Vật Chủ

Chương 15

Bị giam

Khi tôi tỉnh lại, tôi không hề bị mất phương hướng chút nào. Nói chung, tôi biết chính xác tôi đang ở đâu, và tôi giữ mắt mình nhắm chặt và hơi thở đều đặn. Tôi cố tìm hiểu tình huống của mình được bao nhiêu tốt bấy nhiêu mà không để lộ ra thực tế tôi đã hồi tỉnh.

Tôi đói. Dạ dày tôi vặn và xoắn và phát ra những âm thanh giận dỗi. Tôi không nghĩ những tiếng động ấy phản bội tôi – tôi chắc chắn là nó đã sôi ùng ục và phàn nàn cả khi tôi ngủ.

Đầu tôi đau dữ dội. Không thể nào biết bao nhiêu phần của nó là do mệt mỏi và bao nhiêu phần là do những cú đánh mà tôi đã nhận.

Tôi đang nằm trên một bề mặt cứng. Nó thô ráp và… lỗ chỗ. Nó không phẳng, mà cong một cách kì cục, như là tôi đang nằm trong một cái bát nông vậy. Nó không thoải mái chút nào. Lưng và hông tôi đau nhói vì bị ép vào cái vị trí này. Có lẽ chính cơn đau đó đã đánh thức tôi; tôi chẳng cảm thấy được nghỉ ngơi gì hết.

Trời tối – tôi có thể nói thế mà không cần mở mắt. Không phải tối đen như mực, nhưng rất tối.

Không khí còn ẩm mốc hơn cả lúc trước - ẩm ướt và mục ruỗng, với vị cay xè đặc biệt dường như vương lại trong cổ họng tôi. Nhiệt độ thấp hơn trong sa mạc, nhưng sự ẩm thấp bất thường khiến cho tôi gần như không chịu đựng nổi. Tôi lại đổ mồ hôi, lượng nước Jeb đã đưa cho tôi đang tìm đường ra khỏi lỗ chân lông của tôi.

Tôi có thể nghe thấy âm vọng của tiếng thở trở lại với mình từ khoảng cách vài feet. Có thể là tôi chỉ gần với một bức tường thôi, nhưng tôi đoán là tôi đang ở trong một chỗ rất chật hẹp. Tôi lắng nghe hết sức có thể, và có vẻ như là hơi thở của tôi vọng lại từ cả tường phía bên kia nữa.

Biết rằng có thể tôi vẫn đang ở đâu đó trong hệ thống hang động mà Jeb đã đưa tôi tới, tôi khá chắc chắn tôi sẽ nhìn thấy gì khi mở mắt ra. Chắc hẳn tôi đang ở trong một cái lỗ nhỏ trong hang đá, màu nâu tím sẫm và lỗ chỗ những lỗ như pho mát.

Ngoại trừ tiếng động cơ thể tôi phát ra mọi thứ đều im lìm. Sợ phải mở mắt, tôi dựa vào đôi tai, căng hết tai ra trong sự im lặng. Tôi không thể nghe thấy bất kì ai khác, và việc đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Họ sẽ không để lại tôi không có người canh gác, đúng không? Bác Jeb và khẩu súng trường chỗ nào cũng chõ mũi vào của ông, hay ai đó ít cảm thông hơn. Để mặc tôi một mình… việc đó sẽ không hợp với bản tính bạo lực, nỗi sợ hãi và căm thù tự nhiên của họ với tôi.

Trừ khi…

Tôi cố nuốt nước bọt, nhưng sự kinh hoàng thít chặt cổ họng tôi. Họ sẽ không để tôi một mình. Không trừ khi họ nghĩ rằng tôi đã chết, hoặc đảm bảo chắc chắn là tôi sẽ chết. Không trừ khi có những chỗ trong mấy cái hang này mà không ai thoát ra được cả.

Hình ảnh về cảnh quan xung quanh do tôi dựng nên quay cuồng chuyển động trong đầu tôi. Bây giờ tôi thấy chính mình ở đáy của một cái hầm sâu hay bị nhét vào trong một ngôi mộ chật chội. Nhịp thở của tôi tăng lên, nếm vị không khí để tìm mùi hôi thối, tìm vài dấu hiệu chỉ ra luồng khí oxy của tôi đang thấp dần. Những cơ bắp quanh phổi tôi giãn ra ngoài, hít đầy không khí để chuẩn bị cho một tiếng thét đang chực trào ra. Tôi nghiến chặt răng để ngăn nó thoát ra.

