Lúc nhìn thấy câu này, Thư Nguyên cảm thấy khó hiểu trong giây lát.
Có ý gì vậy?
Nhìn thấy chữ "nó", kết hợp với tin nhắn lần trước mình gửi đi không được trả lời, Thư Nguyên mới vỡ lẽ, f56333 trả lời tin nhắn cậu từng nói chuyện mình nuôi mèo. Lần trước Thư Nguyên đã nói với f56333 là mình thất tình qua tin nhắn, còn nói mình nuôi một con mèo.
Lâu như vậy rồi, f56333 vẫn luôn không trả lời tin nhắn của cậu, Thư Nguyên cũng đã sắp quên chuyện này.
Thư Nguyên muốn trả lời tin nhắn thì đối phương lại nhắn tới một tin, bổ sung cho câu trên: [và bản thân.]
Cảm giác này rất kì diệu.
Đây là lần đầu tiên cậu và f56333 cùng online trong tin nhắn riêng, hồi trước đối phương và cậu nói chuyện đều dùng cách để lại tin nhắn, hiện tại có lẽ do cậu đăng Weibo nói mình bị bệnh, f56333 thấy Weibo vừa hay lại đang online nên dặn dò cậu vài câu.
Thư Nguyên tranh thủ thời gian nhắn tin cho anh ta.
Thư Nguyên Viên Viên V: [Ừ.]
Thư Nguyên Viên Viên V: [Thời gian qua anh ở đâu vậy?]
Thư Nguyên Viên Viên V: [Tôi còn tưởng tôi thất tình, ngay cả anh cũng không muốn để ý đến tôi.]
f56333 không nhắn tin lại nữa, biến mất trong tích tắc.
Từ giọng điệu mà nói, đối phương không còn dịu dàng như trước đây, có cảm giác xa cách, có hơi lạnh lùng. Bây giờ đọc lại tin nhắn của anh ta, Thư Nguyên chợt nhận ra có chút cảm giác như tạm biệt. Cậu nghĩ tới chuyện quảng cáo, hiện tại có một số người vẫn hiểu lầm là cậu thay đổi, hoặc kiếm người viết thay, nói không chừng f56333 cũng hiểu lầm.
Những người khác hiểu lầm Thư Nguyên, tuy rằng cậu giải thích nhưng thật ra cũng không quá để ý. Nhưng f56333 thì khác, không có sự ủng hộ của f56333 và phần thưởng tuy không nhiều nhưng thể hiện sự động viên, thì ngay từ đầu sự nghiệp của Thư Nguyên có lẽ không kiên trì được bao lâu.
Cậu giải thích với đối phương: [Tôi thật sự đã viết xong chuyên đề trước, lúc gửi bản thảo đi thì bị cảm nằm viện.]
Cậu nói "Tôi để lạc điện thoại ở câu lạc bộ", nói "Tôi bất cẩn rơi xuống hồ bơi", nói "Không thay quần áo mà ngủ còn mở máy lạnh", cuối cùng nói "Tôi gặp được bạn trai cũ rồi".
Khi đánh mấy chữ "bạn trai cũ", Thư Nguyên đã xóa xóa bớt bớt, lòng bị đè nén đến không thở nổi và vô lực.
Cậu nói với f56333 những việc này, hoàn toàn không giống khi nói hết với Ôn Nghi. Ôn Nghi sẽ đứng về phía cậu, sẽ dỗ dành cậu, mà bây giờ cậu kể hết với một người hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cũng không biết cậu là ai trong đời thực, hình như có thể giảm bớt đau đớn trong lòng hơn so với tâm sự với Ôn Nghi.
Thư Nguyên tiếp tục gửi tin nhắn.
[Mèo không trị hết đau đớn của tôi.]
[Tuy là nó rất đáng yêu.]
[Làm thế nào bây giờ, tôi hoàn toàn không có cách nào quên được anh ấy.]
[Tôi cũng chỉ có anh ấy mà thôi.]
Cuối cùng Thư Nguyên gửi: [ Nhưng mà, anh ấy nói anh ấy không yêu tôi.]
f56333 không hề nhắn lại, có lẽ đã offline rồi.
Thư Nguyên không kiểm soát được mà gửi nhiều tin nhắn như vậy, sau khi kể nhiều chuyện đời tư với đối phương mới cảm thấy vô cùng không ổn. Cũng may thời gian chưa lâu nên còn có thể thu hồi, Thư Nguyên bắt đầu thu hồi từng tin nhắn, khi đến tin "Anh ấy nói anh ấy không yêu tôi", ngón tay cậu dừng trên màn hình.
Lục Phỉ cũng chưa từng nói câu này.
Lúc Thư Nguyên hỏi "Anh còn yêu em không", Lục Phỉ trả lời là "Xin lỗi".
