Ân Bích Việt nhìn thấy trận pháp ở cửa động thì lập tức hiểu ý, mà lúng túng khó xử khi trốn tránh nói sang chuyện khác lúc nãy lại dâng lên.
Xong rồi, sư huynh sẽ không cho là mình làm trận pháp này, chính là vì nhốt huynh ấy ở chỗ này đi? Có nên thử giải thích một chút hay không?
Ân Bích Việt một bên thu lại kỳ trận một bên phỉ nhổ chính mình, Ầy! Quá dơ! Sư huynh mới không thèm nghĩ như thế!
Lại nói ngủ cũng ngủ rồi, bây giờ nói mấy thứ đó thì có ích lợi gì QAQ
Lạc Minh Xuyên đương nhiên không biết sư đệ ngây thơ của y đang suy nghĩ gì, chẳng qua là nhịn không được mà hỏi, “Thân thể của đệ thế nào rồi?”
Ân Bích Việt đang chậm rì rì thu lại cái kỳ trận cuối cùng, nghe vậy thì tay run một cái, “Rất tốt, không, còn tốt hơn lúc trước, tu vi của đệ còn tăng lên…”
Ánh sáng đổ xuống trước cửa động, khí thế vô hình bị giải trừ.
Lạc Minh Xuyên đi lên phía trước,
“Vậy thì tốt. Hôm qua chúng ta song tu lần đầu tiên, huynh còn sợ có chỗ sơ sót, hại đệ chịu khổ.”
Ân Bích Việt rốt cuộc biết chân nguyên tự dưng xuất hiện trong kinh mạch của mình là ở đâu ra rồi. Hắn tu hành Hàn Thủy kiếm nhiều năm, nhiễm hàn khí đến tận xương, chân nguyên vận hành ở trong người cũng nhiễm ý lạnh.
Thế nhưng lần này sau khi tỉnh lại, trong kinh mạch có thêm một luồng chân nguyên hơi yếu, tựa như dòng nước ấm róc rách, khác với dòng tuần hoàn trong cơ thể, nó tự vận hành con đường riêng.
Cái cảm giác này rất kỳ diệu cũng rất ấm áp, giống như nhiệt độ mỗi lần tới gần sư huynh.
“Sư đệ, đệ hẳn là biết chân nguyên của Thiên La Cửu Chuyển vận hành thế nào, mà công pháp này có chút quỷ quyệt, huynh vẫn không hy vọng đệ sẽ luyện. Sau này… Thuận theo tự nhiên là được.”
Ân Bích Việt cảm thấy sự thân thiết trong giọng nói của sư huynh, dường như mang theo ý cười.
Hắn không khỏi nghĩ bậy nghĩ bạ, thuận theo tự nhiên à, đây không phải tương đương với việc mình không cần tu luyện công pháp này, cứ dựa vào chuyện kia là được, song tu để tiến bộ.
Cảm giác xấu hổ chẳng biết từ đâu bao phủ lấy hắn.
Mãi đến tận khi bị Lạc Minh Xuyên kéo ra khỏi hang núi, thoát khỏi hang tối đen, mà hắn còn đang chìm trong não động của mình.
Mặc dù là hắn cưỡng ép trước (sai rồi), mà bằng vào lời tâm tình thổ lộ tràn đầy tình yêu (sai luôn) nên đã cảm động được sư huynh, thành công tránh né các loại điểm ngược máu chó, cuối cùng đi trên con đường HE rộng thênh thang! (sai quá sai rồi)
(Máu chó là từ dùng để chỉ những tình tiết quá kinh điển, gặp mãi trong truyện hoặc phim. Các từ ở ngoặc trên là của tác giả, gốc của nó là ‘đại vụ’ chỉ sương mù dày, nhưng nó đồng âm với ‘sai lầm to’, còn cái chỗ ngoặc cuối là ‘sương mù đầy trời’ tức sai quá sai nhé.)
