Phòng ngủ sáng đèn, mèo nằm sấp trên mép giường, thấy cậu tỉnh thì "meo" một tiếng rồi đứng lên, dụi dụi vào mặt cậu.
Uống thuốc rồi ngủ một giấc nên Thư Nguyên khỏe hơn nhiều, cơn sốt đã hạ, đầu óc cũng tỉnh táo không ít.
Bây giờ là 10 giờ tối, Lục Phỉ để lại giấy nhắn cho cậu trên tủ đầu giường, nét chữ mạnh mẽ lại khá đẹp: "Anh đi mua đồ ăn + sắp xếp cho Hạt Mè, đã cho Khò Khò ăn, chút anh về.”
Lục Phỉ còn quay lại khiến Thư Nguyên cảm thấy rất mừng.
Không biết Lục Phỉ viết tờ giấy này lúc nào, có lẽ anh sẽ về ngay. Thư Nguyên ngửi mùi trên người, ghét mùi thối trên người sau khi đổ mồ hôi, cậu quyết định tắm một cái thật nhanh. Lúc ngồi dậy Thư Nguyên nhìn thấy chiếc áo sơ mi nhăn nhúm trên giường, cậu mất vài giây nghĩ xem Lục Phỉ có phát hiện hay không, sau đó lén bỏ nó vào tủ quần áo.
Tắm xong, Lục Phỉ vẫn chưa về.
Thư Nguyên lại cầm tờ giấy Lục Phỉ để lại đọc lần hai, mỗi chữ mà Lục Phỉ viết thế nào, nét phẩy nét mác ra sao, cậu đều tỉ mỉ ngắm nhìn, có cảm giác thỏa mãn khi được yêu.
Sau đó, sự chú ý của Thư Nguyên đặt trên hai chữ "Khò Khò".
Thư Nguyên dám chắc chắn, ngoại trừ Ôn Nghi và người nhà, không ai biết mèo của cậu tên Khò Khò.
Bọn họ cũng mới liên lạc lại không lâu, Ôn Nghi không thể nào thảo luận chuyện này với Lục Phỉ. Mà Lục Phỉ không đến đây, cũng chưa từng hỏi cậu, dù Lục Phỉ có tài giỏi đoán được mọi chuyện của cậu, thì không đến mức ngay cả tên mèo cũng biết, dù sao mèo cũng không biết nói.
Trong nỗi nghi ngờ, Thư Nguyên nhớ tới một người khác, đồng thời cũng có hình ảnh nào đó bị cậu nắm được.
Đó là bức ảnh chụp mà cậu thấy trong vòng bạn bè của Lục Phỉ mấy ngày trước, lúc đó cậu từng nghi ngờ, cảm thấy quá trùng hợp, bây giờ hình như đã tìm được lời giải thích.
Thư Nguyên mở điện thoại, tìm ảnh đại diện của Lục Phỉ rồi vào vòng bạn bè, lướt nhanh những trạng thái cậu mới xem không lâu, rất nhanh đã lướt tới nội dung muốn tìm.
Đó là tấm ảnh đăng mấy năm trước, sau hình tấm bản đồ được đánh dấu.
Bức ảnh chụp máy bay và bầu trời đêm, nhìn thì hẳn là chụp khi đứng ở sân bay, nội dung là: Chờ lên máy bay.
Trên máy bay có in logo công ty hàng không và số hiệu máy bay.
XXX F56333.
Thư Nguyên lướt lên trên, trên những tấm hình khác có liên quan đến việc đi máy bay, hoặc là lộ một nửa hoặc lộ ra số đầu của số hiệu.
Chuyến bay ban đêm giá cả phải chăng nhất.
Mỗi một lần Lục Phỉ liên lạc với thế giới này, đều thực hiện thông qua nó.
Khoảng cách hành trình 11749 kí-lô-mét, là khoảng cách Lục Phỉ đến bên cạnh Thư Nguyên.