Sắc nhọn và rất gần, cái gì đó quét qua mặt đất bên ngoài đầu tôi.

Tôi kêu lên, âm thanh của nó xé toạc không gian chật hẹp. Mắt tôi mở choàng ra. Tôi giật lùi lại khỏi âm thanh đáng ngại, ném mình trở lại bức tường đá lởm chởm. Bàn tay tôi giơ lên để bảo vệ khuôn mặt khi đầu tôi đập cộp một cái đau đớn vào cái trần thấp.

Một ánh sáng lờ mờ *** tỏ từ lối vào hình tròn hoàn hảo cho đến cái hang tròn nhỏ xíu mà tôi đang cuộn mình trong ấy. Nửa khuôn mặt của Jared được thắp sáng khi anh cúi vào trong cửa hang, một cánh tay giơ về phía tôi. Môi anh mím chặt giận dữ. Một mạch máu trên trán anh co giật khi anh nhìn phản ứng sợ sệt của tôi.

Anh không di chuyển; chỉ nhìn chằm chằm tức tối trong khi trái tim tôi bắt đầu đập lại và hơi thở điều hòa. Tôi bắt gặp ánh mắt anh, nhớ lại anh đã luôn lặng lẽ như thế nào – như một hồn ma khi anh muốn. Chẳng trách tôi đã không nghe thấy anh ngồi gác bên ngoài cái tổ của tôi.

Nhưng tôi đã nghe thấy gì đó. Khi tôi nhớ lại chuyện đó, Jared đẩy cánh tay đang vươn ra của anh tới gần hơn, và tiếng quẹt quẹt đó lặp lại. Tôi nhìn xuống. Ở chỗ chân tôi là một tấm nhựa vỡ đang được dùng như một cái khay. Và ở trên nó…

Tôi chộp lấy chai nước mở sẵn. Tôi gần như không biết miệng Jared đã mím lại ghê tởm khi tôi giơ cái chai lên miệng mình. Tôi chắc chắn là chuyện đó sẽ làm phiền tôi sau này, nhưng giờ tất cả những gì tôi quan tâm là nước. Tôi tự hỏi liệu có bao giờ trong đời mình tôi lại xem thường thứ chất lỏng ấy một lần nữa hay không. Trong trường hợp cuộc sống của tôi không bị kéo dài ở đây, câu trả lời có lẽ là không.

Jared đã biến mất, trở ra qua lối vào hình tròn. Tôi có thể nhìn thấy một mảnh tay áo của anh và không gì khác. Ánh sáng mờ mờ đến từ nơi nào đó bên cạnh anh. Đó là một màu ánh xanh nhân tạo.

Tôi đã tu hết nửa bình nước khi một mùi mới khiến tôi chú ý, báo hiệu với tôi nước không phải là món quà duy nhất. Tôi nhìn xuống cái khay lần nữa.

Thức ăn. Họ đang cho tôi ăn sao?

Đầu tiên tôi ngửi thấy một cái bánh mỳ - một cuộn bánh màu đen, hình dáng không đều – nhưng còn có một bát chất lỏng gì đó trong trong với vài nhánh tỏi. Khi tôi cúi xuống gần hơn, tôi có thể thấy những khúc sậm màu hơn ở dưới đáy. Ngoài những thứ này còn có ba miếng màu trắng tròn mập. Tôi đoán chúng là rau, nhưng không nhận ra là loại nào.

Chỉ mất vài giây là tôi đã khám phá xong mấy thứ này, nhưng thậm chí cả trong thời gian ngắn ngủi đó, dạ dày tôi cũng gần như nhảy ra khỏi miệng để cố với tới chỗ thức ăn.

