Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Chương 5: Định Giá

Hơi thở của Ôn Nghiên bỗng nhiên ập đến, Kỷ Đinh quên cả nói cũng quên cả hành động, mắt không chớp nhìn gương mặt gần trong gang tấc ấy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, anh A Nghiên rất thích cười.

Anh có một đôi mắt hoa đào rất đẹp, lúc cười đuôi mắt hếch lên cao, đôi mắt như có ánh nước long lanh, khiến người ta không tài nào rời mắt.

Ngoại hình này vốn dĩ sẽ có một tính cách thích trêu ghẹo người khác, nhưng anh lại rất dịu dàng, mà cũng cực kỳ lịch thiệp.

Kỷ Đinh thấy rối bời, cô hơi lùi ra sau một chút, mượn nụ cười để khỏa lấp tâm trạng: “Anh A Nghiên, vậy em có được coi là đã giải quyết vấn đề của anh không?”

“Ừm, đương nhiên rồi.” Ánh mắt thoáng nụ cười của Ôn Nghiên chỉ cách khuôn mặt cô một cánh tay, “Hôm nay có bài gì cần hỏi anh à?”

“A, cái này…”

Nhắc đến chuyện này làm Kỷ Đinh thấy đau đầu – ông anh nhỏ mọn kia e là sẽ không muốn cô cứ đến nhờ anh A Nghiên giải bài giúp nữa.

Cô không biết nói thế nào, chỉ lắp bắp: “Hôm nay… không có bài gì.”

Ôn Nghiên nhìn kỹ cô một cái, cong môi lên vẻ thấu hiểu: “Thế, anh đợi tối mai em tới.”

Kỷ Đinh vốn định chia bài làm sai thành hai phần, hai ông anh mỗi người một nửa, nhưng Kỷ Sâm dường như đang cố ý đối chọi với cô, cứ tới tối là túm lấy cô mà hùng hồn nhiệt tình giảng bài.

Không chừa một lỗi nào.

Kỷ Đinh khóc không ra nước mắt – anh A Nghiên ngoài bữa tối sẽ xuống lầu thì cơ bản đều ở trong phòng, lần này cô hoàn toàn không còn lý do để làm phiền anh nữa rồi.

Cô mở wechat, bật khung chat với bạn thân Điền Giai Tuệ: [Làm xong bài hôm nay chưa? [đầu chó]]

Bên kia nhắn lại ngay: [WHAT?! [mỉm cười] Cậu xong rồi hả? Tớ lại thua rồi?]

Một tuần trước, hai người bắt đầu so tốc độ làm thêm những bài bên ngoài, đến bây giờ thì Điền Giai Tuệ chưa từng thắng một lần nào.

Kỷ Đinh: [Hê hê hê.jpg]

Điền Giai Tuệ: [Bye bye!!! [Phẫn nộ[ [Phẫn nộ] [Phẫn nộ]]

Kỷ Đinh: [Này khoan đã!]

Điền Giai Tuệ: [Gì nữa??]

Điền Giai Tuệ: [[Cười gian] Cậu muốn update tình hình của anh A Nghiên nhà cậu cho tớ biết hả] [háo sắc] Rửa tai lắng nghe~]

Từ sau khi biết tên thật của Ôn Nghiên, Kỷ Đinh mới biết ban đầu mình đã phạm một sai lầm cực kỳ to lớn. Sau khi hiểu lầm duy nhất được hóa giải, hình tượng của Ôn Nghiên trong lòng cô càng trở nên hoàn hảo.

Không biết là giống ai mà gene hóng hớt của cô cực kỳ mạnh, mới vài ngày thôi mà những cô bạn chơi thân đều biết trong nhà cô có thêm một nhân vật như vậy.

Qua lời miêu tả của Kỷ Đinh, mọi người đều cực kỳ hào hứng với anh chàng đẹp trai đó – dù sao cuộc sống cấp 3 nhàm chán như thế, cũng chỉ có chút thú vui này thôi.

Bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào thẩm mỹ của Kỷ Đinh, cứ đòi xem hình người thật, nhưng Kỷ Đinh rất e dè kín kẽ, các chị em tốt đành tự tưởng tượng, tạo ra nhân vật nhờ vào những gì cô chia sẻ.

