Lăng Huyền Kỳ đang bồi Hạ Tĩnh Hiên chơi đùa với Tiểu Tuyết sư, thì thấy Lăng Tiểu Tình vội vã chạy vào.
“Chân bước nhẹ một tí, ngươi dọa tới Tiểu Quai (bé ngoan) bây giờ.” Hạ Tĩnh Hiên oán giận.
Lăng Tiểu Tình thầm nghĩ hi vọng ta không dọa tới ngươi là được rồi, sau đó nói ra lời kinh người: “Thiếu gia, tiểu công tử, Vương gia đến rồi.”
Lăng Huyền Kỳ ngẩn ra, “Vương gia nào?”
Lăng Tiểu Tình nói: “Nhạc phụ cậu đó.”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Hạ Tĩnh Hiên ôm Tiểu Tuyết sư đứng lên, bất mãn nói: “Cha với đại ca sao ai cũng phiền phức thế nhỉ? Cũng may chỉ có cha tới, đại ca ta không tới là được.”
Lăng Tiểu Tình nói: “Tiểu vương gia cũng tới.”
“Ngươi không thể nói hết luôn một lần được à!” Hạ Tĩnh Hiên chuyển động con ngươi, nói với Lăng Huyền Kỳ, “Hay ngươi đi gặp cha ta đi, ta tránh một lúc được chứ?”
Lăng Huyền Kỳ dở khóc dở cười, lôi kéo hắn ra ngoài, “Có gì đáng sợ mà trốn, đại ca ngươi cũng không phải quái vật.”
Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư ra ngoài nghênh tiếp, dẫn Sở Hoài Vương cùng Hạ Tĩnh Thần đi vào trong phòng.
“Đáng ra chúng ta phải cho Huyền Kỳ đến thỉnh an Vương gia, lại để Vương gia tự mình đến đây, thực sự rất thất lễ.” Lăng Huyền Thư khách khí nói.
Sở Hoài Vương vẫy tay, “Ngự Kiếm sơn trang xưa nay hành sự thế nào, ta biết, chắc do thằng nhóc Tĩnh Hiên kia không cho con rể đến gặp nhạc phụ!”
Lăng Huyền Thư không biết mình có nên cười ra mặt không nữa, nhịn rất khổ cực đó.
Sở Hoài Vương bỗng nhiên đứng lại.
Lăng Huyền Uyên nghi ngờ hỏi: “Vương gia có gì phân phó?”
Sở Hoài Vương liếc nhìn đứa con lớn của mình, lôi kéo Lăng Huyền Thư đi ra vài bước, nhẹ giọng lại nói: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Ngự Kiếm sơn trang nếu đã tiếp nhận Tĩnh Hiên, thì không được trả lại. Tam Thiếu ngươi là người kinh doanh, biết hàng một khi đã bán đi, thì không lấy lại.”
Hạ Tĩnh Thần ở cạnh nghe thấy rõ ràng: “…”
Lăng Huyền Thư nghiêm mặt nói: “Trong việc làm ăn của Ngự Kiếm sơn trang từ trước đến giờ đều đặt lương tâm lên hàng đầu, nếu có xảy ra vấn đề, vẫn cho xét trả hàng lại.”
Sở Hoài Vương: “…”
Đi vào trung thính, Lăng Kha cùng gia quyến đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy Sở Hoài Vương cùng Hạ Tĩnh Thần thì vội vã chào hỏi nhiệt tình, mời vào trong ngồi.
Mới hàn huyên chưa được vài câu, Hạ Tĩnh Hiên đã bị Lăng Huyền Kỳ đẩy vào, vẻ mặt viết đầy không muốn, miệng thì lẩm bẩm gì đó.
Hạ Tĩnh Thần đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, hai mắt sáng lóe như muốn bắn thủng Hạ Tĩnh Hiên.
Hạ Tĩnh Hiên run lên, lệ chảy thành sông trong lòng.
Tần đại ca tại sao lại không ở đây chứ, nam nhân bị đói rất đáng sợ đó!
Tất nhiên Hạ Tĩnh Thần không biết hắn đang oán thầm cái gì, xông lại cướp Tiểu Tuyết sư trong tay hắn, ôm vào trong ngực khẽ vuốt, trên mặt toát đầy ôn nhu xưa nay chưa từng có.
Làm hắn quên cả việc đoạt lại tuyết sư.
Vuốt thân thể mềm mại của Tiểu Tuyết sư, Hạ Tĩnh Thần cảm thấy trái tim muốn tan ra, “Nó tên là gì?”
“Tiểu Quai.” Hạ Tĩnh Hiên ngơ ngác nói.
“Thật ngoan!” Hạ Tĩnh Thần hôn Tiểu Tuyết sư một cái, “Ta muốn mang về Vương Phủ nuôi.”
