“Hôm nay là sinh nhật em, anh gọi chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Giọng Ôn Nghiên trầm ấm lại cố ý kéo dài, Kỷ Đinh cảm giác tai cô như nóng lên.
“A.” Cô vỡ lẽ – hôm đúng quả thực là sinh nhật âm lịch của mình, bố mẹ và anh trai đều đã chúc và phát lì xì trên wechat rồi, nhưng vì thi cử nên cô không mấy chú ý tới.
Có điều, Kỷ Đinh không ngờ Ôn Nghiên lại biết ngày cụ thể.
Ắt hẳn… lại là ông anh nói cho anh biết.
Dù họ đã mấy tuần không liên lạc nhưng anh vẫn chu đáo, ân cần chúc mừng cô. Chắc đây là cách đối nhân xử thế của anh, khiến người ta không tìm ra được sai sót nào.
Kỷ Đinh không kìm được lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, Ôn Nghiên nói tiếp: “Chúc Đinh Đinh mọi việc suôn sẻ, muốn gì được nấy, mau chóng cao lớn.”
Mau chóng cao lớn? Là nói cô thấp sao…
Kỷ Đinh phồng má, cúi đầu nói: “Cám ơn anh A Nghiên.”
Cô trả lời như ấm ức, “Anh cũng vậy.”
Anh lại cười, giọng trầm trầm như lông vũ phớt qua tim cô, ngứa ngáy.
“Nghe A Sâm nói, ngày mai em thi đúng không?”
“Dạ.”
“Cố lên nhé, anh tin em.” Ôn Nghiên nói, “Hôm nay đừng thức khuya quá, nghỉ ngơi sớm đi.”
Kỷ Đinh bất giác siết chặt điện thoại, “Dạ.”
“Được rồi, còn lại thì để dành đến tháng Bảy em tới Thanh Hoa thì chúng ta sẽ nói tiếp nhé.” Hơi thở của anh trở nên rõ ràng hơn trong bóng tối tĩnh mịch, khiến trái tim con người cũng bình yên theo. “Chúc ngủ ngon, Đinh Đinh.”
“Chúc anh ngủ ngon ạ.” Kỷ Đinh cúp máy, cảm giác vẫn đang ở trong mây mù.
Giống như lại quay về mấy tháng trước, giải bài xong họ chúc nhau ngủ ngon, mọi thứ đều rất tự nhiên.
–
Cuối tuần sau khi thi xong, Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng lái xe đến trường đón Kỷ Đinh.
Kỷ Nhân Lượng đón lấy hành lý trong tay cô đặt vào trong cốp: “Thi thế nào rồi?”
Kỷ Đinh suy nghĩ một lúc: “Đề hơi khó nhưng con làm được hết, duy nhất một bài thì mắc kẹt đến lúc nộp bài mới xong.”
“Tốc độ không đủ nhanh?”
“Đúng ạ.” Cô làm bài rất thích suy trước nghĩ sau rất lâu, bình thường thì sẽ không sai sót gì, nhưng hiệu quả sẽ thấp hơn.
“Không sao.” Tô Duyệt Dung an ủi, “Dù sao cũng đã làm xong, nghỉ hè về ôn tập nhiều hơn.”
“Dạ.” Kỷ Đinh phát hiện Bé Mập đang lăng xăng ở ghế sau, cười toe toét: “Mập Mập cũng tới à?”
Kỷ Nhân Lượng cười nói: “Phải, đưa nó theo đón con về, có vui không nào?”
“Vui lắm ạ!” Kỷ Đinh lên xe, sờ soạ.ng mạnh bạo bộ lông của nó, “Mập Mập, chị nhớ em quá!”
Bé Mập: “Gâu gâu!” Mập Mập cũng nhớ chị!!!
“Chúng ta về nhà thôi!”
Ba người một chó về nhà trong tiếng nhạc vui vẻ, trên đường đi Kỷ Đinh chia sẻ rất nhiều việc thú vị ở trường, khiến Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng ôm bụng cười bò.
