Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 108: Hồi cung

Editor: Lục Bình
Nguồn: diendanlequydon.com

Tạ Bích Sơ bất giác muốn phản bác lại, nhưng sau khi há miệng ra lại đành khép lại, nói gì chứ, nói gì cũng vô dụng, ai kêu hắn là Hoàng đế chứ. Nói nhiều nhỡ chọc hắn giận lên lại đem mình trực tiếp đẩy ngã ra thì nguy.

Thế là Tạ cô nương khép miệng lại, trong lòng lặng lẽ đáp một câu: “Người vui thì được rồi.”

Thấy nàng không phản bác lại, Hoàng đế Bệ hạ quả thực rất vui. Bên miệng khẽ cười, thoáng qua rồi vụt tắt.

Bởi vì thân phận đặc biệt của Hoàng đế Bệ hạ, hắn tối qua cũng lén lút xuất cung, cho nên hồi cung đương nhiên cũng phải lén lút.

Cũng may Thừa Thiên cung gần tiền triều nhất, cho nên chuyến đi này của Hoàng đế Bệ hạ không có bị đám người hậu cung Bách Hoa biết.

Hia cỗ kiệu kín đáo lặng lẽ tiến cung, dưới sự yểm trợ của đám cung nữ thái giám vờ như không biết, Hoàng đế Bệ hạ cùng Thái tử phi sát bên thuận lợi lén lút trở về Thừa Thiên cung.

Lúc này đã sắp tới giờ thượng triều, Hoàng đế Bệ hạ vừa dang cánh tay mặc cho Lý Lộc mặc lên cho chế phục vừa nói với Tạ cô nương: “Trẫm nhớ nàng thích nhất là đọc sách, nếu không có gì sẽ sai người thay nàng tìm những thứ cơ bản. Chỉ là bên ngoài người ra người vào, nàng chịu khó ở trong cung, đợi Trẫm qua thời gian bận rộn này, sẽ dẫn nàng tới nơi ở trong hành cung.”

Tạ Bích Sơ trong lòng khẽ động, nét mặt hoài niệm: “Bệ hạ, hay là để ta ở Trường Hoa cung đi.”

Trong giọng nàng chứa đựng sự hoài niệm, thấy Hoàng đế Bệ hạ dường như có chút lưỡng lự, vội nói: “Huống hồ Trường Hoa cung lại ở một góc, ít người qua lại, so ra Thừa Thiên cung mới là nơi thu hút người nhất.”

Cảnh Diệp là người thông minh, nghe vậy lập tức hiểu được ý nàng, nghĩ một chút vẫn là đồng ý, quay đầu nói với Lý Lộc: “Ngươi tự mình đi sắp xếp người đáng tin cậy đưa Thanh Ngọc tới Trường Hoa cung.”

Lý Lộc vội khom người đáp vâng.

Tạ cô nương trong lòng trực tiếp mừng như điên, phải kìm nén rất lâu mới không vui mừng quá mà nhảy lên tại chỗ, dù vậy, niềm vui lộ rõ trong đôi mắt vẫn bị Cảnh Diệp nhìn ra được, thế là tâm tình của hắn cũng theo đó mà nhẹ nhàng đi.”

Hoàng đế Bệ hạ đi làm như thường lệ, Tạ cô nương người vẫn còn đang trên con đường nhỏ trong cung, nhưng tim đã bay đến Trường Hoa cung rồi, thật không dễ dàng gì vào được cổng Trường Hoa cung, Tạ cô nương cố gắng kiềm chế nội tâm kích động. Mượn cớ mình muốn đọc sách kêu người đợi ở bên ngoài thư phòng, một mình đi vào thư phòng chuẩn bị chạy trốn.

Chỉ là thời điểm nàng ngồi xuống chuẩn bị đi, vừa mới nghĩ tới cửa hậu thư phòng, thì một người mặc chế phục thái giám nhảy vào, Tạ cô nương sợ hết hồn, thật nhanh đứng dậy vừa định nói, người tới đã liền mở miệng nói trước.

Giọng nói quen thuộc khiến Tạ cô nương đột nhiên thở phào, người tới chính là ám vệ tối hôm đó.

Chỉ thấy hắn chắp tay nói: “Thỉnh an Thái tử phi, thuộc hạ đã báo cho Tể tướng đại nhân rồi, đại nhân sau buổi triều sẽ mật đàm với Hoàng thượng, vẫn xin Thái tử phi an tâm chờ đợi.”