Thư Nguyên nhớ lại ngày cậu tìm tới cửa xin Lục Phỉ đừng chia tay, Lục Phỉ nói "Chia tay với em, là vì anh muốn bắt đầu cuộc sống mới."
Lục Phỉ "Xin lỗi" như vậy, có phải có ý "Anh vẫn còn cảm giác với em, nhưng anh không muốn tiếp tục nữa" hay không.
Giữa "Lục Phỉ không yêu cậu" và "Lục Phỉ thất vọng về cậu", trong hai điều này chỉ chọn một, điều sau cũng không khiến Thư Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Vì cuộc đời của Lục Phỉ được lên kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, hiểu rõ và lý trí đến mức đáng sợ với những nhu cầu của bản thân, Thư Nguyên là điều ngoài ý muốn duy nhất dưới sự kiểm soát của bản thân anh.
Đương nhiên Lục Phỉ không hề mong ngóng Thư Nguyên đáp lại, khi đưa ra quyết định như vậy, chính là hoàn toàn loại bỏ điều ngoài ý muốn là Thư Nguyên, ra khỏi cuộc sống của anh.
Điều này cho thấy, Lục Phỉ sẽ không quay lại.
...
Mấy ngày nay Thư Nguyên đều đang nghĩ về những chuyện đã qua.
Cậu muốn tìm hiểu rõ những điều khiến Lục Phỉ thất vọng với chuyện cậu đã làm. Cậu lập một danh sách, phân cấp những việc cậu quá đáng với Lục Phỉ, cố gắng đánh giá dưới góc nhìn của Lục Phỉ. Bắt đầu từ việc đánh giá một sao chuyện " Yếu ớt ở nhà không làm gì còn kén cá chọn canh", đến "làm mất chiếc nhẫn có ý nghĩa kỷ niệm", kết thúc với đánh giá năm sao "Không nhớ ngày giỗ của ba mẹ Lục Phỉ còn cãi nhau chỉ vì một cái chén".
Giống như làm bài tập thời học cấp ba, trời chập tối Thư Nguyên cắn đầu bút điền đầy vào bảng kê chằng chịt.
Khò Khò cảm thấy rất tò mò với chuyện cậu làm, nhảy vào trong ngực cậu, cái đuôi quét tới quét lui làm nũng. Từ lần mưa lớn ôm ngủ một đêm, tình cảm giữa người và mèo chợt tăng mạnh, Khò Khò đã nhận chủ nhận, dù thỉnh thoảng nó vẫn đi tiểu trên thảm, nhưng ít nhiều gì Thư Nguyên cũng có chút vui vẻ.
Cậu điền xong thì chụp gửi cho Ôn Nghi xem.
Ôn Nghi xem xong "lịch sử õng ẹo" của cậu, gửi tin nhắn thoại cho cậu: "Cậu còn thiếu sáu sao."
Thư Nguyên không thể nghĩ ra chuyện còn cao hơn cả năm sao, cậu hỏi Ôn Nghi là gì, Ôn Nghi nói: "Lúc cậu khiến cho tất cả mọi người cảm thấy anh ta chỉ là một vật thay thế."
Thư Nguyên ngạc nhiên hỏi: "Sao các cậu lại nghĩ như vậy?"
Ôn Nghi nói: "Không phải bọn mình nghĩ như vậy, chính cậu thể hiện ra anh ta không hề quan trọng. Dù là bây giờ cậu không nghĩ như vậy, nhưng cậu hãy để tay lên ngực tự hỏi đi, ngay từ đầu cậu có xem anh ta là vật thay thế hay không?"
Thư Nguyên há miệng, không trả lời được.
Ôn Nghi: "Cậu cho rằng Lục Phỉ không biết à?"
Chuyện trong lòng nghĩ gì, thích ai nhiều năm trước, với Thư Nguyên mà nói thì giống như đã là chuyện của đời trước. Nhưng cậu không thể không thừa nhận, đúng là ngay từ đầu cậu không hề nghiêm túc với tình cảm của Lục Phỉ. Chưa nói đến chuyện "Tất cả mọi người đều cảm thấy" mà Ôn Nghi nói, Thư Nguyên cúi đầu nhìn bảng kê trong tay mình, từ những việc nhỏ nhặt cũng có thể nhìn ra cậu không nghiêm túc với Lục Phỉ.
Có một số chuyện chôn vùi quá sâu sẽ đơm hoa kết trái, dù nhìn nó không phải như vậy, nhưng người ăn cũng sẽ bị lừa.
Cậu nhớ lại lời Lâm Quân Từ đã từng nói với cậu.
Thư Nguyên mất 17 ngày 21 giờ để hiểu Lục Phỉ không cần cậu.
Sau đó mất 2 tháng mới hiểu rõ tại sao.
Cậu không chắc chắn được phân tích của mình có đúng hay không, chỉ mơ màng lao đầu vào một đợt sóng công việc mới.
