Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 79

Editor: Sư Tử Cưỡi Gà
Beta: White Silk-Hazye

La Hoa An đương nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, nhíu mày, nói: “Vấn đề này tôi đã trưng cầu ý kiến của mọi người, ai tự nguyện ở lại đương nhiên sẽ ở lại, tự nguyện theo chúng ta đến Bắc Kinh thì sẽ theo chúng ta đến Bắc Kinh.” La Hoa An cũng biết đoạn đường này vô cùng nguy hiểm, không nói đến người bình thường, cho dù là dị năng giả đi từ Tín Dương đến Bắc Kinh cũng không dám bảo đảm sẽ có thể đến nơi an toàn, huống chi người bình thường không có bất kỳ giá trị võ lực nào.

Tô Ngưng Mi im lặng rồi nói: “Thiếu tướng La không nói cho họ biết về chuyện trận pháp phòng ngự ở Bắc Kinh sao?”

La Hoa An nói: “Cho dù không nói, hiện giờ người trong căn cứ cũng đã lan truyền chuyện Bắc Kinh có trận pháp phòng ngự rồi, cho nên đa số mọi người đều đã biết. Tôi đi chuyến này là hy vọng có thể cùng xuất phát với cô Tô, nếu vậy trên đường cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Tô Ngưng Mi đương nhiên sẽ không từ chối, trên đường đi có nhiều dị năng giả cũng có thể có thể chăm sóc cho nhau. La Hoa An dự định một tháng sau xuất phát, hy vọng Tô Ngưng Mi có thể chờ thêm một tháng nữa. Một tháng này, La Hoa An muốn chuẩn bị thật kỹ, những người bình thường kia cũng phải được tận dụng, thanh niên trai tráng đánh đấm được, có thể huấn luyện một tháng, nếu thế ít nhất trên đường sẽ không bối rối, mặt khác còn cần phải sắp xếp những chuyện khác nữa...

Tô Ngưng Mi gật đầu đồng ý, sau đó La Hoa An rời đi. Tô Ngưng Mi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, tâm trạng hơi nặng nề.

Nếu không có không gian, có phải cô cũng sẽ giống như trong nội dung tiểu thuyết bị người ta hãm hiếp đến chết không? Bây giờ, không gian của cô có chỉ có thể giúp đỡ người thân hoặc bạn bè của mình, về phần những người bình thường kia, cô không thể không nghĩ đến việc muốn giấu bọn họ vào trong không gian. Nhưng không gian có thể chứa hết không?

Lúc trước khi mở ra không gian, không gian chỉ có diện tích hơn một nghìn mét vuông, sau đó tu vi gia tăng đạt tới Luyện Khí kỳ, diện tích có thể dùng của không gian cũng gia tăng gấp đôi, đến bây giờ đã Kết Đan Kỳ, diện tích dùng được của không gian đã đạt đến hơn sáu vạn mét vuông, rộng cỡ hơn một trăm mẫu đất. Ở phần khác thì vẫn bị tiên khí lượn lờ, linh khí che đậy như trước đây, không thấy rõ.

Trong không gian, chứa không được nhiều người, hơn nữa nếu những người khác biết có không gian tồn tại, sẽ là sự uy hiếp to lớn với cô, với người nhà của cô, cô không thể chỉ vì cứu những người khác mà đưa người nhà và bản thân mình vào vòng nguy hiểm.

Tô Ngưng Mi nhanh chóng nói chuyện này với những người khác, họ cũng đều đồng ý dời lại một tháng rồi đi. Một tháng trôi qua rất nhanh, Tô Ngưng Mi vốn nghĩ thị trưởng Cao sẽ tìm người đến báo thù cô, không ngờ họ vẫn một mực không có động tĩnh gì, thời gian đã gần kề nhưng chẳng thấy một ai.

Di dời căn cứ được định vào ngày mai, tất cả mọi người trong căn cứ đều sẽ xuất phát cùng lúc, tất cả tài sản và vũ khí đều được mang theo.

