"Khoan, chờ đội cứu viện đến đây đi, lúc đó hai chúng ta trốn vào bên chỗ lõm kia." Phương Sơ Dương kéo anh, không cho Địch Thần di chuyển tảng đá kia, dùng đèn pin chiếu vào vách núi lõm vào cách đó không xa.
Động tĩnh di chuyển thứ này quá lớn, nếu như Địch Thần không cẩn thận đẩy luôn tảng đá ra ngoài, vậy thì thật không có cách nào giải thích được.
Tuyệt thế cao thủ Địch Thần không đồng ý: "Không được, không biết còn phải đợi đội cứu viện tới khi nào."
Phương Sơ Dương có chút cảm động: "Tôi còn có thể chịu đựng được."
"Chú chịu đựng được, nhưng Tiểu Thiên Tứ nhà chúng ta thì không thể. Tìm không thấy ca ca, em ấy sẽ khóc nhè." Địch Thần làm như bất đắc dĩ nói.
Phương Sơ Dương: "..."
Không muốn nhìn nữa.
Không muốn nghe Địch Thần giải thích làm sao Cao Vũ Sanh biết được tin tức, lại lo lắng như thế nào, Phương Sơ Dương dùng đèn pin chỉ mấy chỗ: "Vậy anh dời chỗ cục này đi, chuyển qua bên kia, còn dư lại thì nói người bên ngoài xúc đi."
Tuy rằng như thế có nguy hiểm một mức nào đó, lỡ như Địch Thần không giữ chắc được, hòn đá kia sẽ biến thành bô-linh đẩy Phương Sơ Dương đi. Nhưng như thế thì còn hơn là để cho người bên ngoài thấy siêu nhân đẩy tảng đá to ra ngoài.
Địch Thần nhìn một vòng xung quanh, đồng ý phương án này. Đầu tiên đặt Phương Sơ Dương vào trong hốc, hốc này chỉ có thể để một người trong đó, lại đứng không thẳng.
"Co chân vào đi, lát nữa sẽ đè tới chân chú." Địch Thần đá đá cái chân còn bên ngoài của Phương Sơ Dương.
"Đợi anh đẩy rồi tôi co vào, này mẹ nó khó chịu muốn chết." Phương Sơ Dương co ro vào, nhích người ra bên ngoài còn miễn cưỡng đứng được, rúc vào thì chính là nửa ngồi xổm. Tư thế kia vô cùng hao tổn thể lực, làm cho người ta nhớ lại cực hình thời cổ đại, nhốt người vào lồng tre chỉ có thể nửa ngồi xổm.
Địch Thần cười nhạo anh em nhà mình kiểu cách một phen, lại lần nữa quay về đứng trước tảng đá. Độ khó của việc đẩy vào trong còn cao hơn so với đẩy ra ngoài, Địch Thần vịn cây xà gỗ trên đỉnh, đá mạnh vào tảng đá một cái từ mặt bên, đẩy nó rời khỏi cửa động.
Phương Sơ Dương lại gần chiếu sáng cho anh, chỉ anh đẩy đến chỗ nào.
"Tới rồi, co chân lại!" Địch Thần bỗng nhiên hô to một tiếng, mình thì víu vào xà gỗ treo trên đỉnh như con khỉ.
"Ầm ầm ầm —" Tảng đá to lớn bằng hai cánh tay người ôm, ầm ầm lăn xuống theo sườn dốc, trên đường đụng vào cột gỗ chỗ vách núi, chấn động điếc cả tai.
"Chân còn dính đó không?" Thiết bị chiếu sáng duy nhất đã rớt lúc Phương Sơ Dương co chân vào, nó rớt xuống theo tảng đá lớn, trong động giờ tối om. Mới vừa chui ra khỏi chỗ lõm, đã bị bàn tay toàn đá mịn của Địch Thần dán vào mặt.
"Cút cút cút!" Phương Sơ Dương đẩy tay anh ra, lôi anh đi tới cửa động. Ánh sáng từ bên ngoài đã mờ mờ len vào được, Phương Sơ Dương miễn cưỡng có thể thấy đường.