Hạ Tĩnh Hiên lúc này mới lấy lại tinh thần, nhào tới cướp lại, “Không được! Trả lại đệ!”
“Không cho!”
Hai huynh đệ cứ thế ngươi trang ta đoạt ở trong sảnh.
Sở Hoài Vương cảm thấy vạn phần mất mặt, đỡ trán nói: “Để Lăng trang chủ cười chê rồi.”
Lăng Kha lại thấy rất vui, “Không ngại không ngại, gần đây nhà chúng ta có thêm rất nhiều người, náo nhiệt hơn trước đây rất nhiều, đây mới gọi là sống chứ!”
Lăng Huyền Kỳ đi tới trước mặt Sở Hoài Vương, cùi thấp người vái chào, “Huyền Kỳ thỉnh an Vương gia. Vẫn chưa đến bái kiến Vương gia, xin Vương gia đừng lấy đó mà phiền lòng.”
“Thằng nhóc Tĩnh Hiên kia ta còn không biết sao!” Sở Hoài Vương ngoắc ngoắc tay với hắn, “Lại đây lại đây.”
Lăng Huyền Kỳ nghi hoặc bước qua một bước.
Sở Hoài Vương nhét vào một thứ vừa moi từ trong ngực cho hắn, “Con rể tốt, cất tiền lì xì cẩn thận, mau mau đổi giọng!”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Sở Hoài Vương trừng mắt, “Còn chưa gọi?”
“Nhạc…” Lăng Huyền Kỳ tránh né ánh mắt các ca ca đang xem kịch vui, gian nan kêu ra khỏi miệng, “Nhạc phụ đại nhân.”
Sở Hoài Vương hài lòng cười to, con trai đã được gả đi quả thật quá bớt lo rồi.
Hai huynh đệ còn đang tranh cãi, cuối cùng là Lăng Huyền Kỳ cầu Lăng Huyền Sương nửa ngày, thật vất vả mới khiến hắn đồng ý để lứa sau của Thiết Mã Kim Qua đưa cho Hạ Tĩnh Thần, lúc này Hạ Tĩnh Thần mới lưu luyến không rời trả lại Tiểu Tuyết sư cho Hạ Tĩnh Hiên.
Tiểu Tuyết sư bị giật tới giật lui chơi đùa sống dở chết dở lúc này oan ức trốn ở trong lòng Hạ Tĩnh Hiên nhỏ tiếng nghẹn ngào, nhìn đáng thương cực kỳ.
Hạ Tĩnh Hiên vỗ nhẹ thân thể run rẩy của nó, bất mãn trừng mắt Hạ Tĩnh Thần.
Hạ Tĩnh Thần hơi híp mắt, “Sao hả?”
Hạ Tĩnh Hiên nhanh chóng lắc đầu, “Không sao hết, lâu rồi không gặp đệ rất nhớ đại ca vậy đại ca có nhớ đệ không?”
Mọi người: “…”
Lăng Kha đang muốn kêu người đi chuẩn bị đồ ngon rượu ngon, thì thấy Lăng Tiểu Lôi lại chạy vào, nói với Mộ Phi Hàn: “Mộ môn chủ, Đồng thiếu gia cùng Nhâm công tử đến đây!”
Mộ Phi Hàn còn chưa nói gì, Lăng Huyền Sương đột nhiên kích động: “Đã nói với các ngươi bao nhiêu lần là không được gọi Mộ môn chủ rồi, gọi thế rất lạ! Phải gọi Tứ cô gia, tứ cô gia, đã nhớ chưa!”
Lăng Tiểu Lôi: “…”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Mộ Phi Hàn: “…”
“Sao còn để bọn họ ở ngoài, ” Lăng Huyền Sương vô cùng vui vẻ chạy ra ngoài, “Ta đi đón họ!”
Đồng Tử Kê hơi cong người đi theo phía sau Nhâm Viễn “Ta không đi nổi nữa, ngươi cõng ta được chứ?”
Nhâm Viễn cũng không quay đầu lại, “Ngươi vừa mới xuống xe ngựa.”
“Nhưng tối hôm qua ta đã bị ngươi chơi đùa không nhẹ đó.” Đồng Tử Kê ai oán nói.
Lăng Tiểu Điện dẫn đường, mặt chính trực mắt nhìn thẳng.
Nhâm Viễn cắn răng, “Rõ ràng là do ngươi lăn qua lộn lại rồi bị ngã khỏi giường, XXX ta cái gì?” (còn trách ta cái gì?)
Lăng Tiểu Điện đi càng nhanh hơn.
“Nếu không phải do ngươi chiếm hơn nửa giường của ta, thì sao mà ta rơi xuống được?”
“Là do ngươi nói ngươi gặp ác mộng không dám ngủ nên kéo ta tới!”