Tạ cô nương đột nhiên há hốc miệng, cảm thấy việc mình làm thật quá ngốc nghếch.

Nàng là không ngờ Hoàng đế lại đưa nàng tiến cung, cho nên mới báo cho Nam thần cha để an ủi, để cha khi “tiện truy tìm” sẽ phát hiện nàng ở suối nước nóng Hoàng trang, như vậy đưa nàng trở về trông cũng tự tin hươn nhiều, dù sao thì nàng cũng không thể nào nói rõ chính là Hoàng đế bắt cóc nàng đi.

Nhưng hiện tại nàng đã được đưa tới Hoàng cung, vậy thì vấn đề khá phức tạp rồi, Nam thần cha muốn đem nàng từ lòng bàn tay Hoàng đế mang về, đầu tiên sẽ phải giải thích vì sao biết Ngọc nhi ở trong Hoàng cung, chỉ cần giải thích không tốt một chút sẽ liền bị Hoàng đế cài nội gián trong cung, mặc dù sự thật chính là như vậy.

Hơn nữa nếu việc nàng được đưa vào trong cung lộ ra, cũng không thể trực tiếp trách tội Hoàng đế phát rồ bắt cóc nàng chứ? Nhưng nếu không tỏ rõ là bàn tay của Hoàng đế, vậy thì đang biến tướng nói thủ vệ trong cung quá kém, cư nhiên lại để cho một người còn sống sờ sờ im hơi lặng tiếng vào cung mà không bị phát hiện, tự tiện xông vào cấm cung trực tiếp chụp mũ lên đầu Tạ cô nương, Hoàng đế như vậy lại càng có cớ không để cho nàng ra ngoài nữa.

Đương nhiên vấn đề quan trọng nhất là, nàng rõ ràng có thể từ Trường Hoa cung vô thanh vô thức biến mất dưới vành mắt Hoàng đế, Nam thần cha bên đó cũng có thể dựa vào việc không hay biết lấp liếm cho qua, nhưng hiện tại Nam thần cha đã biết rồi, hơn nữa còn hướng Bệ hạ đòi người, vậy thì nàng không thể đi nữa rồi, nếu không Hoàng đế 8, 9 phần sẽ đổ nghi ngờ lên đầu Nam thần cha.

Tạ cô nương lập tức nhụt chí, ngồi bên bàn bất lực nhìn ám vệ kia, không hổ danh là thủ hạ hàng hai, còn ngốc hơn cả hàng hai, nàng lập tức dài giọng hỏi: “Ngươi nói với cha ta như thế nào, cha ta đã biết việc ta được đưa vào cung chưa?”

Tiểu ám vệ hiển nhiên có chút không hiểu nổi ý của nữ chủ nhà mình, có chút mờ mịt nói: “Thuộc hạ vốn muốn ngay trong đêm vào thành báo cho Tể tướng đại nhân, nhưng tối qua ở cổng thành đội tuần tra tăng cường canh phòng nghiêm ngặt, thuộc hạ không cách nào tránh tai mắt người khác, cho nên mãi đến sáng mới theo sau Hoàng đế vào thành, biết Thái tử phi cũng đã vào cung rồi, liền trực tiếp báo cho Tể tướng đại nhân.”

Tạ cô nương vỗ trán.

Tuy biết hắn cũng là muốn tốt cho nàng, dù sao thì hắn cũng không biết nàng đã có cách thoát thân, nhưng trong lòng vẫn là mệt mỏi.  

Nàng bên này lo lắng không thôi, nhưng trên thực tế rõ ràng nàng đã đánh giá thấp trình độ cơ trí của Nam thần cha.

Đầu tiên ông cảm thấy việc Hoàng đế đem nữ nhi nhà mình hồi cung chuyện này có chút giả tạo, rất có thể Hoàng đế chỉ lấy đó làm vật thế thân, để ông cho rằng Bảo nhi nhà mình bị đưa vào trong cung, sẽ không để ý tới Hoàng trang bên kia, còn Hoàng đế rất có khả năng đã đem Bảo nhi giấu ở Hoàng trang.

Tiếp đó nếu Bảo nhi quả thật bị đưa tới Hoàng cung, Hoàng đế rốt cuộc là ý gì đây, ban đầu Cố Thần tên tiểu tử đó khi đưa ra yêu cầu, Hoàng đế tuy khó xử, nhưng vẫn hi vọng đem Bảo nhi nhà mình giao ra để đảm bảo toàn quốc gia, cho nên bây giờ đem Bảo nhi hồi cung là vì hối hận, hay là muốn chuẩn bị để ra điều kiện với Đại Hi?