Lục Phỉ không gọi điện cho cậu hẹn gặp mặt nữa, cậu biết được hoạt động gần đây của công ty Lục Phỉ trên tin thời sự, có thể là bận không phân thân ra được. Nhưng Thư Nguyên nghĩ, trải qua chuyện ngày đó ở câu lạc bộ, có lẽ Lục Phỉ cũng không muốn mình rơi vào tình huống không rõ ràng, hẳn là đợi dịp giải quyết một cách triệt để.
Đến tháng chín, công ty Lục Phỉ họp báo mở hệ thống mới.
Là một trong những người nghiên cứu phát minh, Lục Phỉ có bài diễn thuyết ở buổi họp báo.
Bài diễn thuyết dùng song ngữ Anh Trung, khả năng nói thành thạo lưu loát cùng với vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng của Lục Phỉ đã tạo lên làn sóng nhỏ trong trong buổi họp báo được phát sóng trực tiếp. Thư Nguyên vẫn luôn biết công ty Lục Phỉ rất nổi tiếng, từ lúc bắt đầu đến khi vững bước đưa ra thị trường, công ty này gần như là một truyền kì.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lục Phỉ qua mạng, qua màn ảnh công cộng.
Lục Phỉ nhìn như lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lại dùng câu từ hài hước khiến cho cả hội trường tỉnh ngủ.
Người dưới sân khấu bị những lời độc miệng của anh chọc cười, anh lại bất động như núi, tao nhã giới thiệu hết nội dung mà mình cần diễn thuyết, điều này hình thành sự tương phản vô cùng quyến rũ.
Khi đó vừa khéo Thư Nguyên ở cùng thành phố với Lục Phỉ.
Muốn biết đêm đó Lục Phỉ nghỉ ở khách sạn nào thì quá dễ, Thư Nguyên có một quân sư quạt mo Ôn Nghi.
Đáng tiếc là, vì cuộc họp báo này có quá nhiều người nên khách sạn không còn phòng trống, cậu không thể đến ở phòng đối diện với Lục Phỉ, để vô tình gặp được anh. Nhưng cậu biết Lục Phỉ ở đây hai ngày, hơn nữa tối hôm sau không có lịch trình gì.
Thư Nguyên đặt trực tuyến bữa tối ở khách sạn, hẹn một nhân viên của bên nhãn hàng cùng đi thưởng thức. Đối phương còn tưởng rằng có liên quan đến chuyện Thư Nguyên review đồ ăn của khách sạn nào đó, lập tức hào hứng bừng bừng nói muốn xuất hiện trong bài báo của Thư Nguyên một lần.
Thật ra Thư Nguyên không biết mình làm vậy có ý nghĩa gì.
Có lẽ, gặp mặt Lục Phỉ, với người lập một bảng kê chi chít mà áy náy tự trách như Thư Nguyên, thì đó là chuyện có thể xoa dịu cậu.
Bữa tối này, Thư Nguyên ở khách sạn dùng gần hai tiếng đồng hồ.
Chuyện này khiến người bạn đi cùng cho rằng cậu vô cùng chuyên nghiệp, ngay cả một món gà hấp muối bình thường cũng giống như là người của Michelin Guide tới nếm thử.
Thư Nguyên không đợi được Lục Phỉ.
Cậu tự cho là mình biết người kia sẽ chọn nhà hàng gì, tự cho là hiểu người kia sẽ không dùng cơm trong phòng, lại quên mất rằng ngoài khách sạn ra, người kia còn có rất nhiều nơi khác có thể đi.
Bọn họ thanh toán.
Thư Nguyên chào bạn ở cửa khách sạn.
Buổi tối, đủ loại siêu xe lui tới cửa khách sạn.
Với những danh nhân sang trọng, buổi tối mới là khởi đầu của ngày mới.
Vì để hợp với việc dùng bữa, Thư Nguyên mặc một chiếc áo sơ mi trang trọng nhưng lại phối với quần jean, cậu không phải là người tuân thủ nguyên tắc, cho nên khi đứng chờ xe cậu không hề hòa hợp với những người ở đây.
Lại thêm một chiếc xe dừng ở cửa.
Chiếc xe màu đen dài rất có tính thương mại, tài xế trông vô cùng quen mắt, hình như là trợ lý của Lục Phỉ.
Người giữ cửa mở cửa xe, người bước xuống xe là Lục Phỉ.
Lục Phỉ cũng nhìn thấy Thư Nguyên.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, tim Thư Nguyên rộn ràng, còn chưa kịp nói gì thì một người khác cũng bước xuống xe.
Người kia thấp hơn Lục Phỉ đôi chút, tóc cắt ngắn, đôi mắt hoa đào vẫn sáng ngời, đang cười nói với trợ lý.
Là Nguyên Gia Y mà Ôn Nghi đã nói.
Là người theo đuổi Lục Phỉ.
Thư Nguyên chỉ nghe một lần đã nhớ kỹ tên của anh ta.