyền Sương cười gượng nhặt chiếc đũa rơi ở trên bàn, “Các ngươi cứ nói tiếp, nói tiếp.” Để một nữ nhân quản tiền của hắn, điều này chứng tỏ cái gì? Hắn chỉ lo chẳng may người khác tổn thương nữ nhân này, lại chứng tỏ cái gì? Quả nhiên cứ để cho ta chết rồi quên đi…
Lăng Huyền Thư liếc nhìn hắn một cái, nói: “Chuyện làm ăn tuy ta không dám nói mình tinh thông, nhưng mấy năm qua cũng mở được mấy đường làm ăn, nếu như Đào cô nương không chê ta lắm miệng, ta đây có thể giúp nàng một ít hay không?”
“Chuyện này cầu còn không được.” Lăng gia thương thông Tứ Hải, Thiệu Dục Tân đương nhiên sẽ không đẩy chỗ tốt ra cửa cho người ngoài.
“Vậy thì chờ Đào cô nương giải xong cho mấy người còn lại, ta sẽ đi tìm nàng.” Lăng Huyền Thư nhìn Lăng Huyền Sương nhíu mày.
Lăng Huyền Sương trộm dựng ngón tay cái, cảm thấy hắn đáng tin cậy hơn so với Lăng Huyền Dạ rất nhiều, còn thuận tiện thưởng cho Lăng Huyền Dạ một cái liếc mắt.
Lăng Huyền Dạ hoàn toàn làm như không thấy, hỏi Thiệu Dục Tân nói: “Thiệu nguyên chủ, ngươi từng nghe nói nơi ở của ‘Cửu Ngõa liên hoàn trại’ ở cách đây không xa?”
Trên mặt Thiệu Dục Tân có hơi bất ngờ, rồi biến thành thản nhiên, “Lúc các ngươi tới đây, có phải đã ăn thiệt thòi?”
“Bị người nổ thuyền đoạt bảo, ” Lăng Huyền Kỳ thở dài nói, “Còn chết không ít người.”
Thiệu Dục Tân nói: “Cửu Ngõa liên hoàn trại, làm ác ở vùng sông nước đã có mấy chục năm. Ban đầu thương thuyền Lạc Trần Nguyên đã mất không ít tiền của vào tay bọn họ, khi đó Tiên phụ mới tiếp nhận Lạc Trần Nguyên từ tay Tổ phụ, mất không ít đệ tử sau mới quyết định tự mình ra thuyền dẫn dụ bọn chúng ra. Chuyến thuyền lần này ngụy trang rất nhiều hàng hóa, quả nhiên dẫn bọn chúng tới không ít người, bọn chúng quen dùng chiêu nổ thuyền, lặn xuống đáy nước mò tài bảo, dùng móc câu hàng hóa, ỷ vào kỹ năng bơi rất tốt để lẩn trốn dưới nước. Nhưng bọn chúng không biết, phụ thân đã sớm sai người phục ở hạ du giăng lưới canh chừng, tuy lưới lúc đó bị cắt đứt chạy trốn vài tên, nhưng chúng ta cũng tranh thủ thời gian bắt được không ít người.”
Lăng Huyền Sương nghe tới hăng hái, ăn một nửa cơm thì quên mất, “Sau đó thì sao?”
“Phụ thân từ trong miệng bọn chúng nghe được cái tên ‘Cửu Ngõa liên hoàn trại’ này, để những tên đó dẫn đường, tìm chỗ bọn chúng ấn thân.” Thiệu Dục Tân tiếp tục nói, “Mấy tên này đều mang dáng vẻ sợ hãi sợ chết, lập tức đồng ý, phụ thân rất vui, hôm sau trời vừa sáng liền dẫn mấy đệ tử áp giải mấy tên này lên đường.”
Lăng Huyền Thư nói: “Đáng tiếc vẫn không thành công?” Nếu không thì đám người của gã cũng không gặp chuyện này.
Thiệu Dục Tân cười khổ gật đầu, “Trên đường các ngươi tới đây cũng thấy, từ bến tàu đến hạ du, hai bên bờ sông khắp nơi mọc đầy cây cối cao to cứng rắn, không dễ mở đường, cho nên nhiều năm qua mới chỉ có mỗi một đường thủy đến Lạc Trần Nguyên. Mà mấy tên tặc dẫn phụ thân ta đi đường bộ, khi đó phụ thân mới biết đất liền này không có đường, mà chỉ để che giấu, nên không dễ tìm; trên đường khắp nơi đều mọc đầy bụi gai, đi rất khó khăn. Cứ vậy sau một quãng thời gian, sự chú ý của phụ thân và mấy tên đệ tử đều đặt ở bụi gai trên đường, thả lỏng cảnh giác với mấy tên tặc, nên không ngờ rằng bọn chúng đã sớm bố trí cạm bẫy ở đường về.”
Lăng Huyền Dạ nói: “Lão nguyên chủ trúng mai phục?”
