Trước kia, khi mọi thứ cứ mơ hồ, những hình ảnh chập chờn khiến Việt rất đau đầu và khó chịu…
Nhưng hôm nay, kí ức như sóng lớn đập ồ ạt, mỗi một mảnh kí ức đều
khiến hắn xót xa, đó là cái cảm giác, như có ai đó rút đi toàn bộ máu
thịt và bóp nghẹt con tim.
Hắn hối hận, hối hận vô cùng, giá chi, ngày đó, được thả hắn chạy vội về Lạc Tâm thì tốt biết mấy, giá như, hận thù không làm hắn mờ mắt…
Một mình phóng xe trong điên loạn, hắn chỉ mong, mong sao sớm gặp lại được nàng.
Hắn nghe đâu đó lời hứa… ‘Đợi anh về cùng ăn tối!!!’
Đã bao nhiêu tối rồi, hắn chưa về?
Người con gái hắn yêu nhất trên đời ôm lấy chân hắn, năn nỉ hắn nhớ
lại, vậy mà hắn lại vứt một tập tiền trước mặt nàng? Tại sao lúc đó
không cố?
Người con gái gầy yếu trước cửa công ty đợi hắn mỗi ngày, trao cho
hắn chiếc bánh ngọt yêu thương, dòng chữ nắn nót cẩn thận, hắn nói với
nàng, hắn đã có người yêu, hắn sai bảo vệ đuổi nàng? Sao mà hắn ác độc?
Người con gái yêu hắn, nhớ hắn tới mức tìm cách xin đến công ty làm
việc, chỉ để gặp hắn, hắn lại bảo nàng thôi việc…Hắn, một thằng vô lương tâm!!!
Người con gái mỉm cười trên tầng thượng của viện tâm thần…
Người con gái đứng giữa dòng người qua lại, chỉ mong một chiếc xe đâm mình.
Người con gái từng bước chân trần, đi giữa cơn mưa lạnh buốt.
Người con gái khổ sở nằm giữa đống thủy tinh, máu và nước mắt, tuyên bố giận hắn.
Người con gái mà gió thổi cũng bay ấy, cái người dại dột ngốc ngếch luôn tìm cách theo hắn…VỢ hắn!!!
Mắt hắn nhòe, đầu hắn muốn nổ tung…
Chiếc xe thể thao hung dữ đâm xuyên cả cánh cổng sắt. Hắn chạy vào nhà, rất nhanh, giọng run run gọi:
Lao như điên tới đại bản doanh chung, vừa hay gặp Hai và Út Linh đi ra.
-”Anh làm gì ở đây, anh không được phép vào!”
-”TRÁNH RA…”
Hắn hét.
-”Hoàng Tú, đề nghị anh giữ lịch sự, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí!”
Út Linh nghiêm mặt.
-”MẸ KIẾP, BỐ MÀY ĐÂY! TRÁNH RA…LAN ĐÂU?”
-”Anh…anh…”
Út Linh và Hai bỗng dưng sững sờ.
-”PHẢI…ĐẠI CA của chúng mày đây, VỢ TAO ĐÂU???”
Linh sốc tới mức ngã khụy, Hai thì nói năng lập cập:
-”Chị…ngoài…Bắc…sao…anh, đại ca…chết…thiêu….sao…”
Mọi bình tĩnh của hắn đã bị rút hết sạch, chỉ nói ngắn gọn vài câu:
-”Người mày thiêu là thằng Tú, MAU RA SÂN BAY!”
Hai còn ngập ngừng, còn nhiều thắc mắc, nhưng cái ngữ điệu này, đúng
là đại ca rồi, không sai vào đâu được, Út Linh vừa khóc vừa cười, run
rẩy gọi điện lấy vé cho hai anh.
Trên đường đi, hắn lệnh Hai tóm tắt những việc khi hắn không ở nhà.
Hai ban đầu giấu, nói mọi người khỏe, rất tốt, chị dâu cũng thế.
-”Có tin tao ném mày xuống không? Khai …”
Sợ toát mồ hôi, Hai kể thật, vừa kể vừa lấm lét nhìn đại ca.
-”Ma chay của anh, mà không, của là thằng Tú, là chị cả lo, cỗ bàn cũng mình chị ấy lo…”
-”Sau đó, chị ấy cắt cổ tay tự tử, cũng may bọn em tới kịp, vì đứa bé, nên chị ấy tạm thời ổn định…”
Nghe tới đây, một câu nói lại hiện lên trong hắn:” “Chồng tôi…bỏ tôi rồi…cả con tôi, trước đây là ba mẹ tôi…tất cả đều bỏ tôi”
Sống mũi cay xè, hắn hỏi:
-”Vì sao đứa trẻ không còn?”
-”Dạ…hôm ấy, chị nói nhớ anh, nên tới Lạc Tâm thăm anh, không may bị
ngã xuống núi, lúc chúng em tìm thấy thì đã được ai đó đưa vào viện tâm
thần…đứa trẻ…cũng không còn…cũng may, chị ấy nói nhìn thấy anh, nên mới
kiên cường sống tiếp để tìm anh…”
Hắn chết lặng.
Nếu hôm ấy, hắn không lên sân thượng, chẳng phải đời này không còn cơ hội gặp nàng…
Nỗi đau lớn như vậy, đều là do hắn, gây ra cho nàng.
Người nào có thể chịu được, vậy mà vợ hắn, bé nhỏ gầy gò…
Mồ hôi vã ra liên tục, hắn sợ, nghĩ lại mọi chuyện, cảm giác thắt quặn…
Đau…
Thật sự đau…
Điều ước lớn nhất của hắn lúc này là nàng bình yên, cho tới khi họ gặp nhau!