Trong nhận thức của mọi người, “anh A Nghiên” đại khái là một người đàn ông thần tiên chỉ có ở trên trời.

Điền Giai Tuệ hào hứng: [Kẹo ngọt, hôm nay lại có chuyện gì vui hả?]

Kỷ Đinh nhìn màn hình, thở dài một tiếng.

[Hôm nay không kể chuyện, hôm nay cầu cứu mạng! [cảm tạ]]

Điền Giai Tuệ: [Sao vậy???]

Kỷ Đinh kể đầu đuôi chuyện xảy ra mấy hôm nay, nghe Điền Giai Tuệ gửi tới một meme cười nhạo: [Thương cậu quá ha ha ha ha ha!!! Ai bảo cậu không cho bọn tớ xem hình, bây giờ gặp quả báo rồi nhé! [nhe răng]]

Kỷ Đinh: [[mỉm cười] Là bạn thì phải nói tớ biết sau này nên làm gì!]

Điền Giai Tuệ ngẫm nghĩ: [Hay là cậu cứ tìm đại mấy bài đi hỏi anh ấy?]

Kỷ Đinh: [Bài tớ biết làm tại sao phải hỏi lại, xạo quá rồi, còn phí thời gian…]

Điền Giai Tuệ: [Fine [mỉm cười] Thần thiếp bất lực]

Kỷ Đinh: [Cậu suy nghĩ thêm đi! [nhe răng]]

[Nhe răng] có lẽ là emo được dùng nhiều nhất trong wechat, trong thế giới của người lớn nó biểu hiện sự thân thiện, nhưng trong mắt người trẻ thì nó lại tượng trưng cho sự uy hiếp rõ rệt.

Không rõ có phải vì nguyên nhân này không mà Điền Giai Tuệ cũng thấy e sợ: [Thế… cậu nhắc đến chuyện khác đi, ví dụ những việc anh ấy thường làm, nói không chừng có thể tìm thấy điểm chung đó]

Kỷ Đinh suy tư, cảm thấy đề nghị này cũng được – thực ra trước đây cũng định làm vậy, chỉ là chưa hành động thực tế thôi.

Cô nói đi là đi, gần như không do dự ra cửa rẽ sang, gõ cửa phòng Ôn Nghiên.

“Mời vào.” Vẫn là giọng nói ôn hòa như cũ.

Lúc Kỷ Đinh bước vào trong, nhìn thấy nụ cười quen thuộc trong mắt người ấy. Hai người nhìn nhau, lần này là anh lên tiếng trước: “Anh còn tưởng sau này em không định đến nữa chứ.”

Kỷ Đinh khựng lại.

Câu nói này khiến cô bỗng nhận thức được ắt hẳn anh đã sớm đoán ra lý do cô không còn tới đây nữa. Đồng thời cũng giải thích – tại sao liên tiếp mấy ngày vừa qua anh không hề hỏi câu nào.

Tâm trạng bỗng có chút phức tạp, Kỷ Đinh tảng lờ, nở một nụ cười: “Anh A Nghiên, anh đang làm gì thế?”

“Nghiên cứu về internet.”

Cô thò đầu sang trước màn hình máy tính, phát hiện anh đang vẽ PPT, bên trên cũng toàn những thuật ngữ kinh tế và tiền tệ.

Ôn Nghiên nhìn thấy dáng vẻ hứng thú của cô thì giải thích: “Anh đang nghiên cứu phân tích một số ngành nghề, cụ thể có lẽ còn phải cần tiến hành định giá cho lãnh đạo công ty, dự đoán về giá cổ phiếu tương lai của chúng.”

Kỷ Đinh vỡ lẽ: “Ồ, giống như bảng biểu tối hôm đó anh làm sao?”

“Ừ.”

“Thế, nếu anh lại định giá cho công ty khác, có thể gọi em không?”

Ôn Nghiên nhướn mày: “Sao?”

“Em thấy khá thú vị, muốn quan sát một chút.”

Kỷ Đinh nghĩ mình đúng là một con ma tinh ranh, một là có thể chạy qua chỗ anh nhiều hơn, hai là có thể học thêm điều gì đó mới mẻ.