Tôi cắn phập một miếng bánh mỳ. Nó rất đặc, toàn là bột mỳ dính chặt vào răng tôi. Bề mặt thì sần sùi, nhưng hương vị thì đậm đà tuyệt vời. Tôi không thể nhớ được bất kì thứ gì có vị ngon thế với tôi, thậm chí cả mấy cái bánh Twinkies vụn của tôi cũng không bằng. Quai hàm tôi làm việc nhanh hết mức có thể, nhưng tôi nuốt trôi gần như cả một miệng nhồm nhoàm miếng bánh mỳ mới nhai được một nửa. Tôi có thể nghe thấy mỗi miếng bánh rơi xuống dạ dày tôi với một tiếng ục ục. Tôi không cảm thấy tuyệt vời như là tôi đã tưởng. Dạ dày tôi phản ứng với thức ăn không dễ chịu gì vì đã bị trống rỗng quá lâu.

Tôi lờ chuyện đó đi và chuyển sang bát chất lỏng – nó là súp. Thứ này trôi xuống dễ dàng hơn. Ngoài thứ tỏi mà tôi đã ngửi thấy, hương vị của nó rất nhạt. Mấy miếng rau xanh mềm và xốp. Tôi tu thẳng từ bát và ước sao cái bát sâu hơn. Tôi lật ngược nó lại để đảm bảo là tôi đã húp hết từng giọt.

Loại rau màu trắng nhai thì cứng và giòn, lại có vị gỗ. Một loại rễ cây nào đây. Chúng không làm tôi thỏa mãn như súp cũng không ngon như bánh mỳ, nhưng tôi biết ơn số lượng của chúng. Tôi vẫn chưa no – chưa gần no – và có lẽ tôi sẽ bắt đầu với cái khay tiếp theo nếu tôi biết là tôi có thể nhai được nó.

Cho đến tận khi tôi đã ăn xong tôi vẫn không nhận ra là đáng lẽ họ không nên cho tôi ăn mới đúng. Trừ khi Jared đã thua trong cuộc chiến với ông bác sĩ. Mặc dù vậy tại sao Jared lại là người canh gác tôi nếu đúng là như thế?

Tôi trượt cái khay ra xa khi nó đã trống rỗng, nhăn mặt trước âm thanh nó tạo ra. Tôi vẫn dúi vào bức tường cuối cái hốc của tôi khi Jared với vào trong để lấy nó. Lần này anh không nhìn vào tôi.

“Cám ơn,” tôi thì thầm khi anh lại biến mất, nhưng tôi chắc là anh vẫn ở đó.

Tôi không thể tin được là anh ấy đánh tôi, Melanie thẫn thờ, ý nghĩ của cô ấy hoài nghi nhiều hơn là phẫn uất. Cô ấy vẫn còn chưa hết ngạc nhiên trước chuyện đó. Tôi thì ngay từ đầu đã không ngạc nhiên rồi. Tất nhiên là anh đã đánh tôi.

Tôi đã tự hỏi cô ở nơi nào đấy, tôi trả lời. Thật là tồi khi khiến tôi lâm vào đống lộn xộn này rồi lại bỏ rơi tôi.

Cô ấy lờ âm điệu chua cay của tôi đi. Tôi đã không nghĩ anh ấy có thể làm được việc đó, bất kể có chuyện gì. Tôi không nghĩ là tôi có thể đánh anh ấy.

Chắc chắn là cô có thể. Nếu anh ấy đến với cô với đôi mắt phản chiếu ánh sáng, cô sẽ làm đúng như vậy. Bản chất cô vốn là bạo lực mà. Tôi nhớ lại giấc mơ hoang đường của cô ấy muốn bóp cổ chết Người truy tìm. Chuyện đó dường như đã từ hàng tháng trước rồi, mặc dù tôi biết là chỉ mới vài ngày thôi. Nếu lâu hơn rồi thì mới có lý. Tôi thì phải mất ối thời gian mới làm cho ai đó bị kẹt trong cái vũng lầy khủng khiếp như cái tôi đang dính vào bây giờ.

Melanie cố xem xét nó một cách khách quan. Tôi không nghĩ vậy. Không phải là Jared… và Jamie, không đời nào tôi đánh Jamie, thậm chí cả khi nó là… Cô ấy nghẹn lời, ghét cái lối suy nghĩ ấy.

Tôi cân nhắc chuyện đó và thấy điều đó là đúng. Thậm chí cả khi thằng bé đã trở thành cái gì đó hay ai đó khác, cả tôi và cô ấy đều không bao giờ có thể giơ tay lên mà đánh nó được.