“Cậu trai kia thật sự đánh cược với con trước mọi người à?”
“Dạ phải, cuối cùng con thắng, kiếm thêm được mấy trăm tệ.” Kỷ Đinh đắc ý nói, “Có phải con giỏi lắm không?”
Tô Duyệt Dung mỉm cười: “Đinh Đinh của chúng ta giỏi nhất.”
Kỷ Nhân Lượng phụ họa: “Nhưng mà cũng đừng qua lại với đám học sinh hư kia nhé.”
“Bố con nói đúng, mấy đứa này bình thường xã giao thì được, làm bạn thì thôi. Nếu gặp trúng đứa có ý đồ…”
Tô Duyệt Dung vẫn đang nói nhưng Kỷ Đinh thì lại trầm mặc.
Cô chưa từng nghĩ Giải Tích là học sinh hư, có lẽ cậu làm chuyện gì cũng không đàng hoàng, nhưng đó chỉ là do tính tình trẻ con mà thôi, chứ bản chất không hề xấu.
Không chỉ không hư, Kỷ Đinh Nghĩ, thậm chí còn ngây thơ đến mức đáng yêu.
Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng đã được coi là cặp cha mẹ cởi mở phóng khoáng, đây cũng là nguyên nhân cũng đồng ý chia sẻ cuộc sống của mình với họ, nhưng dù là thế thì có những lúc vẫn cảm nhận được sự cứng nhắc thâm căn cố đế và khoảng cách thế hệ từ họ.
Kỷ Đinh đáp lại một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa mà lảng sang chuyện khác: “Anh trai nghỉ hè có về nhà không ạ?”
“Về một tuần, còn lại thì đi thực tập sản xuất.” Như thể thằng con trai không phải con ruột nên hai vợ chồng có vẻ không tiếc nuối gì, “Vậy cũng đỡ, nhà ta yên tĩnh hơn nhiều.”
Kỷ Đinh: “…”
Lần đầu cô thấy thương cảm Kỷ Sâm tự đáy lòng.
“Mà Đinh Đinh này, cuối tháng Bảy con phải đi Bắc Kinh đó.”
“Tiếc rằng bố mẹ có công việc, nếu không là đi cùng con rồi.”
Kỷ Đinh không thấy buồn bã gì lắm, khoác tay họ làm nũng: “Không sao mà, đến lúc đó con sẽ kể nhiều chuyện hay cho bố mẹ nghe.”
–
Tháng đầu khi mới nghỉ hè, những bạn khác đều đang chơi bời tự do, Kỷ Đinh lại tất bật chuẩn bị cho nội dung thi tuyển chọn cuối cùng.
Kỳ thi của Thanh Hoa khá khó, đồng thời cũng thử thách khả năng và tốc độ giải đề, ba chữ thật sự là – “nhanh, chuẩn, ác”.
Trường từng tổ chức thi kiến thức về Toán, cô cũng tự mình học về bài thi Vật lý, vì thế cũng coi như có nền tảng, nhưng trong lòng cũng thấy không yên tâm lắm.
Một khi người ta có mục tiêu rõ ràng thì làm việc cũng đặc biệt có động lực.
Kỷ Đinh kiên trì ngồi học, sét đánh cũng không nhúc nhích, trong vô thức cũng đã đến hạ tuần tháng Bảy.
Thương lượng tới lui thì Kỷ Đinh, Điền Giai Tuệ và Trình Sở Minh quyết định ngồi xe khách giường nằm tới Bắc Kinh, buổi tối nằm trên giường ngủ một giấc là tới, rất tiện.
Hôm xuất phát, các phụ huynh cùng đến bến xe phía Bắc để tiễn, căn dặn: “Nhớ chú ý an toàn, lúc ra ngoài phải có bạn đi cùng…”
“Biết rồi biết rồi ạ!”