"Chỗ này dễ hơn rồi, để anh đẩy ra là được." Địch Thần nghe động tĩnh bên ngoài một chút, kết luận cái này chỉ cần tuyệt thế cao thủ đẩy một cái.
"Xoạt xoạt xoạt..." Phía trên bỗng nhiên vang lên tiếng đá rớt xuống, Địch Thần che cho Phương Sơ Dương lui về phía sau vài bước.
"Xoạt xoạt," một cái xẻng đâm vào, Địch Thần loáng thoáng nghe được tiếng người dùng xẻng, dường như là một người không thường làm việc này. Sau một lát, ánh sáng sáng ngời chợt chiếu vào sơn động, Địch Thần không nháy mắt nhìn qua, chỉ thấy một bác sĩ từ trực thăng đang cầm xẻng ngẩn ra.
"Đào ra rồi!" Bác sĩ bỏ xẻng lại, hô to một tiếng.
Mấy y tá xung quanh lập tức reo hò, gào khóc dùng tay không bới đá vụn: "Địch tiên sinh, anh không sao chứ?"
"À, còn được." Địch Thần nhanh chóng xoay người lại, ôm lấy Phương Sơ Dương nâng qua bả vai mình, để người phía trên kéo hắn ra ngoài. Sau đó, anh tự mình bám dây thừng bỏ lên, hai ba lần cởi bộ đồ phòng phóng xạ ra, ngồi dưới đất giả vờ thở dốc.
Bên ngoài vẫn hỗn loạn như trước, cảnh sát dùng tiếng súng để nói thôn dân im lặng, đưa mấy bé đứa cho bác sĩ 120 để kiểm tra. Nhưng mà thôn dân không chịu rời khỏi, cứ đứng gần xe 120, tuỳ thời chuẩn bị cướp mấy đứa bé. Cảnh sát không dám thả lỏng, lâm vào tình trạng giằng co với thôn dân.
Phương Sơ Dương đã nằm trên cáng cứu thương do trực thăng mang tới, y tá nam cơ thể cường tráng chuẩn bị mang hắn đi.
"Khoan đã, mấy người muốn đi đâu?" Phương Sơ Dương mắt thấy những nhân viên y tế này mang hắn rời xa xe cứu thương, đi đến hướng sườn núi, vội vàng gọi bọn họ lại.
"Đi đến chỗ trực thăng đó." Y tá giải thích cho hắn về cấp cứu bằng trực thăng một chút.
"Còn chưa giải quyết xong chuyện nữa." Phương Sơ Dương giãy giụa muốn đi xuống, bị Địch Thần xách theo bộ đồ phòng phóng xạ chạy tới đè lại.
"Đừng có quậy, cánh tay bị gãy này của chú không kịp chữa thì phế đấy." Địch Thần chỉ chỉ cánh tay trái đã sưng tấy xanh tím vô cùng nghiêm trọng của hắn, "Anh đã chào hỏi với người cầm súng kia rồi, anh ta nói chú đi đi."
Người cầm súng chính là người lo việc chính của cảnh sát địa phương, Địch Thần cũng không biết chức vị của người đó là gì. Có người nói đội cứu viện lập tức đến ngay, bọn họ chỉ cần dẹp yên mấy thôn dân này, rất nhanh thì có thể giải cứu được mấy đứa bé. Tiểu Bàn chui vào xe cảnh sát thì không ra nữa, rất an toàn.
Phương Sơ Dương vẫn không yên lòng, kéo Địch Thần muốn nói gì đó, bỗng nhiên "oẹ" một tiếng nôn ra.
"Mẹ nó, chú nhìn khuôn mặt đẹp trai này của anh đây mà cũng có thể ói hả!" Địch Thần hoảng sợ.
Bác sĩ để cho cáng cứu thương dừng lại, nhanh chóng kiểm tra: "Có thể là chấn động não."
Tim của Địch Thần vừa nhói lên, nếu thật là chấn động não thì dễ nói, chỉ sợ là cái gì khác. Vừa nãy hai người bọn họ ở trong động không có mũ phòng phóng xạ, cơ thể của con người rất yếu ớt, nói không chừng mới chịu một chút phóng xạ thì đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể. Lần này không nghe dong dài của Phương Sơ Dương nữa, trực tiếp phụ bác sĩ một tay đưa người cố định vào trong trực thăng.
