Vật Hi Sinh Nữ Phụ: Tay Không Huỷ Di CP

Chương 46: C46 Công Lược Đại Thần Võng Du (18)


Editor: Khuynh Diệp
Beta: Tiểu Hy Hy

Sau khi đưa Thiên Tầm về nhà, Ứng Trì Hoán không về biệt thự tư nhân của chính mình mà về nhà chính của Ứng gia.

Phong cảnh nơi đây được bài trí theo lối kiến trúc cổ nên toát ra hơi thở cổ kính.

Nhìn thấy Ứng Trì Hoán, người hầu vui vẻ chào: “Đại thiếu gia, ngài đã trở về.”

“Ừ.” Ứng Trì Hoán không dừng bước, lập tức đi lên thư phòng lầu hai.

Tại thư phòng.

Một mặt tường được xây thành kệ sách lớn, sách trong này rất nhiều, liếc mắt có thể thấy thư tịch được sắp xếp ngay ngắn như tổ binh lính dàn hàng tập huấn.

Ngồi phía sau án thư là một ông già, đầu tóc trắng bạc, trên mắt mang một gọng kính vàng, tựa như bộ dáng của một học giả.

Ứng Trì Hoán khẽ gật đầu, ngữ khí thân thiết lại mang theo phần cung kính: “Ông nội.”


Ông già ngẩng đầu lên, đôi mắt khôn khéo sáng như đuốc, ngay sau đó mang vài phần ý cười: “Tiểu Hoán, cháu đã đến rồi.”

“Có biết ông tìm cháu là vì chuyện gì không?”

Thân là đích tôn của Ứng gia, từ nhỏ Ứng Trì Hoán đã được tiếp nhận sự dạy dỗ để trở thành một người có cách nói năng bất phàm: “Cháu không biết, mong ông chỉ điểm.”

Ông Ứng tháo kính xuống, ngữ khí bình tĩnh, nghe không ra là vui hay là giận: “Nghe nói gần đây cháu và vị tiểu thư Cố gia kia có quan hệ rất thân mật?”

“...Vâng.”

“Cháu thích cô bé đó không?”

Ứng Trì Hoán không nghĩ ông nội nhà mình lại nói trắng ra như thế, lập tức sửng sốt, vài giây sau mới mở miệng: “Thích.”

Đặt cuốn sách trên bàn sang một bên, tôi tay ông Ứng đặt trên mặt bàn, sau đó hỏi: “Cháu có biết, mười năm trước các cháu đã gặp nhau không? “

Ứng Trì Hoán nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Cháu không nhớ rõ.”

Mười năm trước, hắn mười một tuổi, theo lý thuyết nếu đã gặp mặt, hắn nhất định sẽ không quên.

Mười năm trước, ông cùng ông Cố vì cháu và con bé kia mà mời bác sĩ tâm lý, sau hơn một tháng được bác sĩ tâm lý giúp đỡ, hai đứa đã quên đoạn ký ức kia.” Ánh mắt ông Ứng có chút bi thương, có chút đau đớn nói.

Ứng Trì Hoán đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút không dám tin: “Tại sao các ông muốn làm như thế?”

“Đoạn ký ức kia...” Nói đến đây, đôi mắt ông Ứng có ánh nước, ngữ khí không cầm nổi sự nghẹn ngào: “Nếu không để các cháu quên, cháu và Tiểu Thiên Tầm từ đó sẽ không thể cùng nhau lớn lên như hai đứa trẻ bình thường được....”

Những mảnh ký ức vụn vặt đột nhiên hiện lên trong đầu, Ứng Trì Hoán thân mình chấn động, ngữ khí run rẩy: “Ông, có thể nói cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Hắn có một dự cảm, Thiên Tầm nhất định đã nhớ ra cái gì.

....

Ứng Trì Hoán không biết bản thân đã bước ra khỏi thư phòng bằng cách nào, hắn chỉ cảm thấy thân thể lạnh băng, cái lạnh này thấm tận xương tủy, như người chết đuối, hắn có cảm giác không thở nổi.


Thiên Tầm.

Thời điểm nhớ ra chuyện này, cô ấy có biểu hiện thế nào?

Tâm tình hắn dần dần bình phục, gọi điện cho Thiên Tầm, một hồi lâu sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nói thanh lãnh.

“Alo?”

“....”

“Ứng Trì Hoán, có chuyện gì sao?”

Thanh âm hắn có chút thấp, mang theo sự nghẹn ngào, khàn khàn: “Thiên Tầm, thực xin lỗi.”

Bên kia đầu dây trầm mặc một hồi: “Anh nhớ ra?”

Ứng Trì Hoán đau đớn nhắm hai mắt lại: “Ông nội kể cho anh.”

“...À”

“Thiên Tầm.”


“...Vâng?”

Thanh âm khẩn cầu trầm thấp vang lên: “Em có thể đừng đi được không?”

Đầu dây bên kia có tiếng cười khẽ: “Vì sao?”

“Có thể vì anh mà ở lại không?” Ứng Trì Hoán vừa nói vừa đi xuống dưới lầu.

Ngữ khí Thiên Tầm mang chút trào phúng hỏi: “Anh là cái gì của em, vì sao em phải vì anh mà ở lại?”

Ứng Trì Hoán khẽ cười, trong mắt có ánh nước: “Không phải em từng nói, em là vị hôn thê của anh sao?”
Cô nói: “Đúng vậy, Nhưng đó chỉ là sự tình nguyện từ một phía thôi.”

Hắn khẩn cầu nói: “Thiên Tầm, đừng bỏ anh lại.”

Đối phương trầm mặc một lát rồi mới nhẹ nhàng mở miệng: “Em cho anh hai mươi phút, đoán xem em đang ở đâu và tìm được em. Em nhất định sẽ ở lại.”
1

“Được, hãy chờ anh.” Hắn cúp điện thoại, lên xe khởi động động cơ, chiếc xe lao ra ngoài nhanh như tên bắn.