Ánh mắt cô bé rất mong chờ, Ôn Nghiên đương nhiên không có lý do từ chối nên khẽ cười: “Được, lần sau sẽ gọi em.”

“Anh A Nghiên,” Kỷ Đinh lại nói đến chuyện khác, “Thanh Hoa bình thường có mở khóa học online không ạ?”

Anh gật đầu: “Có, khá nhiều môn đấy. Lúc nghỉ lễ anh cũng sẽ nghe một vài môn mang tính chọn lọc.”

Kỷ Đinh nói: “Vậy thì em cũng muốn nghe chung, được không anh?”

Lần này Ôn Nghiên không trả lời ngay mà nửa cười nửa không nhìn cô, trong ánh mắt có chút trêu chọc.

Kỷ Đinh bị anh nhìn đến chột dạ, cố tỏ ra thản nhiên bổ sung: “Chủ yếu là sau khi tiếp xúc với anh, em cảm thấy ngành tài chính tiền tệ này cũng hay, nên muốn tìm hiểu thêm…”

“Vậy hả?” Ôn Nghiên lại cười, “Thế thì tốt quá, nhưng…”

Anh chuyển đề tài: “Cô nhóc, áp lực học của các em bây giờ chắc rất nặng nề nhỉ, còn có thời gian nghe bài giảng đại học à?”

“Chuyện này…” Kỷ Đinh nuốt nước bọt, gân cổ lên nói, “Em học giỏi mà, không thành vấn đề.”

Cô bĩu môi bổ sung: “Hơn nữa em rảnh mới tới, chứ có phải ngày nào cũng tới đâu.”

Ôn Nghiên cong ngón trỏ lại gõ vào trán cô, “Chuyện này, không có gì để thảo luận.”

“Đừng mà, anh A Nghiên…” Kỷ Đinh nắm tay áo anh, chớp mắt, lay lắc cật lực, “Em đảm bảo không ảnh hưởng đến chuyện học đâu, anh đồng ý đi mà!”

“Con bé này.”

Giọng Ôn Nghiên như đang cười một cách bất lực, trầm tư một lúc rồi vẫn gật đầu: “Được thôi, anh sẽ kiểm tra định kỳ, em phải giữ lời hứa nhé!”

Cô ra sức gật đầu, cười mà mắt cong tít lại: “Tuân lệnh!”

Một tuần trôi qua, cuộc sống dự thính mà Kỷ Đinh tưởng tượng cũng vẫn chưa được tiến hành như ý muốn.

Một là vì chuyện thực tập của Ôn Nghiên bắt đầu bận rộn, hai là vì chính cô đã phát hiện ra một cuốn đề thi rất quý giá, tên là “Những đề thi cần thiết cho kỳ thi đại học”.

Những bài trong đó thực sự quá mới mẻ, Kỷ Đinh vừa nhận được liền cảm thấy cực kỳ mê đắm, không rứt ra được.

Trong vòng mười mấy ngày, cô đã làm hết sạch những bài toán và lý trong đó.

Tối hôm đó, vừa làm xong một tờ đề, Kỷ Đinh đang định vặn người cho thoải mái thì Bé Mập chạy vào: “Gâu gâu!”

Nó ngẩng đầu lên, mở đôi mắt to sáng rực nhìn cô, vẫy đuôi vẻ nịnh nọt.

Kỷ Đinh cười tít mắt ôm nó lên: “Mập Mập, lâu quá không dẫn em xuống dưới đi dạo, hình như em lại nặng nữa rồi.”

Bé Mập thè lưỡi liế.m cô, chân mũm mĩm ngắn tũn quơ quào trên vai cô: “Gâu gâu!”

“Được rồi được rồi, em không nặng, Mập Mập của chúng ta là em bé đáng yêu thon thả nhất!” Kỷ Đinh xoa đầu nó, lại ranh mãnh véo véo gương mặt tròn vo của nó.

Bé Mập đột nhiên tuột xuống khỏi tay cô, lao ra cửa như một cơn gió.

“Sao thế?”