Chuyện đó khác. Cô giống như… một người mẹ. Ở đây những người mẹ rất phi lý. Dính dáng đến quá nhiều cảm xúc.

Tình mẫu tử luôn luôn đầy cảm xúc – thậm chí cả với linh thể các cô cũng vậy.

Tôi không trả lời câu ấy.

Cô nghĩ giờ sẽ xảy ra chuyện gì?

Cô mới là chuyên gia về con người, tôi nhắc nhở cô ấy. Có thể việc họ cho tôi thức ăn là việc không tốt lành gì. Tôi chỉ có thể nghĩ được một lý do duy nhất họ muốn tôi khỏe mạnh.

Một vài chi tiết tôi nhớ lại được từ lịch sử bạo tàn của loài người xuất hiện trong đầu tôi bên cạnh những câu chuyện trong tờ báo cũ mà hôm trước chúng tôi đã được đọc. Thiêu người – câu chuyện tồi tệ đó. Melanie đã từng làm cháy hết mấy dấu vân tay trên bàn tay phải của cô ấy trong một tai nạn ngu ngốc, cầm lấy cái chảo mà cô ấy không biết là chảo nóng. Tôi nhớ lại đau đớn đã làm cô ấy choáng – nó sắc bén đến không ngờ và cấp bách.

Mặc dù vậy nó chỉ là một tai nạn. Nhanh chóng được chữa trị với đá, thuốc mỡ, và thuốc uống. Không có ai cố tình làm thế, kéo dài từ cơn đau kinh khủng đầu tiên thành cơn đau dai dẳng dai dẳng…

Tôi chưa từng sống trên một hành tinh nào có thể xảy ra những chuyện tàn ác như thế, thậm chí cả trước khi linh thể đến. Nơi này thực sự là nơi cao cấp nhất và cũng là tồi tệ nhất trong tất cả các thế giới – những tri giác đẹp đẽ nhất, cảm xúc tinh tế nhất… những dục vọng tà ác nhất, lòng tham đen tối nhất. Có lẽ nó buộc phải như thế. Có lẽ đỉnh cao không thể nào với tới được nếu không có những vực đáy. Liệu linh thể có phải là trường hợp ngoại lệ của qui luật đó không? Liệu họ có thể có được ánh sáng mà không cần tới bóng tối trên thế giới này không?

Tôi… cảm thấy sao đó khi anh ấy đánh cô, Melanie chen ngang. Lời lẽ tuôn ra rất chậm, từng từ một, như thể cô ấy không muốn nghĩ về chúng.

Tôi cũng cảm thấy cái gì đó. Thật là kinh ngạc làm sao khi bây giờ tôi châm biếm trôi chảy đến thế, sau khi đã trải qua quá nhiều thời gian với Melanie. Anh ấy có mu bàn tay cứng thật đấy, nhỉ?

Ý tôi không phải thế. Ý tôi là… Cô ấy trù trừ một lúc lâu, rồi phần còn lại của câu nói vội vã ùa ra. Tôi đã tưởng tất cả là do tôi – cách chúng ta cảm nhận về anh ấy. Tôi tưởng tôi là…người kiểm soát chuyện đó.

Những ý nghĩ đằng sau câu nói của cô ấy rõ ràng hơn là chính lời nói.

Cô đã tưởng cô có thể mang tôi tới đây bởi vì cô đã quá mong muốn chuyện đó. Tưởng là cô đang kiểm soát tôi thay vì ngược lại. Tôi cố gắng không khó chịu. Cô tưởng cô đã áp chế được tôi.

Phải. Sự chán nản trong giọng của cô ấy không phải là vì tôi buồn, mà vì cô ấy không muốn mình sai. Nhưng…

Tôi chờ.

Cô ấy lại tuôn ra ào ào lần nữa. Cô cũng đang phải lòng anh ấy, không liên quan gì tới tôi. Nó khác với cách tôi cảm nhận. Một tình yêu khác. Tôi đã không nhìn thấy nó cho đến khi anh ấy ở đây với chúng ta, cho tới khi cô nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên. Làm sao chuyện ấy xảy ra được?Làm thế nào mà một con sâu dài ba inch lại có thể yêu một con người được?