Thư Nguyên mở Weibo lên, tìm được người hâm mộ đã quan tâm nhau nhiều năm. f56333, Lục Phỉ dùng nó để làm biệt danh Weibo, từ khi Thư Nguyên còn chưa bắt đầu sự nghiệp làm du lịch, đã ở bên cậu. Những phần quà số lượng không nhỏ, cùng với những lời động viên và sự đồng hành lâu dài đã tạo nên toàn bộ động lực khi Thư Nguyên bắt đầu sự nghiệp.
Thư Nguyên nói với anh mình thất tình, nói ra mọi đau khổ.
Tin nhắn một năm trước vẫn còn lưu lại.
Thư Nguyên Viên Viên: [Tôi nuôi một con mèo.]
[Bạn tôi nói, thú cưng có thể chữa lành nỗi đau thất tình.]
[Tôi đặt tên cho nó, tên Khò Khò.]
Câu cuối cùng f56333 nói với cậu, "Chăm sóc cẩn thận cho nó và bản thân" vào mấy tháng sau, từ đó không liên lạc nữa.
Lần cuối cùng cậu và Lục Phỉ gặp nhau là tết Trung Thu, mà bây giờ Hạt Mè vẫn là chú cún chưa đầy một tuổi.
Thú cưng có chữa lành nỗi đau thất tình.
Lần đó, Lục Phỉ nhận hạt khô mà cậu mua, cậu cho rằng mối tình giữa họ đã thật sự kết thúc.
...
Trước khi Lục Phỉ về 10 phút, Thư Nguyên đã rửa mặt một lần.
Lần này Thư Nguyên mang Hạt Mè đến, Khò Khò trốn ở rất xa, lông gần như là dựng hết lên. Khi mèo có phản ứng kích động sẽ rất đáng sợ, một giờ đầu Lục Phỉ vãn không tháo dây xích ra, Hạt Mè được buộc ở chân bàn, quỳ rạp trên đất lè lưỡi.
Thư Nguyên đứng ở cửa phòng, lo lắng hỏi: "Anh còn phải về sao?"
Thái độ của Lục Phỉ không khác lắm so với lúc đi, thản nhiên nói: "Không, trễ quá rồi, tối Hạt Mè sẽ không quậy đâu."
Lục Phỉ mua đồ ăn thanh đạm, sau khi bày ra xong phát hiện Thư Nguyên vẫn còn nhìn anh, bèn đi tới sờ trán cậu: "Sao em lại khóc?"
Thư Nguyên không muốn nói cho Lục Phỉ biết mình đã phát hiện ra bí mật của anh, không thừa nhận.
Nhưng có lẽ là do dáng vẻ của cậu quá ngoan, phản ứng chậm nửa nhịp cũng rất đáng yêu, Lục Phỉ hôn lên chóp mũi cậu, nắm tay cậu dắt đến ngồi vào bàn ăn.
Thư Nguyên nhanh chóng dụi mắt, đoán hẳn là bây giờ họ đã huề nhau rồi.
Để có được điều này thật sự không dễ, suýt chút nữa cậu đã mất Lục Phỉ, chút nữa thôi là đã mất đi Lục Phỉ vĩnh viễn.
Tối nay họ nằm trên cùng một chiếc giường, Thư Nguyên gối đầu lên cánh tay Lục Phỉ, lắng nghe nhịp tim của anh, rất nhiều lần muốn khóc. Cậu nhớ ngày trước những lúc cậu hư nhất, một khi cáu kỉnh sẽ không cho Lục Phỉ ôm, ngay cả lúc ngủ cũng đưa lưng về phía Lục Phỉ, chỉ để lại cho anh bóng lưng của mình. Nếu Lục Phỉ dỗ cậu, thỉnh thoảng cậu sẽ tha thứ, thỉnh thoảng sẽ tiếp tục giận, hưng sau khi thức dậy lại thấy bản thân đang ôm chặt người ta.