Ân Bích Việt quả thật muốn hoan hô rơi lệ vì mình mà.
Hắn cảm nhận được bàn tay ấm áp, bỗng nhiên nâng mắt nhìn thì thấy người phía trước nắm tay mình, đi trong sương sớm mỏng manh.
Đạo bào Thương Nhai có tay áo lớn eo thon, phác họa thân hình cao gầy. Tóc đen khẽ phất lên, được nắng dát lên một tầng ánh sáng.
Ân Bích Việt nhìn đến thỏa lòng thỏa dạ, cảm thấy bùn đất lá rụng dưới chân đều xốp kỳ cục, mỗi một bước đi như lõm vào.
Thậm chí hắn còn nghĩ, sư huynh tốt đẹp như thế, đời này nếu như không ngủ thì cuộc đời chẳng có chút ý nghĩa gì cả.
Lúc này Lạc Minh Xuyên quay đầu lại, hơi thoáng nhướn mày, khẽ cười cười,
“Đẹp không?”
Ân Bích Việt không chút suy nghĩ, “Đẹp.”
Huynh đẹp như vậy, đệ chỉ muốn ngủ với huynh.
Cứu mạng, suýt chút nữa đã nói ra nửa câu sau rồi QAQ
Ý nghĩ xấu xa đầy đầu lao nhanh trên con đường đồi trụy, một đi không trở về.
Sư huynh nếu biết sẽ vứt bỏ mình mất QAQ
*****************
‘Hoàng đô’ là một toà thành, nó nằm sừng sững ở trung tâm Bắc Địa, không có tên thừa thãi nào khác.
Tường thành cao vút tận mây, có tổng cộng tám cửa thành to lớn, đủ để bốn chiếc xe ngựa cùng đi qua. Thường ngày, chỉ riêng xe ngựa và người ra vào thành đã lên đến chục ngàn.
Mà mỗi người đi vào thành đều sẽ cảm thấy mình nhỏ bé yếu ớt. Sau khi vào thành, đi vào biển người tới lui tấp nập, lại càng giống như hạt cát trên sa mạc, biến mất chẳng còn dấu vết.
Tòa thành này quá lớn, có rất ít người có thể tìm được cảm giác tồn tại. Học trò tới nơi này đọc sách cầu công danh, thương nhân tới nơi này mở cửa hàng làm ăn. Những hoài bão và dã tâm có lớn hơn nữa thì nơi này cũng chứa được.
Quyền quý cũng nhiều, ở ranh giới thành Nam, chỉ cần tùy tiện chọn năm người ở cạnh bồn hoa ven đường thì đã có bốn người là vương hầu có đất phong. Chỉ có những cô nương lầu xanh mới có thể phân rõ những cái liễn hoa lệ và xe ngựa của từng gia tộc.
Trong âm thầm, các thế lực khắp nơi kiềm hãm lẫn nhau tạo thành thế cân bằng, ai cũng không thể một tay che cả trời Hoàng đô.
Mà ở mặt ngoài, ở hoàng cung nguy nga kia. Người trên vương tọa mới thật sự là nhân vật lớn hô mưa gọi gió.
Mùa đông ở Bắc Địa luôn đến rất sớm, trong Hoàng đô đã có trận tuyết rơi đầu tiên. Trận tuyết đầu mùa năm ngày trước chẳng tích tụ gì nhiều, nhưng trận tuyết này lại kéo dài bốn ngày bốn đêm.
Giữa ban ngày quét tuyết mấy canh giờ, nhưng tới nửa đêm đã dày đặc một tầng. Che khuất mái ngói vàng lưu ly của hoàng cung, đèn màu thếp vàng ở lầu cao phía Nam, cái bát xin cơm của tên ăn mày dưới cầu, cái rãnh nước thối bẩn ở thành Bắc, đặt trong một vùng trắng xóa mênh mông cũng trở nên thật sạch sẽ.
Đây là đêm trước khi Thái tử đăng cơ, tuyết lớn vẫn rơi.
