Rơi vào làn sương mờ mịt nhưng hóa ra là sương độc, độc vật quấn thân; đi biển gặp lốc, cuốn lên cơn sóng thần; hay là rơi vào Thập Vạn Đại Sơn, đối mặt nguy hiểm trùng trùng? (Thập Vạn Đại Sơn: Một chiến dịch quân sự của Trung Quốc.)
Những thứ kể trên mặc dù nguy hiểm, nhưng nếu tu vi cao thâm, thân mang báu vật, chưa chắc không có một đường sống.
Không giống như địa lao Thương Nhai sơn.
Hang động ẩn sâu trong rừng, ẩn dưới những dãy núi dày đặc, lại có huyền cơ khác.
Hành lang không nhìn thấy điểm cuối, cách mỗi năm thước lại đặt một chân đèn, ánh lửa yếu ớt leo lét trong đêm như đôi mắt thú.
Không có hình phạt tàn khốc đẫm máu, không có tiếng rống khóc nỉ non. Chỉ có sự nặng nề tĩnh mịch, bóng tối trĩu nặng, thanh âm duy nhất là tiếng nước rơi tí tách.
Vòng đi vòng lại, ngàn lần giống nhau.
Liền ngay cả thủ vệ mỗi ba canh giờ một đổi một lần, đều thần sắc thẫn thờ, im miệng không nói.
Trên thế gian này, trong các thứ có thể bức chết người, cô độc là một thứ.
Không biết ban ngày hay là không đêm, không biết mưa hay nắng. Sự im lặng bị khuếch đại đến tận cùng.
Kẻ có quyền thế lên trời xuống biển, kẻ giết người để tìm thú vui, thanh niên tuấn tài phạm sai lầm lớn, kẻ tà tu có tu vi khó lường lâm vào ma đạo. Nếu ở đây, thân phận cũng chỉ là một tên tù binh.
Nếu thật sự muốn phân chia cũng có thể phân chia thành 4 loại: Đã phán tội, chưa phán tội; có người đến thăm, không có người đến thăm.
Kẻ có người tới thăm, so với việc nhìn thấy ánh sáng mặt trời thì tính khả thi còn nhỏ hơn.
Chưa nói tới nơi này là nơi quan trọng của Thiên Nhai, người có thân phận cực kỳ quan trọng mới có tư cách xin chỉ thị tiến vào; chỉ nói riêng Thương Nhai sơn địa thế đặc biệt, người lên núi phải có tu vi cao.
Đối với võ tu thì nén xương chèn gân, đối với linh tu thì ngăn cản hấp thụ linh khí, người tu bình thường bị áp chế không khác gì người bình thường. Thủ vệ mặc dù nhiều năm tu tập chống lại thế núi, cũng chỉ có thể chống đỡ nửa ngày, liền cảm thấy xương thịt đau nhức.
Lúc này lại khác.
Bầu không gần như đọng lại bị phá vỡ, trên hành lang vắng lặng, vang lên tiếng bước chân. Trầm ổn mạnh mẽ, khí tức mềm mại.
Không nhanh không chậm, tuy là đi vào địa lao không thấy ánh sáng mặt trời, lại dường như đi trên đường bằng phẳng.
Lúc bóng người đi qua chân đèn, ánh lửa nhảy nhót chiếu sáng khuôn mặt người tới, là một cô gái!
Quanh thân nàng không có một món binh khí, nhuệ khí của người võ tu lại nồng nặc.
Liễu Khi Sương chẳng hề bình tĩnh như mặt ngoài.
Trên thực tế, nàng căn bản không biết làm sao để đối mặt vị sư đệ vi phạm sai lầm lớn kia. Nàng say mê tu hành, không quen giao thiệp cùng người khác, lại càng không thạo ngôn từ, lần này lại càng không biết nói sao.
Bọn họ là đệ tử Hề Hoa phong, không thể so với các phong khác. Sư tôn mặc dù cực kỳ nổi danh, lại nhiều năm du lịch ở bên ngoài.
Tính ra, từ năm đó, Đại sư huynh thay sư tôn thu đồ đệ đến nay, vị sư đệ này ngay cả mặt sư phụ cũng chưa từng gặp.
Lại thêm ngọn núi bọn họ ở lại hoang vắng, lúc thường cũng đều là tự tu hành, nửa năm cũng chưa chắc gặp mặt nhau một lần.
Mà cho dù tình cảm nông cạn cỡ nào, tóm lại là cùng một sư tôn, nàng cũng không nguyện nhìn thấy đối phương ở trong địa lao như thế này.
Nói đến, ấn tượng của nàng đối với vị sư đệ này chỉ dừng lại ở chỗ tuổi trẻ lại chín chắn, ủ dột ít lời.
Hình như hắn có thiên phú cực cao, trước khi lên ngọn núi này tu hành, dường như là người đứng đầu bảng khảo thí của học phủ năm đó…
Tâm tư bay đi xa, thủ vệ phía trước dẫn đường đã dừng lại. Trầm mặc chắp tay với nàng, làm cái tư thế mời, rồi tự mình lui ra.
Nàng tiến lên hai bước, cách bức tường song sắt, dưới ánh sáng yếu ớt, dựa vào thị lực của cũng đủ thấy rõ người trong ngục.
Đây là lần thứ hai nàng quan sát cẩn thận vị sư đệ này, lần trước, là tại đại điển bái sư ba năm trước.