"Bác sĩ, cảm ơn mọi người, cấp cứu bằng trực thăng còn lo việc đào bệnh nhân lên nữa à?" Địch Thần theo lên trực thăng, lúc trực thăng chuẩn bị khởi động thì nói cảm ơn với bác sĩ.
Mấy nhân viên y tá nhìn nhau, y tá bên cạnh vội ho một tiếng: "Cái đó à, là khách hàng VIP nói, nếu như chúng tôi cứu anh ra thì cho mỗi người một trăm ngàn."
Địch Thần: "... Cái thằng nhóc phá của này!"
Lo lắng vội vàng móc điện thoại còn chưa bể ra, gọi điện thoại qua cho Cao Vũ Sanh.
"Ca ca..." Điện thoại chỉ vang một tiếng là đã được nhận, hơi thở của Cao Vũ Sanh vô cùng không ổn định.
"Là anh đây, không sao, anh lập tức quay về." Địch Thần nghe giọng nói phát run kia, đau lòng không chịu nổi, cũng không có cách nào trách cứ việc có mấy phút mà hắn đã xài tiền tương đương với một năm tiền lương của mình.
"Thả tôi xuống dưới, để cho tôi theo xe cứu thương đi, tôi không xài tiền của người đàn ông của anh đâu." Phương Sơ Dương trải qua một lần ngất xỉu, hữu khí vô lực nói.
"Phi, đây là tiền của anh." Địch Thần giơ ngón tay lên tính, "Cấp cứu bằng trực thăng chạy một lần là bảy ngàn, chú không đăng kí, chạy một lần là mười ngàn rưỡi, anh đây vẫn còn chi được."
Phương Sơ Dương liếc mắt, tại sao không nói Cao tổng nói người đào hai người bọn họ ra quăng hết hơn trăm ngàn?
Địch Thần chợt phản ứng kịp: "Không đúng, cái gì gọi là tiền của người đàn ông của anh?"
Nhưng mà, lúc này trực thăng đã cất cánh. Tiếng cánh quạt vù vù nuốt hết lời nói của anh vào trong nháy mắt, cái gì cũng nghe không được.
Quay về bệnh viện, Phương Sơ Dương lập tức được đẩy đi chữa trị. Xử lý cánh tay bị gãy trước, lát nữa sẽ chụp CT não xem là xảy ra vấn đề gì.
"Tôi không trị ở đây đâu, mắc lắm, không trả được." Phương Sơ Dương mơ mơ màng màng nói.
"Không sao, bệnh viện này nằm trong giới hạn của bảo hiểm." Địch Thần thuận miệng nói bậy, đưa hắn vào phòng chữa trị. Một phen lăn qua lăn lại, bên ngoài trời đã tối.
Cuối cùng chẩn đoán được không phải là chấn động não, là thiếu ô-xy hơn nữa vào hít vào loại khí độc hại, còn phải quan sát một đêm. Địch Thần nhìn Phương Sơ Dương mới vừa tỉnh đã bắt đầu gọi điện làm việc, lười quản hắn, đi lên lầu xem Cao Vũ Sanh.
Mông Mông đã ngủ ở giường bên cạnh. Cao Vũ Sanh một mình cô đơn ngồi trên giường, cũng không bật đèn, lẳng lặng nhìn ra cửa. Địch Thần bật đèn, liền chống lại một đôi chợt sáng lên, giống như là động vật nhỏ chờ người về nhà, nếu mình không qua thì sẽ xông lại.
"Sao lại không bật đèn?" Địch Thần đi tới, sờ sờ đầu của hắn, chợt bị ôm lấy thắt lưng. Cánh tay ôm vòng quanh lưng cực kỳ có lực, như kẹp sắt không tránh ra được, kéo Địch Thần lung lay suýt nữa là té lên giường.
Một lát sau, Cao Vũ Sanh cũng không nói gì, cứ ôm anh như vậy, giống như là vô cùng ấm ức.