Nhà nhà đóng cửa khóa chốt, học đường vẫn mở lớp, chợ phố lại ngừng kinh doanh. Ngay cả các quan to, quý nhân lúc trước uống rượu mua vui và ngõ lầu xanh cũng trở nên yên ắng.
Hoa đào đỏ tươi lạnh lẽo nở rộ trên chín phố mười sáu ngõ, cơn lạnh thấu xương tủy.
Hoàng đô lớn như vậy, tuyết rơi không hề có một tiếng động, yên tĩnh như mộ.
Dân chúng trong đô thành ở trong trung tâm của cuộc chiến quyền lực nhiều năm, ngay cả người đàn bà bán rau cũng nghe quen tai nhìn quen mắt, dù sao cũng có chút trực giác sắc bén.
Thủ vệ ở tám cửa thành sao lại đổi ca trước thời hạn, trên lầu quan sát ở trên tường thành sao lại có người. Thậm chí còn có người từng nhìn thấy ba ngàn cấm vệ có dấu hiệu của Vua ở chốt phòng thủ ở thành Tây.
Tựa như gợn sóng trên sông, tơ nhện trong góc tường, nhìn không thấy, nhưng không có nghĩa là không tồn tại.
Phong thanh hạc lệ, thảo mộc giai binh. (tưởng tiếng gió, tiếng hạc, cỏ cây là quân đang tiến công).
Trong bóng tối, có rất nhiều con mắt đang nhìn hoàng cung.
Mà tối nay ở ngoài điện Thái Hòa, lại quạnh quẽ khác thường, không có cung nhân quét tuyết, cũng không có người hầu đốt đèn. Chỉ có một vị tướng quân toàn thân bọc giáp, ôm kiếm canh giữ ở trước bậc thềm.
Trong cửa điện, chân đèn đồng hình hạc cao to, cột và xà nhà đỏ thắm khắc nổi rong tảo rực rỡ, gạch lưu ly sáng đến mức có thể soi gương, đều trầm mặc không có tiếng động.
Ánh nến rực rỡ rơi trên mặt mày Đoàn Sùng Hiên. Còn sáu canh giờ, hắn sẽ phải đăng cơ, thật sự trở thành Hoàng Đế. Nhưng ở đáy mắt hắn, còn mơ hồ mang theo ý cười buông thả của ngày xưa.
Hắn canh giữ ở trước giường cha hắn, dường như cũng không để ý tối nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Đoàn Thánh An cũng đang cười, hai cha con đều rất sung sướng.
Hoàng Đế trên giường bệnh hồi tưởng lại cả đời này, thiếu niên tang mẫu (mất mẹ), trung niên tang thê (mất vợ), điều đáng mừng duy nhất chính là không có lão niên tang tử (mất con).
Các tổ tông của ông chinh chiến nhiều năm, thống nhất Bắc Địa, làm nên thành tựu tranh giành thiên hạ, mà ông khiến cho vạn dân giàu có, làm nên thành tựu an ổn thiên hạ.
Giữ vững sự nghiệp còn khó hơn gây dựng sự nghiệp. Đời này thật quá khó.
Có Hoàng Đế nào lại không khó? Coi như làm tên hôn quân có hậu cung ba ngàn, thì cũng có có khó là chon ai để thị tẩm mỗi ngày.
Sau đó ông hỏi, “Ta giết mẹ con, đã nhiều năm như vậy rồi, còn còn trách ta?”
Đoàn Sùng Hiên không trực tiếp trả lời câu hỏi này, hắn trầm mặc chốc lát, nói rằng,
“Ở trong lòng con, cha vẫn là anh hùng.”
Đoàn Thánh An thở dài nói, “Con nói đúng.”
Ông nghĩ, quân vương có thể chết trên giường bệnh, anh hùng lại không thể.
Anh hùng cần phải chết trên chiến trường.
Ông chống giường, bắt đầu lấy lực đứng dậy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Đoàn Sùng Hiên muốn dìu, lại bị ông lắc đầu ngăn lại.