Ba người huơ tay, bóng dáng nhanh chóng chìm trong đám đông.
Tô Duyệt Dung cảm giác tròng mắt nóng lên, gục lên vai Kỷ Nhân Lượng: “Con gái của chúng ta lớn rồi.”
Ông lẩm bẩm: “Phải, đám trẻ đều lớn cả rồi, có thể độc lập phần nào rồi.”
Chiếc xe bắt đầu di chuyển chầm chậm, Kỷ Đinh ngồi giường dưới, nhìn ánh trăng bàng bạc ngoài cửa sổ, cảm giác tâm trạng cũng phiêu lãng theo.
Giống như chỉ khi ngồi trên chiếc xe này, cô mới cảm nhận rõ ràng – cô đã thực sự đi Bắc Kinh rồi.
Khởi điểm của mọi mơ ước và cuộc sống mới, giờ đang chờ đợi cô đến đó.
Kỷ Đinh nằm xuống suy tư hồi lâu, trong đầu lại bắt đầu như đánh trống trận. Điền Giai Tuệ bên cạnh cũng lăn lộn qua lại, kiểu gì cũng không ngủ nổi.
Trình Sở Minh từ giường trên thò đầu xuống: “Này, hay là chúng ta nói chuyện đi, dù sao cũng còn sớm mà.”
“Được thôi.”
Trình Sở Minh hỏi: “Sau này hai cậu muốn đăng ký khoa nào?”
Điền Giai Tuệ suy nghĩ: “Truyền thông tin tức, tớ thích nói lắm. Còn cậu?”
Trình Sở Minh: “IT hoặc điện tử.”
Điền Giai Tuệ: “Đường Đường thì sao?”
Kỷ Đinh mím môi: “Tài chính tiền tệ.”
“Cũng khá hợp với cậu đó.” Điền Giai Tuệ cười, nháy mắt, “Tớ thấy trên mạng nói là Nhân Gian Tiên Tử cũng học khoa đó, chắc cậu không phải… là theo anh ấy đó chứ?”
“Xì ai thèm!” Kỷ Đinh cứng miệng, “Tớ chỉ cảm thấy nó thú vị…”
“Không phải thì thôi, phản ứng mạnh thế làm gì?” Điền Giai Tuệ đùa.
Trình Sở Minh ngô nghê hoàn toàn không hiểu chuyện gì, “Nhân Gian Tiên Tử là ai?”
Điền Giai Tuệ nhanh miệng: “Là một người anh của Đường Đường, bây giờ đang học quản lý tài chính ở Thanh Hoa.”
Trình Sở Minh ngạc nhiên: “Kỷ Đinh, cậu còn một ông anh nữa hả? Bọn tớ hình như chưa từng nghe cậu nhắc.”
Lúc này, một người nằm tầng trên từ đầu chí cuối vẫn đơ như cán cuốc bỗng phát ra tiếng động, ba người không hẹn mà cùng nhìn sang, một chàng trai trẻ tuổi ngồi dậy, khóe môi nhướn lên một nụ cười tươi rói: “Kỷ Đinh?”
Anh ta để đầu đinh, thân hình vạm vỡ, cơ bắp chắc nịch, thoáng nhìn đã biết là dân thể thao, đặc biệt giống kiểu đội trưởng đội bóng rổ trong đại học.
Kiểu rực rỡ, tràn đầy năng lượng.
“Anh quen em ạ?” Kỷ Đinh hơi nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên – dường như trước đây chưa từng gặp người này.
Người kia không trả lời thẳng vấn đề: “Anh trai em, có phải tên là Kỷ Sâm?”
Anh đúng là biết cô thật này.
Kỷ Đinh mở to mắt: “Anh quen anh trai em ạ?”
Người kia lắc đầu, dường như cũng đang cảm thán nhân duyên kỳ diệu: “Anh là bạn cấp 3 của anh trai em, tên Phương Trạch Vũ, cậu ta từng nhắc tới em.”