Sâu?

Xin lỗi. Tôi đoán là cô có… kiểu như rất nhiều chi.

Không hoàn toàn. Chúng giống ăng-ten hơn. Và tôi hơi dài hơn ba inch một chút khi chúng duỗi hết ra.

Ý tôi là, anh ấy không phải là đồng loại của cô.

Cơ thể tôi là con người, tôi nói với cô ấy. Trong khi tôi dính chặt với nó, tôi cũng là con người. Và cái cách cô nhìn Jared trong những kí ức của cô… chà, tất cả là lỗi của cô.

Cô ấy xem xét chuyện đó một lát. Cô ấy không thích thế lắm.

Vậy nếu cô đã tới Tucson và có một thân thể mới, cô sẽ không còn yêu anh ấy nữa?

Tôi thực sự, thực sự hi vọng điều đó là sự thật.

Cả hai chúng tôi đều không vui vẻ gì với câu trả lời của mình. Tôi dụi đầu lên đầu gối. Melanie thay đổi đề tài.

Ít nhất thì Jamie cũng an toàn. Tôi đã biết là Jared sẽ chăm sóc nó mà. Nếu tôi phải rời bỏ nó, tôi không thể để lại nó cho ai khác tốt hơn được… tôi ước gì có thể gặp nó.

Tôi sẽ không đòi việc đó đâu! Tôi nhăn mặt trước ý nghĩ những phản hồi nào tôi sẽ nhận được từ cái yêu cầu đó.

Đồng thời, tôi cũng tha thiết mong tận mắt nhìn thấy cậu bé ấy. Tôi muốn chắc chắn là nó thực sự ở đây, thực sự an toàn – là họ cho nó ăn và chăm sóc nó theo cách mà Melanie không bao giờ còn có thể làm nữa. Cách mà tôi, một kẻ chẳng là mẹ của ai hết, muốn chăm sóc nó. Có ai hát cho nó nghe mỗi đêm không? Ai kể chuyện cho nó không? Liệu cái anh Jared mới mẻ, giận dữ này có nghĩ tới những việc nhỏ nhặt như thế không? Có ai đó để nó cuộn tròn ôm lấy khi nó sợ hãi không?

Cô có nghĩ họ sẽ nói với nó tôi đang ở đây không? Melanie hỏi.

Thế sẽ giúp hay là làm tổn thương nó? Tôi hỏi ngược lại.

Ý nghĩ của cô ấy là một lời thì thầm. Tôi không biết… tôi ước tôi có thể nói với nó rằng tôi đã giữ lời hứa.

Chắc chắn là cô đã giữ lời. Tôi lắc đầu, ngạc nhiên. Không ai có thể nói rằng cô không trở lại, như mọi khi.

Cảm ơn vì điều đó. Giọng của cô ấy rất mờ nhạt. Tôi không thể nói ý cô ấy là những lời tôi vừa nói bây giờ, hay cô ấy muốn nói đến toàn cảnh, cảm ơn vì đã mang cô ấy tới đây.

Đột nhiên tôi thấy kiệt sức, và tôi có thể cảm nhận cả cô ấy cũng vậy. Bây giờ khi dạ dày tôi đã yên một chút và đầy được gần một nửa, những cơn đau còn lại của tôi không đủ sức giữ tôi tỉnh nữa. Tôi dè dặt trước khi cử động, sợ rằng sẽ phát ra tiếng, nhưng cơ thể tôi muốn không phải co nữa và được duỗi ra. Tôi làm thế im lặng hết sức có thể, cố tìm một góc nào trong cái hốc đủ dài cho tôi. Cuối cùng, tôi phải gác chân gần như chìa khỏi cửa hang. Tôi không thích làm thế, lo là Jared sẽ nghe thấy cử động bên cạnh anh và nghĩ tôi đang cố trốn, nhưng anh không hề có phản ứng gì hết. Tôi đặt phía bên mặt lành lặn của mình trên cánh tay, cố lờ đi cái cách mặt sàn trũng của cái hang làm cong lưng tôi, và nhắm mắt lại.