Ban đêm, tiến sĩ Thẩm và Ôn Nhạn Kỳ cùng nhau tới, trông thấy Tô Ngưng Mi, Ôn Nhạn Kỳ cười nói: “Tiểu Mi, tiến sĩ Thẩm muốn nhờ em giúp một việc.”

Tô Ngưng Mi đã đoán ra tiến sĩ Thẩm muốn cô giúp việc gì, cười nói: “Có phải là tiến sĩ Thẩm hy vọng em đưa phòng thí nghiệm của ông ấy vào trong không gian không?”

Ôn Nhạn Kỳ khẽ gật đầu. Tô Ngưng Mi đương nhiên sẽ không chối từ, đi theo Ôn Nhạn Kỳ và tiến sĩ Thẩm đến đó, sau đó cất hết dụng cụ thí nghiệm trong phòng anh ta vào trong không gian. Thẩm Chính Sơn cười nói: “Cảm ơn cô Tô.”

Tô Ngưng Mi lắc đầu: “Tiến sĩ Thẩm khách sáo quá, tôi chỉ có thể giúp được đến thế mà thôi, rất xin lỗi.” Nếu như tu vi tu chân của cô đã đạt đến tình trạng có thể không e ngại bất cứ cái gì, nếu không gian của cô có thể chứa nhiều người hơn, cô nghĩ cô chắc chắn sẽ giúp được những người bình thường kia, đáng tiếc không có nếu như, cô cũng chỉ là một người tu chân bình thường vừa đến tu vi Kết Đan mà thôi.

Mấy tháng Tô Ngưng Mi ở căn cứ, cô đã vẽ rất nhiều phù chú, hơn nữa tới gần thời điểm xuất phát cô không làm chuyện gì khác, chỉ ở trong không gian vẽ phù, cộng thêm phù chú trước kia cô để ở chỗ Liên Cẩn Viên, thế nhưng trên người Tô Ngưng Mi cũng chỉ có mấy ngàn lá phù phòng ngự mà thôi.

Để lại một ít cho người nhà của mình, còn dư lại Tô Ngưng Mi giao hết cho La Hoa An, để ông ta tự sắp xếp. La Hoa An nhìn phù chú trong tay, sợ run lên, ông ta đã sớm đoán ra Tô Ngưng Mi là người tu chân rồi, chỉ có điều lúc xác thực chuyện này thì vẫn còn khá chấn động.

La Hoa An biết rõ không thể chậm trễ, nhanh chóng phân chia phù phòng ngự mà Tô Ngưng Mi đã đưa cho những người cần đến, chẳng qua lúc này chỉ mới có mấy ngàn lá phù, ít hơn rất nhiều so với mấy vạn người.

Đợi đến ngày hôm sau xuất phát, tuy La Hoa An đã bố trí mọi thứ, nhưng vẫn có một vài sự cố phát sinh, nhân số thật sự rất nhiều. Các cổng lớn của căn cứ đầy ắp đầu người. Toàn bộ thế giới gần như đã bị động đất làm tổn hại, cho nên mặt đường hầu như đều đã hỏng rồi, hơn nữa nhân số quá nhiều, muốn lái xe là chuyện không thể.

Từ Tín Dương đến Bắc Kinh mất khoảng 1000 cây số, trước mạt thế, đi bộ 1000 cây cũng chỉ mất khoảng một tháng, nhưng bây giờ nguy hiểm trùng trùng, có thể phải mất khoảng một năm để đến Bắc Kinh đã xem như rất giỏi rồi.

Mọi người nhanh chóng yên tĩnh trở lại, nhìn ra La Hoa An thật sự khá quan tâm tới những người thường này. Quân đội căn cứ có năm ngàn người, dị năng giả chiếm khoảng 1000 người. Tuy nhiên quân đội dị năng giả chỉ có 600, còn 400 là của bên chính phủ. La Hoa An đưa quân nhân và dị năng giả xen kẽ vào giữa những người thường. Người của chính phủ thì đều đứng ở phía trước đội ngũ.