“Không có, chỉ mấy tên đệ tử đi theo không còn trở về.” Thiệu Dục Tân tiếc hận lắc đầu, “Mấy tên tặc Cửu Ngõa liên hoàn trại vì biết rõ vị trí cùng đặc điểm cạm bẫy, mượn cơ hội đào tẩu. Phụ thân tìm mãi mà vẫn không tìm được một người, đường cũng đứt đoạn mất, cuối cùng đành phải nghĩ cách quay về. Ngài từng nhiều lần dẫn người tiếp tục tìm kiếm vị trí Cửu Ngõa liên hoàn trại, cũng không ít lần phái thương thuyền dụ dỗ, nhưng bọn chúng lại không chịu vào bẫy, mà sau này cũng không cướp thuyền Lạc Trần Nguyên chúng ta nữa.”
“Vậy chẳng lẽ cứ để yên cho bọn chúng lộng hành?” Lăng Huyền Kỳ không rõ, “Rõ ràng bọn chúng còn đang hại người, chẳng lẽ các ngươi cứ để mặc?”
Thiệu Dục Tân nhún vai, “Bọn chúng hại người khác, không liên quan gì tới Lạc Trần Nguyên, chỉ cần không xâm lấn chúng ta, thì để ý bọn chúng gây ác làm gì.”
“Chuyện này…” Lăng Huyền Kỳ càng khó hiểu.
Từ trước đến giờ người chỉ lo cho mỗi bản thân không phải số ít, như Tiên thiếu Lạc Trần Nguyên ở trong chốn giang hồ đi lại các phái cũng chẳng lạ lùng gì, dựa theo lời Thiệu Dục Tân nói, hắn làm người không chính không tà, sẽ có loại suy nghĩ này cũng không đáng ngạc nhiên.
Lăng Huyền Uyên nói: “Đợi xong việc này, chúng ta sẽ giải quyết Cửu Ngõa liên hoàn trại.”
Thiệu Dục Tân biểu hiện ra hứng thú nồng hậu, “Náo nhiệt cỡ này, thật ra ta đây rất muốn nhìn thử xem.”
Lăng Huyền Thư thầm nghĩ, cũng chẳng phải ngươi muốn xem trò vui, mà muốn nhìn chúng ta làm cách nào moi ra đám tặc kia mới là sự thật đi. Ngay cả Lạc Trần Nguyên nhà ngươi cũng không tìm ra nơi ở được, thì chúng ta từ đường xa mà đến đối với địa hình không biết gì cả thì làm sao mà tìm được? Nhưng việc này vẫn còn nghĩ cách khác được, Lăng Huyền Thư nhìn về phía Lăng Huyền Sương, “Ngươi ăn xong chưa?”
Lăng Huyền Sương cúi đầu nhìn bát trên tay, “Nguội, không ăn.” Hắn thả bát xuống, chỉ huy Lăng Huyền Kỳ lấy bàn ra, “Giải độc đi.”
Lăng Huyền Uyên đứng lên, “Chúng ta không quấy rầy, Thiệu nguyên chủ, xin nhờ.”
Thiệu Dục Tân nói: “Yên tâm.”
Mọi người đi ra ngoài, Lăng Huyền Sương ngồi ở trên giường chờ mong mà nhìn Thiệu Dục Tân, đáy mắt có chút hưng phấn.
Thiệu Dục Tân cởi giày ngồi xếp bằng đối diện hắn, “Xoay người rồi ngồi giống như ta.”
“Vậy không phải sẽ không nhìn thấy ngươi?” Lăng Huyền Sương chậm rãi cởi áo khoác mỏng ra, nghiêng đầu quay về hắn cười,: “Thời gian còn sớm, không bằng chúng ta nói chuyện khác trước?”
“Nói…” Lăng Huyền Sương đặt hai tay xuống giường, cong mông lao về phía trước, “Chúng ta đang cùng ở trên một cái giường, không bằng làm tiếp chuyện có ý nghĩa hơn?”
“Giải độc không ý nghĩa sao?” Suy nghĩ dưới đáy mắt Thiệu Dục Tân khiến hắn nhìn không rõ.
Lăng Huyền Sương vừa định nói giải độc lúc nào cũng kịp, đau đớn quen thuộc lại bắt đầu lan tràn, hắn “Ôi chao” một tiếng, ngã vào lòng Thiệu Dục Tân.
Thiệu Dục Tân tiếp được người tiếp hắn, giúp hắn xoay người điều chỉnh tốt tư thế ngồi, lòng bàn tay kề sát vào lớp áo hắn mặc, truyền từng chút nội lực qua, “Trước tiên nên thu tâm lại, chờ ngươi giải độc xong, rồi suy nghĩ chuyện phải đùa giỡn ta thế nào cũng không muộn.”
Lăng Huyền Sương: “…” Đừng nói thẳng ra thế được chứ…