Tôi nghĩ tôi đã ngủ, nhưng nếu có thì cũng không sâu. Âm thanh bước chân vẫn còn ở rất xa khi tôi đã hoàn toàn tỉnh thức.

Lần này tôi mở mắt ngay lập tức. Chẳng có gì thay đổi – tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng xanh mờ nhạt qua cửa hang hình tròn; vẫn không nhìn được Jared nếu anh có ở ngoài. Ai đó đang tới – rất dễ nghe thấy tiếng bước chân tới gần. Tôi kéo chân khỏi cửa hang, di chuyển hết sức yên lặng, và cuộn tròn dựa vào bức tường cuối hang lần nữa. Tôi thích có thể đứng lên; như thế sẽ khiến tôi bớt thấy yếu ớt, sẵn sàng đối mặt với bất kể cái gì đang tới hơn. Cái trần thấp của hang chỉ vừa vặn để tôi quỳ lên mà thôi.

Có một thoáng cử động bên ngoài nhà tù của tôi. Tôi nhìn thấy một phần chân của Jared khi anh lặng lẽ đứng lên.

“A. Anh đây rồi,” một người đàn ông nói. Lời nói rất to sau bao nhiêu lâu im ắng đến nỗi tôi giật nảy người. Tôi nhận ra giọng nói đó. Một trong hai anh em tôi đã nhìn thấy trên hoang mạc – người cầm con dao rựa, Kyle.

Jared không nói gì.

“Chúng tôi sẽ không cho phép chuyện này đâu, Jared.” Đó là một người khác, một giọng có lý lẽ hơn. Có lẽ là người em trai, Ian. Giọng nói của hai anh em rất giống nhau – hay có lẽ nó sẽ thế, nếu Kyle không lúc nào cũng hét lên, giọng của anh ta luôn luôn gắt lên giận dữ. “Tất cả chúng ta đều mất ai đó – chết tiệt, chúng ta đều đã mất tất cả mọi người. Nhưng thế này thật là lố bịch.”

“Nếu anh không để cho Doc có nó, thì nó phải chết,” Kyle nói thêm, giọng anh ta là một tiếng gừ.

“Anh không thể giữ nó làm tù nhân ở đây được,” Ian tiếp tục nói. “Dần dần, nó sẽ trốn và tất cả chúng ta sẽ bị lộ.”

Jared không nói gì, nhưng anh bước sang ngang một bước để đứng chắn ngay giữa cửa hang của tôi.

Trái tim tôi đập nhanh và mạnh khi tôi hiểu ra điều hai anh em nọ đang nói. Jared đã thắng. Tôi sẽ không bị tra tấn. Tôi sẽ không bị giết – dẫu sao cũng không phải ngay bây giờ. Jared đang giữ tôi làm tù nhân.

Nó nghe như một từ ngữ đẹp đẽ trong hoàn cảnh này.

Tôi đã bảo cô anh ấy sẽ bảo vệ chúng ta mà.

“Đừng là chuyện này khó khăn nữa, Jared,” một giọng đàn ông mới mà tôi không nhận ra nói. “Cần làm việc phải làm.”

Jared không nói gì.

“Chúng tôi không muốn làm anh đau, Jared. Tất cả chúng ta ở đây đều là anh em. Nhưng chúng tôi sẽ phải làm nếu anh ép chúng tôi.” Chẳng có chút dọa nạt nào trong giọng của Kyle. “Tránh ra.”

Jared đứng vững như núi.

Tim tôi bắt đầu thình thịch nhanh hơn cả lúc trước, đập vào lồng ngực tôi mạnh đến nỗi làm ngắt quãng nhịp thở trong phổi tôi, khiến tôi khó mà thở được. Melanie bất lực vì sợ hãi, không thể nghĩ rành mạch được.

Họ sẽ làm tổn thương anh ấy. Những con người điên cuồng kia sẽ tấn công một đồng loại của chính họ.

“Jared… làm ơn đi,” Ian nói.

Jared không trả lời.

Một bước chân thật nặng – một cú tấn công – và âm thanh của cái gì đó nặng nề va vào cái gì đó cứng chắc. Một tiếng rên, một tiếng hự nghẹn lại –

“Không!” tôi hét, và lao mình ra khỏi cái lỗ tròn.