Nệm được thiết kế riêng, Lục Phỉ và cậu mỗi người chiếm một nửa, điều chỉnh dựa theo thói quen lúc ngủ của họ.
Lục Phỉ đã về, Thư Nguyên nằm về lại vị trí của mình.
Thư Nguyên thiếp đi khoảng 10 phút rồi mở mắt kiểm tra xem Lục Phỉ còn ở đây không, sau đó hoàn toàn không ngủ được.
Trong bóng tối, Lục Phỉ hỏi: "Sao em không ngủ?"
Thư Nguyên nhích lại gần anh hơ: "Em không ngủ được. Sao anh không ngủ?"
Hình như Lục Phỉ cười khẽ, nói: "Nhớ lại lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau."
Thư Nguyên hiểu sai ý, nghĩ tới lần đầu tiên của hai người, cậu có hơi xao động.
Ở cùng với người mình thích, là một thanh niên trai tráng, sao có thể thờ ơ được.
Huống chi người Lục Phỉ thơm như vậy.
Lục Phỉ lại nói: "Lần cắm trại đó, chúng ta ngủ trong lều, em hôn lén anh."
Thư Nguyên: "..."
Mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc đó.
Hai người im lặng chốc lát.
Thư Nguyên hỏi: "Nếu như lần đó em không hôn lén anh, anh sẽ hôn em trước khi ra nước ngoài chứ?"
Thư Nguyên suy nghĩ một lát, nói: "Không biết." Anh im lặng vài giây rồi nói: "Khi đó tình yêu không nằm trong phạm vi kế hoạch của anh, anh không có ý định muốn quay về. Nếu như sau này chúng ta còn có thể gặp nhau, chờ em lớn thêm chút nữa, có thể anh sẽ hôn em."
Cuộc đời của Lục Phỉ đã thay đổi vì nụ hôn vô trách nhiệm kia.
Thư Nguyên là kẻ đầu sỏ.
"Anh không thích Lâm Quân Từ, sau kì nghỉ hè đó em đã không thích anh ấy nữa." Thư Nguyên nói thẳng chuyện này, như bước vào kí ức xa xôi, sau đó nêu ví dụ tên một ngôi sao nam rất nổi khi đó: "Hai người họ rất giống nhau, em không theo đuổi ngôi sao, bèn theo đuổi anh ấy."
"Nhưng em không thích họ như kiểu em thích anh."
Lục Phỉ ừm, siết chặt cánh tay đôi chút: "Em thích anh theo kiểu nào?"
Thư Nguyên nói không nên lời.
Lục Phỉ cũng không hỏi tới chuyện này.
Họ ôm nhau trong bóng tối, bàn tán tâm sự như nhiều năm trước, nhưng phần lớn đều là Thư Nguyên nói, Lục Phỉ nghe.
Buổi chiều uống thuốc xong Thư Nguyên ngủ một giấc khá dài, nên giờ vẫn rất tỉnh táo, rất lâu sau Lục Phỉ mở điện thoại lên nhìn, nói: "Hai giờ rưỡi rồi."
Thư Nguyên ôm Lục Phỉ "Vâng" một tiếng, không nói gì nữa.
Lục Phỉ cũng ôm lấy cậu.
Hồi lâu, Lục Phỉ hỏi: "Em còn đang nghĩ gì vậy?"
Thư Nguyên nhịn cả đêm, cuối cùng vẫn không thể nhịn được: "Muốn làm."
Lục Phỉ nói: "Em bị cảm."
Thư Nguyên thỏ thẻ: "Sẽ không lây đâu."
Đèn bàn bị bật lên.
Thư Nguyên chìm vào trong gối mềm, vì tì mặt vào người Lục Phỉ mà trên gò má có vết hằn đỏ, đôi mắt ướt át thẹn thùng nhìn anh, trông vô cùng đáng yêu.
Lục Phỉ bóp eo cậu, hôn bờ môi cậu.