Tay Địch Thần có chút tê dại, hai tay dừng giữa không trung nửa ngày, giống như thang máy bị hư từ từ đưa xuống, xoa xoa lưng hắn: "Không sao, anh đi xuống cái động đó là có chừng mực. Nếu như không phải là Phương Sơ Dương ngăn ăn, thì anh có thể đẩy tảng đá đó ra."
"Lúc ca ca làm những chuyện đó thì có nghĩ tới em không?" Cao Vũ Sanh chôn mặt buồn buồn nói.
"Nhớ, nhớ đến từng giây giây phút phút." Địch Thần sợ hắn khóc, nhanh chóng dỗ cậu nhóc, kể lại chuyện anh đi ra như thế nào, "Chính là nhớ em nên anh mới muốn ra ngoài sớm một chút. Còn không kịp nhìn xem Tiểu Bàn thế nào, ngồi trực thăng bay về luôn."
Cao Vũ Sanh từ từ buông ra, ngẩng đầu nhìn anh.
Địch Thần giơ tay xoa gò má hơi phình ra: "Đã nói sẽ mau quay về mà, có lúc nào ca lại nuốt lời đâu."
Cao Vũ Sanh nói tiếp: "Anh đã nói sẽ bảo vệ em cả đời, kết quả lúc ở đài truyền hình còn không tính nhận lại em."
"Hắc, sao lại còn lôi chuyện cũ ra nữa?" Địch Thần bị tức đến cười, giơ tay lên xoa đầu Cao Vũ Sanh thành một ổ gà.
Nằm viện cả đêm, Phương Sơ Dương cũng không xuất hiện các triệu chứng khác, đại khái là không có nguy hiểm gì nữa. Bác sĩ khuyên ở lại quan sát thêm một ngày nữa.
Một mình Địch Thần chăm sóc hai bệnh nhân, chạy lên lầu trên rồi chạy xuống lầu dưới, còn phải trông chừng Địch Mông Mông, thành công trước ba mươi tuổi cảm nhận được áp lực của người tới tuổi trung niên. Trên có già dưới có trẻ, ở giữa còn có một cục dính người.
"Tiểu Bàn đã được đón về rồi, những đứa bé khác thì tạm thời sắp xếp ở viện phúc lợi." Phương Sơ Dương nhìn thấy Địch Thần đi vào, cúp điện thoại nói với anh một câu.
Bởi vì nhóm đội trưởng Phạm chạy tới hỗ trợ, điều đến những đơn vị vũ trang khác trong thành phố, thành công cứu được hết mấy đứa bé ra. Đều là mấy đứa bé bị bắt những năm gần đây, hẳn là sẽ dễ tìm cha mẹ, chỉ cần không phải là cha mẹ bán đi thì rất nhanh là có thể về nhà.
"Vậy thì tốt quá." Địch Thần đưa canh trong tay cho hắn.
"Anh nấu à?" Phương Sơ Dương nhìn đồ ăn nhìn không được đẹp mắt lắm, cũng biết là từ tay Địch Thần.
"Ừ." Địch Thần kiêu ngạo, "Thiên Tứ nói có thể so được với đầu bếp năm sao, chú nếm thử xem."
Phương Sơ Dương uống một hớp, thường thường chẳng có gì lạ, chính là mùi vị mà bình thường ăn ở nhà. Không thể nói là khó ăn, nhưng cũng chẳng phải là tuyệt thế mỹ vị gì, toàn bộ đến từ chân truyền của mẹ nuôi Diêu Hồng Mai: "Bình thường công tử nhà giàu toàn là nhai thóc nuốt rau thế sao, này mà cũng có thể khen thành đầu bếp năm sao?"
"Chê thì đừng có uống." Địch Thần thò tay muốn cướp lại.
Phương Sơ Dương uống một hớp sạch sẽ.
"Vốn cha của Cao Vũ Sanh có đưa một dì tới để nấu ăn, nhưng mà em ấy không cần, muốn anh nấu ăn." Địch Thần phiền não nói. Thật ra đồ ăn của bệnh viện này cũng rất tốt, nhưng Cao Vũ Sanh nói là không vệ sinh, không muốn ăn.
Phương Sơ Dương đưa chén không cho anh: "Thành thật mà nói, tôi tuyệt không muốn nghe."
Địch Thần: "Chú uống canh của anh, phải nghe anh nói."