Cao Nghĩa, Cao Tuấn Thành và Cao Tuyết Lỵ đương nhiên cũng trông thấy nhóm Tô Ngưng Mi phía trước đội ngũ rồi, Cao Tuyết Lỵ liếc nhìn các cô.

Cảm quan của Tiêu Linh Vũ vô cùng rõ ràng, quay lại đã nhìn thấy sự khinh bỉ của Cao Tuyết Lỵ rồi, Cao Tuyết Lỵ không tránh kịp, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ. Tuy cô ta ghét Tô Ngưng Mi, nhưng cô ta lại rất ái mộ Tiêu Linh Vũ có tướng mạo anh tuấn này.

Tiêu Linh Vũ lạnh lùng nhìn cô ta, rồi quay lại nhìn về phía Trần Kiều Kiều đang líu ríu: “Anh Tiêu, nhiều người thật đấy, những người này cũng đi Bắc Kinh sao? Chà, trên đường nguy hiểm như vậy thì phải làm sao đây.”

Ông ngoại Tô, bà ngoại Tô cũng cảm khái: “Đúng vậy, những người này đều là người bình thường tay trói gà không chặt, có thể sống đến Bắc Kinh hay không thì cũng khó nói...”

Tất cả mọi người đều cảm khái, lộ trình hơn một ngàn cây số, cái này chẳng khác gì trường chinh đâu, thậm chí còn nguy hiểm hơn trường chinh rất nhiều...

La Hoa An đã vẫy cờ về phía đội ngũ đằng sau, người phía trước bắt đầu đi tới...

Mọi người đều biết đây sẽ là một đoạn đường gian khổ, một tháng mà đã mất và bị thương hai ngàn người rồi, nhưng đại đa số nhóm người thường đã có thể đối phó với zombie cấp 2 rồi, thậm chí người nhạy bén một chút có thể đối phó với zombie cấp 3.

Thức ăn để đi đường thì La Hoa An đã phân phối xong toàn bộ rồi, mặt khác trên đường săn được thú biến dị cũng có thể trở thành đồ ăn, miễn cưỡng cũng có thể lấp bụng.

Trong không gian, Liên Cẩn Viên vẫn chưa tỉnh lại, Tô Ngưng Mi tranh thủ ban đêm khi mọi người đang ngủ thì vào không gian vài lần.

Trên đường, dị năng trị liệu của Tiêu Linh Vũ và Mục Tiểu Nghiên cũng đã bị bại lộ, thậm chí nước linh dịch trong không gian của Tô Ngưng Mi cũng đã tiêu trừ độc dịch cho những người bị thương, cái gì có thể giúp, Tô Ngưng Mi đều tận sức giúp đỡ.

Đối với Tiêu Linh Vũ và Mục Tiểu Nghiên, người trong đội ngũ đều đối xử rất tốt với họ, đều rất che chở hai người, đặc biệt là Mục Tiểu Nghiên, cô ấy ngoại trừ có năng lực trị liệu ra thì hoàn toàn không có giá trị võ lực nào. Tuy vậy, không biết có phải vì Tô Ngưng Mi thường xuyên cho cô ấy dùng nước linh dịch trong không gian không, cho nên sức của Mục Tiểu Nghiên còn mạnh hơn cả Tô Quốc Mai, tốc độ cũng nhạy bén hơn rất nhiều. Thậm chí Mục Tiểu Nghiên có thể tự mình vung đao mà trước kia Tô Ngưng Mi đổi lấy để chém zombie rồi.