Đế vương lớn tuổi tự mình đứng lên, từng nếp nhăn như bị đao kiếm khắc xuống ở trên mặt đều giãn ra hết mức. Ông mang giày, khoác áo choàng đi ra ngoài tẩm điện (chỗ ngủ của Vua), tiếng bước chân vang vọng trong cung điện trống vắng.
Đoàn Sùng Hiên đi theo sau lưng, phảng phất sinh ra ảo giác, tựa như phụ hoàng của mình còn có thể sống thêm năm trăm năm nữa.
Bọn họ đi ra đại điện, gió lạnh đập vào mặt, tuyết lớn đầy trời. Một con Thanh Dực Loan với cánh chim che cả trời, kéo hoàng liễn phá tuyết mà đến, cúi đầu trên mặt đất.
Cuối cùng đi tới chỗ sân thượng cao nhất hoàng cung, cũng là kiến trúc cao nhất của toàn bộ Hoàng đô. Trong đêm gió tuyết bễ nghễ nhìn giang sơn vạn dặm.
Nhìn phía Bắc, chân trời dường như hiện ra ánh lửa. Thậm chí có thể láng máng nghe được tiếng sát phạt, tiếng binh khí tấn công cùng tiếng ngựa hí.
Sau đó nữa, cả ba phía Đông Tây Nam cũng nổi lên ánh lửa.
Ánh đuốc trong bóng đêm nối liền uốn lượn như sông lửa, hướng về Hoàng đô.
“Đối với những người này mà nói, tối nay là cơ hội cuối cùng. Đối với chúng ta mà nói, tối nay là trận chiến cuối cùng. Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chúng ta cũng không có.”
Hoàng Đế lớn tuổi nói như vậy.
Không ai biết vị Á Thánh này của Bắc Hoàng thành còn có thể sống mấy tháng, có còn mười phần sức mạnh như ở thời kỳ cường thịnh hay không, cách chắc chắn nhất là dây dưa đến khi ông chết. Còn Thái tử, từ lúc ban đầu đã chẳng có người nào để ý, cảnh giới tu vi và thủ đoạn cũng không được những kẻ trong cuộc đua đến vương vị để trong mắt.
Bọn họ gây sóng gió trên triều đình, kích động lòng dân trên phố, lặng lẽ qua sông vượt núi, thay đổi màu cờ. Dù cho gặp phải chèn ép, cũng không cách nào gây tổn hại nặng đến nền móng.
Nhưng mà chiếu thư nhường ngôi cho Thái tử chiếu thư đã được hoàn thành rất tốt, chiêu cáo thiên hạ, còn có người truyền ra tin tức, vào ngày Đoàn Sùng Hiên đăng cơ thì sẽ phế bỏ đất phong của vương.
Lần này những âm mưa trong sáng ngoài tối cũng không thể chờ đợi được thêm nữa.
Cục diện nhìn như Đoàn Thánh An mới là người nắm giữ thế chủ động, là sự lựa chọn của ông, nhưng thật ra chỉ có ông tự mình biết, chuyện này chẳng có sự lựa chọn nào cả. Ông già rồi, ánh mắt không bằng trước đây, không biết trong cái thiên hạ này, đến cùng có bao nhiêu người mang lòng dạ khác.
Ông hiểu tính tình Hiền vương, được ăn cả ngã về không, nhất định tối nay hắn ta sẽ vào kinh. Thế nhưng còn ai nữa? Còn ai trợ giúp hắn ta, hoặc là muốn chiếm một phần?
Mặc kệ có bao nhiêu người, chuyện lớn như vậy, nhất định phải đối phó hết sức, như thế thì tất cả các lá bài đều sẽ bị lật tẩy.
Ông muốn trước khi Đoàn Sùng Hiên đăng cơ, quét sạch tất cả các khả năng trở ngại.