Thư Nguyên nghĩ, có lẽ Lục Phỉ còn muốn hơn cả cậu. Vì lúc được bế lên, rõ ràng cậu cảm giác được Lục Phỉ.
Đèn bàn chiếu lên người họ, để lại hai chiếc bóng mờ ảo quấn nhau trên tường.
Lục Phỉ ngậm cánh môi cậu hôn lần nữa: "Anh đi lấy đồ."
Thư Nguyên lắc đầu: "Chỗ em không có."
"Anh mua rồi." Lục Phỉ không làm chuyện mà không có chuẩn bị, con ngươi của anh tối lại, nhìn Thư Nguyên nói: "Lần vừa rồi anh cũng mua trước."
Thư Nguyên không hiểu là có ý gì.
Mãi đến khi Lục Phỉ đi lấy đồ, cậu mới hiểu câu nói của Lục Phỉ ám chỉ gì - đồ trong ngăn tủ ở nhà Lục Phỉ lần trước, hóa ra Lục Phỉ đã mua khi biết cậu sẽ đi trả tai nghe.
Dục vọng chiếm hữu của Lục Phỉ đối với cậu, hình như còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cậu.
Gần 4 giờ sáng, Thư Nguyên được Lục Phỉ bế đi tắm.
Thư Nguyên mệt đến nỗi chẳng muốn cử động đầu ngón tay.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cậu nghe Lục Phỉ nói: "Anh chưa từng nắm tay người khác."
Thư Nguyên cảm giác mình đang nằm mơ, cậu dựa vào ngực Lục Phỉ. Trong mơ có người nói với cậu: "Chỉ giới hạn trong quan hệ chào hỏi và tạm biệt thôi."
Thư Nguyên vô thức đáp: "Vâng."
Cậu chìm vào trong cơn mơ, dường như có gì đó rất đau khổ đã theo giấc mơ trôi xa.
...
Cuối tuần thứ hai sau khi Lục Phỉ dọn về nhà lần nữa, hai người cùng nhau tổng vệ sinh và thu xếp đồ đạc.
Khò Khò và Hạt Mè ở chung thân thiết, mỗi lần chủ nhân dọn ra một món đồ linh tinh gì, chúng nó sẽ chạy tới giành lấy như đồ chơi, chơi hoài không biết mệt.
Lục Phỉ dọn chiếc bánh ú từ năm ngoái trong tủ lạnh ra, Thư Nguyên nhìn tự thấy xấu hổ. Lúc đó gần tết, sau khi mẹ Thư cho thì cậu tiện tay bỏ vào tủ lạnh, chờ Lục Phỉ làm. Sau này Lục Phỉ chia tay cậu, cậu lười đến mức hoàn toàn bỏ lơ chuyện này.
Tết năm nay đương nhiên sẽ không như vậy, họ sẽ đón tết cùng với người lớn nhà họ Thư.
Ôn Nghi nói họ đang kết hôn lại, cho nên nhất định phải được người lớn đồng ý, hỏi Lục Phỉ có sợ không.
Lục Phỉ vô cùng bình tĩnh, thật ra anh đã chuẩn bị tốt mọi thứ, đầu tiên là gọi điện cho ba Thư trước.
Lúc dọn dẹp, có một số món đồ lớn cần phải cho vào kho.
Giọng của Lục Phỉ truyền đến: "Nguyên Nguyên!"
Thư Nguyên đang ngồi xổm trên sàn nhà lật xem gì đó của Lục Phỉ, bị gọi thì đứng lên chạy tới: "Sao vậy anh?"
Tóc Thư Nguyên rối bù, mặt đầy bụi không biết dính từ đâu.
Lục Phỉ nhéo nhéo mặt cậu, chỉ vào trong góc phòng: "Không phải em nói muốn vứt cái kia à?"
Lục Phỉ tìm được cuộc thảm lông cừu trong đống đồ linh tinh.