“Nhâm Viễn…”
Nhâm Viễn không để ý tới.
“Tiểu Viễn…”
Tiếp tục xem như không nghe thấy.
“Viễn Viễn…”
Nhâm Viễn bắt đầu muốn đánh người.
“Kê Kê!”
Đồng Tử Kê: “…”
Lăng Huyền Sương cho hắn một cái ôm cực kỳ nhiệt tình, “Kê Kê, ngươi đến thăm ta à!”
Thiệu Dục Tân nhấc cổ áo sau của hắn kéo ngược về mình, “Ngươi ít tưởng bở.”
Sống lưng Đồng Tử Kê ưỡn thẳng tắp, nhìn Thiệu Dục Tân gật đầu, “Ta tới thăm biểu ca ta.”
“Thật vô tình.” Lăng Huyền Sương bĩu môi nói.
“Ta không cần ngươi đến thăm.” Mộ Phi Hàn cùng Lăng Huyền Dạ sóng vai đi tới, nhìn Nhâm Viễn nói, “Không phải đã bảo các ngươi cố gắng quản lý sự vụ trong môn phái rồi sao, sao còn tới đây? Ngươi biết Tử Kê từ trước đến giờ rất không đáng tin, còn hồ đồ nghe theo nó.”
“…” Đồng Tử Kê bày ra vẻ mặt như Lăng Huyền Sương vừa nãy, “Thật vô tình.”
Nhâm Viễn cúi đầu nói: “Môn chủ, gần đây thiên hạ thái bình, trong môn phái cũng không có chuyện gì, nên thuộc hạ mới dám đồng ý dẫn hắn đến Ngự Kiếm sơn trang thăm môn chủ. Là thuộc hạ thiếu suy nghĩ, chúng ta sẽ trở về ngay.”
Lăng Huyền Dạ kéo kéo ống tay áo Mộ Phi Hàn, “Sao ngươi hung dữ thế làm gì, mọi người cũng đến rồi, lẽ ra phải chiêu đãi thật tốt mới đúng. Bọn họ quanh năm suốt tháng ở lại Quy Tuyết Môn cũng không có chuyện gì để làm, tranh thủ lúc rảnh rỗi đi ra ngoài du ngoạn cũng hay mà, đừng bắt họ quay về.”
Mộ Phi Hàn cau mày nói: “Tử Kê quá ồn.”
Đồng Tử Kê: “…”
“Nếu Huyền Dạ đã nói rồi, vậy các ngươi ở lại chỗ này chơi mấy ngày đi, ” Mộ Phi Hàn nói, “Nhưng không được tới phiền ta cùng Huyền Dạ, còn lại tùy các ngươi muốn tìm ai chơi cũng được.”
Lăng Huyền Sương nói: “Em rể Phi Hàn nói thế là không đúng rồi, sao lại bỏ ta vào trong số ‘Còn lại’ đó hả? Làm ta định bồi Kê Kê chơi rất thương tâm.”
“…” Đồng Tử Kê vô lực nói, “Có thể đừng gọi ‘Kê Kê’ được không?”
Thiệu Dục Tân giống như trừng phạt cắn cắn vành tai Lăng Huyền Sương, “Ngươi chỉ được chơi với ta.”
Nhâm Viễn quyết đoán đi ra.
“Chờ ta đã Nhâm Viễn!” Đồng Tử Kê đuổi được hai bước thì thở dài, “Đúng là… trọng trách thì nặng mà đường thì xa.”
Sở Hoài Vương cùng Hạ Tĩnh Thần chỉ ở Ngự Kiếm sơn trang ba, bốn ngày thì phải đi về, tuy Hạ Tĩnh Thần rất không nỡ rời xa Tiểu Tuyết sư, người làm cha như ông cũng rất lo lắng hai đứa con sẽ bởi vì con Tiểu Tuyết sư mà phá nát tình cảm nhiều năm, rồi còn khiến cho Hạ Tĩnh Hiên thay đổi suy nghĩ ở lại Ngự Kiếm sơn trang, vậy thì một chuyến đi này quá là thiệt thòi.
Vì để tránh Hạ Tĩnh Hiên trở lại Vương Phủ làm lộn tung cả lên, Sở Hoài Vương trước khi đi còn đặc biệt dặn dò: “Tĩnh Hiên, nhớ sống với Huyền Kỳ thật tốt, không có chuyện gì cũng đừng về nhà, có chuyện gì… Cũng tận lực đừng về nhà, nhớ chưa?”
Hạ Tĩnh Hiên: “…”
Lăng Huyền Kỳ muốn cười lại không thể cười, nghiêm túc nói: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, con sẽ chăm sóc Tĩnh Hiên thật tốt.”