Đoạn đường này, mọi người thay đổi rất nhiều, tuyệt vọng có, nhưng cũng càng có nhiều người ngập tràn hy vọng, bởi vì nếu đến được Bắc Kinh họ sẽ được an toàn, có thể bắt đầu cuộc sống mới, cho nên sau đó càng có nhiều ánh mắt đong đầy hy vọng hơn, chứ không phải mờ mịt và trống rỗng tuyệt vọng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua vài tháng, thời tiết chuyển sang mùa hè nóng bức, ban ngày rất nóng, hoàn toàn không đi nổi, ban ngày chỉ có thể tìm chỗ nghỉ ngơi, buổi tối lại tiếp tục đi. Đợi đến khi mùa hè nóng bức qua đi, giờ phút này đã được mười tháng tính từ ngày xuất phát từ căn cứ, đoạn đường này vất vả khỏi phải bàn, lúc trước có hơn năm vạn người, bây giờ nhân số cũng chỉ còn lại một nửa.

Số người này đã làm mọi người cảm thấy rất là giỏi rồi, hơn nữa sau đó hai bên còn hỗ trợ lẫn nhau. Tô Ngưng Mi biết rõ đây đều do La Hoa An bố trí cẩn thận, không buông bỏ những người thường này, nếu không trong năm vạn người có thể còn một hai ngàn sống sót cũng không tệ rồi.

Đi mười tháng, mọi người đã đến Bảo Định, tiếp theo sẽ là Bắc Kinh, xem chừng tối đa nửa tháng có thể đến Bắc Kinh.

Liên Cẩn Viên đã ở trong không gian hơn một năm, nhưng vẫn chưa có động tĩnh. Hôm nay, đoàn người đi ngang qua một trấn nhỏ tên là Tam Giáp, đi qua trấn này thì sẽ nhanh chóng đến thẳng trạm thu phí Bắc Kinh, xem như đã đến Bắc Kinh.

Tất cả mọi người không ngờ chỉ mới mười một tháng đã có thể đến Bắc Kinh, trước mắt nhân số còn thừa lại khoảng hơn hai vạn người, đối với mọi người đây có thể xem như là kỳ tích.

Buổi sáng, mọi người đã đi suốt một ngày, mặt trời xuống núi thì dừng lại bắt đầu nghỉ ngơi, khi hừng đông lại xuất phát.

Hai vạn người, đội ngũ đằng sau trải dài mấy cây số. Mọi người ăn qua loa vài thứ rồi nghỉ ngơi. Trong đêm, lúc ngủ đều có người gác đêm, hầu như đều thay phiên nhau gác. Tô Ngưng Mi đã đạt tu vi Kết Đan Kỳ, hoàn toàn không cần phải ngủ.

Cô tùy ý ăn hai cái bánh lúa mì lót dạ, rồi uống một giọt nước linh dịch tinh khiết sau đó ngồi xếp bằng xuống bắt đầu tu luyện.

Sắc trời dần dần buông xuống, không bao lâu Tô Ngưng Mi ngầm cảm nhận được trên bầu trời có thứ gì đó bay về phía này. Tô Ngưng Mi lập tức mở mắt, thần thức phóng ra ngoài, kiểm tra thấy ở phương xa có một đám đen đông nghìn nghịt thì Tô Ngưng Mi lập tức biến sắc.

Từ xa là một đám Miêu Đầu Ưng, số lượng không ít, ước chừng có mấy trăm con, Miêu Đầu Ưng lớn nhất có thể so sánh với một con trâu đực trưởng thành. Thử thăm dò một phen, bọn Mèo Đầu Ưng có hình thể biến dị này không hề ít, giờ đây đang đầy rợp cả bầu trời bay về phía này.

Đoạn đường này không thể không gặp các loài chim biến dị, chỉ có điều phần lớn đều là cấp 2 cấp 3, hiếm khi thấy chim biến dị cấp 4, điều khiến Tô Ngưng Mi sợ hãi chính là trong đám Mèo Đầu Ưng biến dị này có một con Mèo Đầu Ưng biến dị cấp 5.

Từ khi vào trấn đến giờ, thú biến dị lợi hại nhất mà nhóm Tô Ngưng Mi gặp được cũng chỉ là cấp 4, chưa bao giờ gặp thú biến dị cấp 5.