Lần trước Thư Nguyên đến khách sạn tìm anh, nói mình nuôi một con mèo, nhưng nó cứ đi tiểu trên tấm thảm mà Lục Phỉ thích. Thư Nguyên hỏi anh "Chờ nó không tiểu nữa, em sẽ vứt tấm thảm đi, được không?", lúc đó Lục Phỉ trả lời "Em quyết định là được".
Kết quả Thư Nguyên vẫn không muốn vứt nó đi, chỉ là sau khi giặt sạch thì bỏ vào nhà kho.
Lúc tức giận Thư Nguyên nói với Lục Phỉ, muốn vứt hết đồ của anh, nhưng trên thực tế cậu không vứt được bất kì thứ gì có liên quan đến Lục Phỉ.
"Vậy em vứt nha." Thư Nguyên ôm em Lục Phỉ, lém lỉnh nói: "Dù sao anh cũng không thích, em vứt thật nha."
Lục Phỉ hôn môi cậu: "Ai nói anh không thích, không được vứt."
Người cả hai rất bẩn, nhưng họ cũng không ngại, cứ như vậy đứng trong nhà kho hôn nhau.
Khò Khò đã học được cách dùng chậu cát mèo từ lâu, sẽ không tiểu trên thảm nữa, Lục Phỉ bảo Thư Nguyên giúp, hai người cùng giũ tấm thảm ra, định trải về vị trí ban đầu.
Ánh mặt trời chiếu vào căn nhà, lúc trải thảm ra những hạt bụi li ti bay lên trong ánh sáng màu vàng.
Thư Nguyên bị sặc phải ho vài tiếng, cậu cười thả lỏng tay, lúc tấm thảm nện xuống sàn nhà có gì đó rơi ra, phát ra tiếng lanh lảnh.
"Cái gì vậy?" Thư Nguyên đuổi theo vật kim loại đang lăn tròn kia.
Lục Phỉ cũng buông thảm đi tới.
Thư Nguyên nằm sấp trên sàn nhà, với tay vào đáy tủ, tìm được chiếc nhẫn của mình.
"Là nhẫn của em!" Thư Nguyên ngạc nhiên vô cùng, mấy giây sau mắt cậu đỏ lên, vừa khóc vừa cười: "Lục Phỉ, anh xem này, là nhẫn của em!"
Thư Nguyên vẫn cảm thấy vô cùng kì diệu: "Sao nó lại ở đó nhỉ?!"
Qua kiểm tra, Lục Phỉ khẳng định khi chiếc nhẫn này rơi xuống vừa khéo bị kẹt vào trong vân của tấm thảm, nên Thư Nguyên tìm thế nào cũng không thấy. Anh nói với Thư Nguyên: "Khò Khò cứ tiểu mãi một chỗ trên tấm thảm, có khi là đang nhắc nhở em."
Thư Nguyên thật sự tin, ngửi một cái rồi nhăn mũi ghét bỏ: "Thối quá!"
Lục Phỉ bật cười.
Thư Nguyên rửa chiếc nhẫn rồi đeo vào ngón áp út lần nữa.
Sau ngần ấy thời gian, nó lại lấp lánh tỏa sáng trên ngón tay của cậu.
Thư Nguyên ngắm nghía hồi lâu, yêu cầu Lục Phỉ: "Anh cũng phải đeo lên! Chúng ta đang kết hôn lại đó!"
Lục Phỉ vẫn chưa dọn dẹp xem nhẫn đang ở đâu, chắc là cất trong chiếc hộp nào đó, nhưng vẫn cười đồng ý: "Được."
Hạt Mè và Khò Khò đang rượt nhau trong nhà, mở cuộc chiến chó mèo, chạy như tên bắn ở sau lưng họ, tiếng vuốt cạ trên mặt sàn phát ra những âm thanh khó chịu.
Lục Phỉ ôm eo Thư Nguyên từ phía sau: "Em yêu, tân hôn hạnh phúc."
Thư Nguyên rưng rưng nước mắt: "Tân hôn hạnh phúc."