Phương Sơ Dương: "Để tôi ói ra lại cho anh?"
"Chú có thấy gớm không." Địch Thần ghét bỏ bĩu môi.
Đang ồn ào, điện thoại của Phương Sơ Dương vang lên, hiển thị là Tiểu Trần gọi tới. Đội cảnh sát biết được Địch Thần phải chăm sóc hai bệnh nhân, liền phái Tiểu Trần đến giúp, đoán chừng cũng nên tới rồi.
"Đội phó, em lập tức đến ngay, bên này có một phố ăn vặt, anh muốn cái gì em mang tới cho anh." Trần Chiếu Huy nói mang theo chút giọng mũi, chắc là tối qua lại tăng ca.
"Không cần, tôi mới vừa ăn xong." Phương Sơ Dương nói hắn tới nhanh đi, liền cúp điện thoại.
Địch Thần cau mày: "Chú đuổi anh đi gấp thế. Chú quên là ai cõng chú ra khỏi sơn động, là ai khiêng chú lên trực thăng, là ai ở ngoài cửa sổ thuỷ tinh trong suốt xem chừng chú..."
"Tài nghệ trường kỹ thuật này của anh, có thể đừng có đọc thơ được không?" Phương Sơ Dương nghe mà cả người nổi da gà, thừa dịp trước khi Tiểu Trần tới, hỏi Địch Thần vài câu nghiêm chỉnh, "Anh và Cao Vũ Sanh, cuối cùng là tính làm thế nào?"
"Cái gì mà làm thế nào?" Địch Thần cất chén canh đi.
"Ngày hôm qua tôi có nghe được, người ta vì cứu anh mà ném ra bốn năm trăm ngàn, anh cứ thế yên tâm thoải mái mà nhận?" Cảnh sát Phương chính trực, không cho phép nhà mình xuất hiện loại người xài tiền người ta lại còn không cho danh phận.
"Sao lại là thụ (1), cho dù anh đây có gay thì cũng là top!" Địch Thần không phục nói.
(1) Phương tiểu đệ nói là nhận, "nhận" còn có nghĩa là thụ/bot.
Phương Sơ Dương: "..."
Địch Thần: "... À, chú nói cái kia à, sau này anh sẽ trả cho em ấy. Đợi Mông Mông làm giải phẫu xong là anh có thể đi ra ngoài kiếm tiền."
Phương Sơ Dương mở mắt như cá chết nhìn anh em nhà mình, bỗng nhiên không biết cái tên chập cheng trước mặt mình là ai.
Địch Thần vội ho một tiếng, chạy trối chết. Một mình đứng trong hành lang một lát, thở dài thật sâu, thật ra anh cũng chưa nghĩ ra phải làm sao.
Nhấc chân chuẩn bị lên lầu, nhớ tới hồi nãy Tiểu Trần có nhắc tới phố ăn vặt, cách đây không xa. Mặc dù Tiểu Thiên Tứ ngốc nghếch thổi phồng tài nấu nướng của anh, nhưng ngày nào cũng ăn đồ thanh đạm thì cũng không ngon lành gì, không bằng đi mua ít đồ ăn vặt về, chắc chắn Vũ Sanh sẽ vui vẻ.
Thu cái chân tính bước vào thang máy, Địch Thần xoay người đi ra bên ngoài, mới vừa đi tới cửa, bỗng nhiên nhìn thấy Trần Chiếu Huy. Tính toán thời gian, thằng nhóc này nên sớm vào rồi, thế mà vẫn đứng trong sân chưa vào sao?
Đến gần chuẩn bị chào hỏi, lại nhìn thấy phía sau cái cây còn có một người khác đứng đó, đang nói chuyện với Tiểu Trần. Dường như Trần Chiếu Huy rất tức giận, giơ tay lên đánh một quyền vào mặt người kia, trực tiếp đánh cho người đó đi ra khỏi cái cây.
Địch Thần tiện tay bắt được, đỡ người suýt nữa là đầu chạm đất: "Quản lý Triệu?"
Người bị đánh không phải ai khác, chính là Triệu Tử An, quản lý ngân sách của Công ty Đầu tư Cá Mặn.