Lăng Huyền Kỳ đi theo phía sau Hạ Tĩnh Hiên, thấy hắn không về chỗ mọi người ăn cơm, mà là càng chạy càng xa, nghi ngờ hỏi: “Ngươi muốn chạy đi đâu?”
Hạ Tĩnh Hiên đứng lại, quay đầu lại chỉ vào hắn nói: “Ngươi không hy vọng ta theo ngươi đến Ngự Kiếm sơn trang hả?”
Lăng Huyền Kỳ nhớ lại vừa nãy nói ở trước mặt Hạ Tĩnh Thần, quanh co lòng vòng nói: “Không… Không có mà…”
“Vậy tại sao ngươi lại nói thế hả?” Hạ Tĩnh Hiên không tha thứ.
Lăng Huyền Kỳ đi qua hai bước, một tay chống lên một cây đại thụ, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, than thở: “Nhìn qua đại ca ngươi là người không dễ trêu mà.”
Hạ Tĩnh Hiên: “…”
Lăng Huyền Kỳ lau mặt, “Ta bị mấy huynh trưởng ức hiếp quen rồi, không cẩn thận nên mới nói thế, ngươi đừng trách ta.”
Hạ Tĩnh Hiên cau mũi một cái, “Thật không?”
“Thật trăm phần trăm!”
“Vậy…” Hạ Tĩnh Hiên đến gần hắn, “Ngươi ghét ta không?”
“Tất nhiên là không!” Lăng Huyền Kỳ nói, “Sao ngươi lại hỏi vậy hả?”
Hạ Tĩnh Hiên mím mím môi, “Không có gì.”
Lăng Huyền Kỳ xoa xoa cái bụng, “Ta sắp chết đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Hạ Tĩnh Hiên thấy mặt mình nóng cả lên, hắn muốn giơ tay chạm má, lại sợ bị Lăng Huyền Kỳ phát hiện ra dị thường. Cũng may đã có màn đêm che đậy, dù mặt có đỏ cũng không dễ nhận ra được. Hạ Tĩnh Hiên hắng giọng một cái, nói: “Ngươi không hoan nghênh ta đến Ngự Kiếm sơn trang đi?”
“Tưởng chuyện gì, ” Lăng Huyền Kỳ vỗ vỗ bả vai hắn, “Đại môn Ngự Kiếm sơn trang vĩnh viễn mở rộng vì ngươi, muốn đến lúc nào đều sẽ hoan nghênh!”
Hạ Tĩnh Hiên: “…”
Nhìn ra vẻ mặt hắn có hơi sai sai, Lăng Huyền Kỳ nhớ lại thử mình có nói sai cái gì hay không, “Sao thế?”
Hạ Tĩnh Hiên bất mãn nói: “Chỉ vậy thôi?”
Lăng Huyền Kỳ càng không rõ, “Vậy mà… Còn chưa đủ?”
“Lẽ nào ta không thể vào ở à!” Hạ Tĩnh Hiên quát.
“…” Đầu óc Lăng Huyền Kỳ mơ hồ, “Ngươi đến thì cứ ở, chẳng lẽ nhiều phòng trống vậy còn không đủ cho ngươi ở, mà để ngươi ở phòng trọ à?”
Hạ Tĩnh Hiên giơ chân, “Ý ta nói không phải vậy!”
Lăng Huyền Kỳ vô tội chớp mắt, “Vậy ý ngươi nói là gì?”
“Ta…” Hạ Tĩnh Hiên đầy mặt buồn bực mà nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Lăng Huyền Kỳ quan sát kỹ sắc mặt hắn, “Ngươi làm sao?”
Hạ Tĩnh Hiên đá văng cục đá bên chân, “Đến cùng là ngươi có thích ta không hả!”
Lăng Huyền Kỳ trừng lớn hai mắt.
Hạ Tĩnh Hiên cảm thấy vừa oan ức vừa khổ sở, “Có phải ngươi lại muốn chống chế?”
Con mắt Lăng Huyền Kỳ trợn càng to lớn hơn, ta còn chưa nói cái gì, sao lại biến thành chống chế rồi?
Hạ Tĩnh Hiên dùng ánh ‘ngươi phụ lòng ta’ nhìn hắn, “Ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngươi đã hôn ta rồi!”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Hạ Tĩnh Hiên chỉ vào miệng, “Hôn ở đây, ở đây!”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Hạ Tĩnh Hiên tức giận thở không ra hơi, “Lăng Huyền Kỳ ngươi là đồ vô liêm sỉ, thiên tài mới muốn cùng ngươi trở lại Ngự Kiếm sơn trang, ta phải về phủ Sở Hoài Vương, bảo cha ta bình Ngự Kiếm sơn trang nhà ngươi!” (san phẳng)
Lăng Huyền Kỳ: “…”Ba huynh đệ Khuyết gia đều chết hết rồi, ngươi lại muốn giúp bọn họ hoàn thành nguyện vọng.
Hạ Tĩnh Hiên thấy hắn không phản ứng gì, tức giận rơi cả nước mắt, xoay người rời đi, “Ta muốn đi tìm đại ca ta, để huynh ấy mang ta về nhà!”
Lăng Huyền Kỳ lúc này mới đuổi theo kéo hắn lại, “Tĩnh Hiên…”
“Thả ta ra!” Hạ Tĩnh Hiên liều mạng giãy dụa, “Ngươi không nghe thấy ta nói gì à, ta muốn đi tìm đại ca ta!”
Lăng Huyền Kỳ lòng tốt chỉ chỉ về phía sau, “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, lều của đại ca ngươi ở bên kia mà.”
Hạ Tĩnh Hiên: “…”
Lăng Huyền Kỳ nhìn trên lông mi của hắn dính nước mắt, không nhịn được nở nụ cười, “Thật sự tức rồi?”
Hạ Tĩnh Hiên hừ một tiếng, “Ngươi có thích ta đâu.”
Trong lòng giống như có một cái lông chim đang quét tới quét lui, làm Lăng Huyền Kỳ cảm thấy ngưa ngứa, xa lạ, lại còn hi vọng được nhiều hơn nữa. Cuối cùng đã rõ vì sao mấy vị huynh trưởng nhà mình khi đối mặt với mấy người kia sẽ toát ra vẻ hạnh phúc, thì ra là cảm giác này, thật không tồi mà. Lăng Huyền Kỳ bóp bóp mũi của hắn, cười nói: “Ai nói ta không thích ngươi?”
“Ngươi!”
“…” Lăng Huyền Kỳ buồn cười, “Ta nói lúc nào hả?”
Hạ Tĩnh Hiên: “…” Hình như… Đúng là chưa từng nói.
Lăng Huyền Kỳ nắm chặt tay hắn, “Đi thôi, ta sắp chết đói tới nơi rồi.”
Hạ Tĩnh Hiên vẫn không cam lòng, hỏi: “Vậy rốt cuộc ngươi có thích hay không hả?”
Lăng Huyền Kỳ lần này không nghĩ gì thêm, gật đầu nói: “Thích.”
“Này còn tạm được.” Hạ Tĩnh Hiên cúi đầu nở nụ cười.
Lăng Huyền Kỳ bỗng nhiên nói: “Còn muốn đi tìm đại ca ngươi không? Hỏi thử xem hắn có thể giúp ngươi nhắn về Vương Phủ, để cha ngươi đến bình Ngự Kiếm sơn trang.”