Tạ Dịch Giang cảm thấy rất có khả năng là cái thứ hai.

Cho nên dưới tình huống biết rõ không nên khinh cử vọng động, Tạ Dịch Giang vẫn là đợi sau buổi triều mới xin yết kiến, trong dự liệu, Hoàng đế Bệ hạ vừa cất bước vào Ngự thư phòng, trong miệng đã đồng ý lời cầu kiến của ông.

Tạ Dịch Giang vừa thấy Hoàng đế Bệ hạ, không hề đả động đến chuyện Tạ cô nương được đưa trở về Hoàng cung, chỉ là một mặt nghĩa chính tỏ ra từ nghiêm, Bảo nhi nhà mình tối qua tự nhiên không thấy đâu nữa, khi phái người đi tìm đã phát hiện một chút dấu vết, kết quả lần theo dấu vết cư nhiên tra tới suối nước nóng Hoàng trang của Hoàng đế Bệ hạ.

Đương nhiên, ông cũng không hoài nghi Hoàng đế Bệ hạ, dù sao thì ai cũng biết Hoàng đế Bệ hạ luôn ở trong cung mà, nhưng chính là sợ có kẻ tiểu nhân quấy phá a, nếu làm ô danh Hoàng đế vậy thì không được rồi.

Huống hồ người bị bắt đi còn là Thái tử phi của Đại Hi, quan hệ giữa hai nước vốn đã có chút căng thẳng rồi, dù sao thì cũng mới đỏ mặt thôi, nếu lần này Thái tử phi nhà người ta xảy ra chuyện trên địa bàn của bên mình, vậy đoán chừng ngày mai sẽ xảy ra đánh nhau thôi.

Đương nhiên vẫn còn một lý do quan trọng nhất là, ông làm phụ thân kỳ thực rất rất rất là lo lắng, cho nên khẩn cầu Hoàng đế Bệ hạ cho phép ông suối nước nóng Hoàng trang Tây Sơn một chuyến, bất kể người còn ở đó hay không, ít ra cũng có thể tìm thấy một số dấu vết không phải sao?

Hoàng đế Bệ hạ vẫn cứ bày ra một bộ mặt khó hiểu nhìn Tạ Tể tướng, đợi ông nói xong, theo đó nghiêm túc gật gật đầu: “Tể tướng nói đúng, cho nên Trẫm đồng ý, ngươi dẫn người đi lục soát đi, chuyện này quá nghiêm trọng rồi, nhất định phải tra ra hung thủ, chuyện này liền giao cho Tể tướng, không tra ra được chân tướng thì đừng gặp Trẫm!”

Lời này của Hoàng đế Bệ hạ chắc như đinh đóng thép, Tạ Tể tướng một bên nói tạ ơn, một bên trong lòng lại trùng xuống. Hệ tại ỷ huyết.

Ý của những lời Hoàng đế nói rất rõ ràng, không chỉ tỏ rõ Bảo nhi nhà mình thực sự bị hắn đưa vào Hoàng cung, càng lộ rõ là, hắn căn bản không có ý trả lại Bảo nhi.

Mà mục đích Hoàng đế giữ lại Bảo nhi rất rõ ràng, nghĩ tới lúc trước hắn hợp tác cùng Cố Hạo Quân uy hiếp Cố Thần liền biết, Bảo nhi nhà mình nhất định là một sự chuẩn bị để đối phó với Cố thần.

Đương nhiên cũng có một khả năng khác, đó chính là Hoàng đế Bệ hạ nhìn thấy Bảo nhi nhà mình, muốn tiếp tục giữ nó lại bên cạnh, Tạ Tể tướng lập tức cảm thấy một cảm giác khó chịu vô cùng nơi dạ dày.

Ha ha.

Tạ Tể tướng trong lòng đặc biệt đặc biệt âm trầm, nhưng trên mặt vẫn là một bộ dạng nóng nảy, sau khi nhanh chóng xuất cung đã bắt đầu đem người đi diễn kịch, bất kể sau cùng làm cách nào đưa Bảo nhi nhà mình từ trong cung ra, hiện tại vở kịch này vẫn phải diễn.