“Nhớ để Thiết Mã Kim Qua làm việc sinh con trai cho ta nhanh lên một tí, ” Hạ Tĩnh Thần dùng sự thật chứng minh cha hắn đã nghĩ đúng, “Nếu không ta sẽ bảo Tần Kiêu đến mang Tiểu Quai đi.”
Hạ Tĩnh Hiên che chắn Tiểu Tuyết sư thật kĩ để không cho Hạ Tĩnh Thần nhìn thêm, “Thiết Mã cùng Kim Qua… Cái đó… Đệ mà quyết định được à!”
Hạ Tĩnh Thần lườm hắn một cái, lên ngựa rời đi.
Đợi đến khi Sở Hoài Vương cùng Hạ Tĩnh Hiên đi xa, Yến Thanh Tiêu mới xoay người muốn trở về phòng.
Lăng Huyền Thư biết y một lòng nhung nhớ Tiểu Tuyết sư, lúc này chộp y lại không cho y đi, “Khí trời tốt thế này, hay là chúng ta ra ngoài dạo”
Yến Thanh Tiêu gỡ tay hắn ra, “Ngươi thả ra ta, ta muốn đến xem…”
“Cả ngày chỉ lo cho nó, quên cả ta.” Lăng Huyền Thư thổi hơi vào hõm vai y.
Yến Thanh Tiêu không di chuyển, cười nói: “Ngươi ghen với một con sư tử làm gì?”
Lăng Huyền Uyên nghe được cuộc đối thoại của hai người, cũng kéo Bối Cẩn Du đang muốn quay về, “Cũng tới Ngự Kiếm sơn trang lâu như vậy, ta còn chưa dẫn ngươi tới xem qua tiệm đồ cổ lớn nhất, ở đó có rất nhiều thứ cổ quái kỳ lạ, chắc chắn ngươi sẽ thích.”
Bối Cẩn Du cũng biết tâm tư của hắn, thêm vào gần đây cũng vì Tiểu Tuyết sư mà hơi lạnh nhạt với hắn, liền đồng ý.
Cuối cùng dưới sự yêu cầu mãnh liệt từ Đồng Tử Kê, mọi người mới tạm thời đồng ý thả Tiểu Tuyết sư xuống mà ra ngoài dạo phố.
Trong đó có Hạ Tĩnh Hiên là vui vẻ nhất, bởi vì Tiểu Tuyết sư đang được hắn ôm trong lòng. Mang ra ngoài hưởng thụ ánh mắt ước ao ghen tị từ người khác, trông rất là thích ý.
Bối Cẩn Du dạo một vòng ở tiệm đồ cổ, hơi thất vọng nói: “Những thứ này đều không thích hợp để trang trí nhà cửa.”
Lăng Huyền Thư đi ngang qua bên cạnh y hỏi: “Thứ tốt hơn sao ta có thể mang ra bán được?”
Bối Cẩn Du tìm Lăng Huyền Dạ, “Huyền Dạ, không phải ngươi từng đáp ta ứng sẽ đến hoàng cung lấy vài món bảo bối cho ta sao?”
“…” Lăng Huyền Dạ cười khổ, “Ta nói lúc nào?”
“Ở Cẩm tú viên.” Bối Cẩn Du nhắc nhở.
Hạ Tĩnh Hiên sáp tới nói: “Các ngươi muốn vào hoàng cung trộm bảo?”
Bối Cẩn Du: “…” Đã quên còn có một hoàng thân quốc thích ở đây.
“Ta rất quen thuộc hoàng cung, ta sẽ vẽ cho các ngươi, nói cho các ngươi chỗ nào có bảo bối, nên đi đường nào.” Hạ Tĩnh Hiên xoa xoa đầu Tiểu Tuyết sức, “Nếu muốn, ta sẽ tiến cung trước rồi làm nội ứng cho các ngươi.”
Mọi người: “…”
Yến Thanh Tiêu nói: “Các ngươi công nhiên đàm luận chuyện đại nghịch bất đạo thế này thật sự không sao chứ?”
“Sợ gì, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Đang muốn đi chính là Huyền Dạ.”
“…” Lăng Huyền Dạ lôi kéo Mộ Phi Hàn bước nhanh chân ra ngoài, “Chúng ta tránh trước.”
Gã đi rất vội vàng, trên đường người đến người đi, không cẩn thận đụng phải một người.
Người bị gã đụng phải là một nữ tử nùng trang diễm mạt, sau khi đứng thẳng người thì ngẩng đầu nhìn Lăng Huyền Dạ, rồi lại ngã cả người vào gã, vui vẻ nói: “Tứ thiếu, thật may mắn khi đây gặp phải ngươi, đã lâu rồi ngươi không đến U hương nhã uyển, làm ta nhớ ngươi đến nỗi mất ngủ hàng đêm đây!”