Sông lửa tới rất nhanh, tuyết lớn không thể ngăn trở, trên những chiếc xe ngựa và liễn xa hoa ở khắp nơi trong đội ngũ, có những vị Vương khác họ, cũng có anh em ruột của Đoàn Thánh An.
Bọn họ ở trong đội ngũ, đa số mang sắc mặt kiên nghị, dường như chuẩn bị đến chiến với kết quả tốt nhất, cũng đã chuẩn bị tốt về việc không còn mạng trở về.
Thủ vệ trong doanh trại có người rút đao chém về phía bạn bè của mình, lầu quan sát trên tường thành máu chảy thành sông, thậm chí ngay cả cấm vệ trông coi trong cung cũng có người làm phản, lập mưu ám sát một trận, lại bị Thanh Dực Loan phun lửa thiêu chết. Hoàng đô bị nhấn chìm trong tiếng sát phạt.
Mặt đất rung động, đất đá bụi mù bay tán loạn. Người thường trốn trong hầm, ngườ mẹ ôm đứa trẻ, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Cường độ công thành càng lúc càng lớn, thậm chí còn đẩy tới 12 quả pháo, quân trông coi ở trên tường thành cầu viện ba lần, Đoàn Thánh An ở trên sân thượng dùng tay ra hiệu một cái, đội quân ngừng phản kháng. Tám cửa thành to lớn mở ra, tựa như đang nghênh đón khách đến từ tám phương.
Khi đội ngũ tiên phong đầu tiên đã tấn công đến thiên huyền môn của hoàng cung, rốt cuộc tất cả những người làm phản đều tiến vào thành.
Cửa thành dày nặng đóng lại lần thứ hai.
Trong thành như luyện ngục trần gian.
Đuốc, mũi tên châm lửa, pháo nổ vang, ánh lửa thiêu đốt xé trời của Thanh Dực Loan. Đâu đâu cũng có lửa, tuyết cũng bị rọi sáng, máu tươi nóng bỏng tung bay, sương trắng bốc hơi bay lên.
Cường giả có tu vi cao nhất tập trung công kích phòng tuyến hoàng cung, liều mạng với cấm quân liều chết. Quân riêng của nhóm quyền quý ở thành Nam cũng đi ra, nhưng lập trường mỗi bên lại không giống nhau.
Hiền vương một mình lái xe chạy tới tường hoàng cung, ngoại trừ là một vị Vương gia, hắn ta còn là một người tu hành Đại Thừa viên mãn, gần đạt đến mức Á Thánh.
Xe ngựa trực tiếp phá tan một cái lỗ to trên tường cung. Hàng trăm hàng ngàn quân đảo chính tràn vào hoàng cung.
Đoàn Thánh An nhíu mày, sau đó ông lấy ra dao găm, cắt lòng bàn tay, máu tươi nhỏ xuống dưới đài cao, ngấm vào trong tuyết.
Trong lúc nhất thời, Đoàn Sùng Hiên chỉ có thể nghe thấy tiếng máu rơi.
Vô số cung các cung điện liên tiếp sáng lên, ánh sáng màu vàng óng xông thẳng lên trời. Từ ngói lưu ly, từ thềm bạch ngọc, từ hành lang uốn khúc ở vườn cây, từ giếng cạn ở Thiên cung, nối liền từng cửa cung một, cuối cùng hội tụ ở chính điện, những luồng ánh sáng này liền liên kết thành một vùng, cả hoàng cung toả ra ánh sáng chói lọi!
Đoàn Sùng Hiên biết, vương tọa ở chính điện chính là điểm mấu chốt của trận, cũng là nơi mà giọt máu kia thật sự rơi xuống.
Hắn gọi một tiếng ‘Cha’.
Sắc mặt Đoàn Thánh An hơi tái, thanh âm già nua khẽ run trong gió tuyết,
“Con đường dẫn đến vương tọa chính là một con đường phủ kín máu tươi. Máu của kẻ địch, máu của người thân, máu của chính mình.”