Kỷ Đinh há miệng: “A, em biết anh, có phải anh là… anh Trạch Vũ luôn lên mạng chơi game với anh trai em không?”
“Đúng.” Phương Trạch Vũ dựa tường, tư thế cợt nhả, “Vậy em định đi Bắc Kinh làm gì?”
Trên xe gặp được người quen khiến Kỷ Đinh cảm thấy tự nhiên hơn nhiều, giọng cô vui vẻ hơn hẳn: “Đi tham gia khóa mùa hè của Thanh Hoa ạ.”
“Anh trai em không tiễn à?”
“Anh ấy không rảnh đâu ạ, đi Sơn Đông thực tập rồi.” Kỷ Đinh làm mặt hề, “Hơn nữa em cũng không cần anh ấy tới.”
Phương Trạch Vũ cười: “Xem ra A Nghiên nói đúng, hai anh em nhà em rất thú vị.”
Điền Giai Tuệ nhạy bén nắm bắt ý chính, đang định nói thì bị Kỷ Đinh bắn một tia nhìn qua, nuốt lời vào trong.
“Các em đều là bạn học à?” Phương Trạch Vũ nhìn sang hai người kia.
Điền Giai Tuệ tự nhiên gật đầu, tự giới thiệu: “Anh Trạch Vũ, anh học trường nào ạ?”
“Anh học ở Thanh Hoa, hơn nữa anh còn là người hướng dẫn khóa mùa hè của các em nữa đó.”
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng ba người lại thấy sửng sốt.
Trong mắt bọn trẻ tràn ngập sự sùng bái, Phương Trạch Vũ hơi buồn cười, móc điện thoại ra: “Add wechat hết nhé.”
Kỷ Đinh hiểu ra, Phương Trạch Vũ là sinh viên thể thao, vào Thanh Hoa nhờ hạ điểm chuẩn, cuối cùng đã chọn Học viện Nhân Văn là nơi đông nữ sinh nhất.
Tính cách anh khá hài hước, thích chọc cười người khác nhưng không khiến người ta thấy phản cảm.
Sau một hồi trò chuyện, mấy người biết được rất nhiều chuyện hay ho trong trường, hào hứng vô cùng, bla bla nói tới nửa đêm.
Trước khi ngủ, Kỷ Đinh hỏi: “Anh Trạch Vũ, ngày mai có cần cùng tới trường không ạ? Bọn em đã đặt sẵn xe rồi.”
“Được thôi, cảm ơn các em.” Phương Trạch Vũ tắt đèn, mọi người đều nằm xuống, chúc nhau ngủ ngon.
Chưa đầy hai phút, giọng đùa cợt của anh lại từ bên trên vẳng xuống: “Mà này, trước đây các em nhắc tới Nhân Gian Tiên Tử, là Ôn Nghiên đúng không?”
“!!!” Kỷ Đinh cố trấn tĩnh: “Ai nói ạ?”
“Anh suy nghĩ rồi, Tiên Tử mà, chắc chắn là rất đẹp, sau đó là học quản lý tài chính Thanh Hoa, đó là A Nghiên còn gì?”
Logic hoàn hảo.
Chỉ tại đồng đội heo!!!
Kỷ Đinh vung chân đá về phía Điền Giai Tuệ, trong bóng tối phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Phương Trạch Vũ nói: “Chậc… A Nghiên mà biết các em hình dung cậu ấy như thế không biết sẽ phản ứng ra sao.”
Kỷ Đinh uy hiếp trắng trợn: “Anh Trạch Vũ, anh không được nói chuyện này với anh A Nghiên nhé!”
“Ôi trời, sao anh thì là anh Trạch Vũ, còn Ôn Nghiên thì được gọi là anh A Nghiên vậy.” Phương Trạch Vũ cảm thấy cô em gái của Kỷ Sâm thật đáng yêu, không nhịn được chọc cô, “Bạn nhỏ à, có phải em thích A Nghiên không?”