Kỷ Đinh giật mình, quay sang nhìn thấy Ôn Nghiên đang đứng bên ngoài mỉm cười, “Anh A Nghiên…”

Bé Mập cứ lăng xăng quanh chân anh, tỏ vẻ thân thiết rõ rệt.

Kỷ Đinh bỗng nhớ lại lúc anh mới tới, Bé Mập tỏ bộ dạng hung dữ với anh, không ngờ chớp mắt đã gần một tháng rồi, thời gian trôi qua nhanh quá.

Ôn Nghiên mặc áo trắng tay dài, trông vừa thân thiện vừa ôn hòa.

Anh lịch sự gõ gõ cửa: “Đinh Đinh, lát nữa có việc gì không?”

Vốn dĩ cô định làm thêm một bộ đề thi nữa.

Kỷ Đinh trấn tĩnh lắc đầu: “Không ạ, anh tìm em có việc gì sao?”

“Ừ, lại đây.”

Ôn Nghiên mỉm cười vẫy tay, giọng nói có vẻ lười nhác.

Kỷ Đinh vô thức nở nụ cười tươi rói, đứng bật dậy rồi theo anh tới phòng.

Trên màn hình máy tính là bảng báo cáo tài chính của công ty nào đó, Kỷ Đinh nhạy bén hỏi: “Anh A Nghiên, có phải anh sắp bắt đầu định giá không?”

Ôn Nghiên nhìn cô, khóe môi cong lên: “Ừ, thông minh thật!”

Hàng loạt các thao tác như ba bảng dự báo, xây dựng mô hình DCF, tính toán WACC, dòng tiền chiết khấu… đối với Kỷ Đinh thật quá phức tạp, nhưng cô vẫn chăm chú nhìn, thi thoảng tò mò nêu câu hỏi, Ôn Nghiên cũng sẽ kiên nhẫn giải thích.

“Chỉ khi dòng tiền trong tương lai của doanh nghiệp tương đối ổn định và có thể dự đoán được, chúng ta mới sử dụng Mô hình DCF.”

Kỷ Đinh xưa nay chưa từng thấy ai sử dụng Excel một cách thuần thục như vậy, bàn tay thon dài linh hoạt gõ trên bàn phím, một dãy số và công thức cứ thế hiện ra, cô gần như hoa cả mắt.

Hóa ra, dáng vẻ anh khi chăm chú làm việc là thế.

Người này hình như có một ma lực, chỉ cần thấy được một mặt nào đó của anh thì sẽ càng muốn đào sâu tìm hiểu những mặt khác mà anh che giấu.

Trong lòng Kỷ Đinh bỗng dâng lên một nỗi hụt hẫng – đến giờ cô mới mơ hồ nhận ra, thì ra bấy lâu nay thứ mà anh thể hiện ra bên ngoài luôn chỉ là một dáng vẻ mà thôi.

Ôn hòa dịu dàng, khiêm tốn lịch sự, ung dung thoải mái…

Dưới diện mạo đó, chưa từng thay đổi, chính là sự bình tĩnh tự kiềm chế gần như hà khắc.

Kỷ Đinh cảm thấy cô có chút không đoán được anh.

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng lướt qua trong đầu, ánh mắt cô nhanh chóng bị thứ khác thu hút: “Anh ơi, anh tính ra rồi à? Giá cổ phiếu mục tiêu của công ty này là 46 đồng sao?”

Ôn Nghiên gật đầu: “Ừ, đây là kết quả bước đầu.”

Kỷ Đinh nhìn bảng số liệu, phát hiện ra thời gian đã vô thức trôi qua hơn một tiếng rồi, cô bất giác cảm thán: “Thần kỳ quá, vậy sau này người ta chẳng phải chỉ cần tính toán là có thể phán đoán hướng đi của cổ phiếu trong tương lai hay sao?”

Anh cười: “Thị trường cổ phiếu chịu ảnh hưởng từ nhiều nhân tố phức tạp, mô hình chỉ cho kết quả tham khảo tương đối thôi.”

Kỷ Đinh còn định nói gì nữa thì Ôn Nghiên đã đưa tay nghịch đuôi tóc của cô, giọng thân mật: “Được rồi, không còn sớm nữa, bạn nhỏ phải về đi ngủ thôi.”