Chính là khi ông đang nóng giận, tiểu ám vệ lại lần nữa xuất hiện, còn mang tới cả lời nhắn của Tạ cô nương.

Nhưng cho dù có được lời nhắn của Bảo nhi nhà mình, Tạ Tể tướng vẫn rất không vui, cái gì mà yên lặng đợi biến, cái gì mà tương kế tựu kế, thật ngại ông nghe hoàn toàn không hiểu, điều duy nhất ông biết bây giờ là Bảo nhi đang ở trong hang sói, còn kêu mình đừng lo lắng.

Ông sao có thể không lo lắng chứ?

Nhưng ông cũng không tiện làm trái ý Bảo nhi nhà mình, thế là Tạ Tể tướng không xuất phát nữa, một mặt lửa giận quả quyết giận chó đánh mèo, trực tiếp đem bộ mặt âm trầm quay đầu nói với tiểu ám vệ: “Chủ tử nhà ngươi ấy, cũng đã lâu như vậy rồi mà mấy con sâu cũng không xử lý xong thì còn làm được gì, kêu hắn ta mau lăn qua đây!”

Tiểu ám vệ há hốc miệng, sau cùng vẫn lẩm bẩm: “Nhưng Thái tử phi nói đừng nói cho chủ tử biết.”

Tạ Tể tướng vừa nghe thấy lửa giận càng mạnh hơn, trên mặt lộ ra nụ cười âm u đáng sợ: “Nếu đã như vậy, sau này sẽ không cho phép gọi nữ nhi của ta là Thái tử phi nữa!”

Tiểu ám vệ im lặng một hồi, sau đó lặng lẽ quay lưng móc ra chiếc còi thổi mấy cái, rất nhanh, một con chim bồ câu xuất hiện trong không trung, lượn vòng rồi đậu xuống vai hắn.

Còn Tạ cô nương vẫn ở Trường Hoa cung ngẩng cao 45° nhìn lên trời, nàng ngồi bên lối vào mật đạo a, giống như người đói đã mười mấy ngày ngồi thủ chiếc bánh cực lớn mà lại không thể ăn, loại cảm giác này thực sự bí bách.

Trên thực tế, tư duy của nàng và Tạ Tể tướng có phần nào đấy đạt tới đồng bộ, Hoàng đế bệ hạ nếu chỉ là muốn nhìn thấy nàng mà nói, căn bản sẽ không đưa nàng hồi cung, hơn nữa lại là Thừa Thiên cung.

Toàn bộ Hoàng cung nơi có nhiều ánh sáng nhất chính là Thừa Thiên cung, toàn bộ ánh mắt của hậu cung khổng lồ như vậy đều nhìn chằm chằm vào Thừa Thiên cung, coi như hắn cẩn thận cỡ nào, thì việc bại lộ sự tồn tại của Tạ Bích Sơ cũng là điều tất nhiên, đặc biệt là dưới tình huống trong hoàng cung còn có con mắt của hai thai phụ.

Cho nên Tạ cô nương cảm thấy Cảnh Diệp không hề có ý tốt, đem nàng hồi cung tất nhiên có âm mưu gì đó, nghĩ như vậy nàng cũng liền không cảm thấy lo lắng lắm chuyện bị hắn đẩy ngã, có mục đích là chuyện tốt, chính là sợ nói chuyện tình cảm, đau dạ dày.

Sự việc một chút cũng không xảy ra ngoài dự đoán của Tạ cô nương, có thể khi Hoàng đế xuất cung không có nhiều người phát hiện ra, mọi người đều bán tín bán nghi, chỉ là xét thấy phần lớn mọi người đều không rõ Hoàng đế xuất cung là vì chuyện gì, cho nên chỉ có ¼ tin, ¾ nghi.

Nhưng sáng sớm khi hắn trở về thì không như vậy nữa rồi, rất nhiều hậu phi đều đang đợi để nghe xem Hoàng đế đi ra từ chỗ nào trong cung, có phải hay không nửa đêm thừa dịp bọn họ ngủ đi gặp hồ ly tinh.

Ai biết sáng sớm ngày này hồ ly tinh chẳng thấy đâu, ngược lại lại bắt được một phế Hậu hoang dã.

Ngày trước chỉ vì nữ chủ Chu Tĩnh Tuệ mà chiếc chảo hậu cung lần đầu tiên bị một khẩu pháo nhỏ làm nổ tung.

Bách Hoa sôi trào chia làm ba phái.