Khi đó thiếu niên mang thân hình chưa thành thục, khẽ cúi đầu. Lúc tên hắn vang lên, hắn ngước mắt quét qua, ánh mắt âm lãnh, như một con rắn độc tùy thời mà cắn người.
Nàng không hiểu Đại sư huynh tại sao đột nhiên thay sư tôn thu đồ đệ. Bất quá Đại sư huynh làm việc chắc chắn có đạo lý riêng.
Nàng từng thử biểu hiện làm là sư tỷ ân cần, mà thiếu niên tựa hồ cũng không cần. Thiếu niên tu hành chưa bao giờ gặp gỡ bình cảnh, cũng chưa từng giao thiệp với bất luận người nào.
Lâu dần, cũng ít có người nguyện ý nói chuyện cùng hắn.
Người trong ngục vốn là ngồi khoanh chân, lúc này tựa như có cảm giác, chậm rãi đứng dậy.
Thân hình gầy gò, khuôn mặt tái nhợt, trên tay chân là dây khoá chặt leng keng vang vọng.
Hắn tiến lên hai bước, khẽ gật đầu với nàng, “Nhị sư tỷ.”
Sau đó lại trầm mặc, không nói nữa.
Liễu Khi Sương bừng tỉnh, phát hiện đối phương cũng chỉ lớn hơn thiếu niên một chút, vẫn chưa đến nhược quán (20 tuổi), mặt mày còn chưa thoát khỏi nét trẻ con.
Với tu giả có sinh mệnh dài đằng đẵng mà nói, càng không tính là thành niên.
Cho dù ở thế tục, vẫn là tuổi học trò ru rú trong thư viện, vẫn còn ham chơi vui đùa.
Nhưng bây giờ, hắn đang đứng ở trong địa lao khó thoát nhất thế gian.
Nàng bỗng nhiên không biết làm sao mở miệng, đành phải nghĩ kỹ lời giải thích, “Chưởng môn nói, đệ ở trong Tử Tiêu bí cảnh, lập kế muốn giết hại Lạc Minh Xuyên cùng ba mươi hai đệ tử khác, có đúng là đệ làm không?”
Thiếu niên bỗng nhiên giương mắt, trong mắt pha trộn sự khiếp sợ không thể tin được, nỗi bi ai tha thiết tận xương, cảm xúc nồng nặc như vậy, như là ngọn lửa bùng cháy.
Sau đó lại tựa như ánh nến tắt lịm trong gió.
Sau cái chớp mắt, thiếu niên rũ mắt xuống, âm thanh trầm thấp truyền đến, “Đúng, là đệ làm.”
Dường như còn có một tiếng thở dài như có như không. Người trước mắt quanh thân che đậy sự cô đơn sâu sắc, tựa như là xây nên một bức tường cao vô hình, ngăn cách chính mình trong đó.
Thiếu niên từ chối giải thích, thiếu niên cảm thấy không có người nào có thể giúp hắn.
Nàng bị chấn động vô cùng.
Trong lòng không khỏi cảm thấy hoài nghi cùng chua xót, chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình khác?
Nhưng chưởng môn cũng không phải người bất công…
Sự thật chứng minh, mẫu tính của phụ nữ là thứ rất đáng sợ. Liễu Khi Sương dù tu vi cao đến đâu, cũng chỉ là một cô gái.
Nàng còn chưa lần ra hết manh mối, lời nói liền không tự chủ được mà nói ra, “Sư đệ, đệ nếu như có cái gì oan khuất, cứ việc nói với tỷ, dù cho sư tôn không có ở đây, đệ tử ở núi ta cũng không phải là dạng có thể mặc cho người khác tùy ý ức hiếp! Mặc dù tỷ không bảo vệ được đệ, nhưng còn có Đại sư huynh, chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho đệ!”
Đôi môi mỏng mất máu của thiếu niên hé mở, dường như muốn nói gì, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì mà chuyển đề tài, “Cho đến ngày hôm nay, đều là do đệ gieo gió gặt bão, không liên quan đến chuyện gì khác.”
Hắn quay người đi đến chỗ góc tù tăm tối, tiếng dây khóa va chạm trong không gian yên tĩnh đặc biệt chói tai, “Nhị sư tỷ, mời trở về đi.”
Liễu Khi Sương không cam lòng lên tiếng, “Sư đệ!”
Thủ vệ đã trở lại, làm một tư thế ‘Thỉnh’ với nàng. Không tiếng động thúc giục, đã đến giờ.
Thương Nhai địa lao tự có quy tắc riêng. Mặc dù thân phận tu vi như nàng cũng không thể phá quy củ này.
Liễu Khi Sương cuối cùng liếc mắt nhìn chằm chằm người trong ngục, người kia bóng lưng gầy gò mà thẳng tắp, tựa như bóng tối cũng không thể bẻ gãy nó.
*********** lần đầu gặp gỡ, tui là đường phân cách đáng yêu *********
Quý ngài nhân vật phản diện nhìn bóng người dần dần biến mất ở cuối hành lang, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Hắn mới vừa tỉnh lại ở nơi này đưa tay không thấy được năm ngón, còn chưa có làm rõ đầu cua tai nheo thì trong óc đã vang lên tiếng leng keng ầm ầm, làm cho hắn hận không thể đem đầu óc mình ném đi.
“Hoan nghênh ngài sử dụng, đây là hàng chính phẩm, không thể kiểm hàng trước khi sử dụng, mua rồi không thể trả lại…”
“Đo lường xong xuôi, điều kiện phù hợp, vầng sáng có thể bắt đầu có hiệu lực…”
“Vẫn không chắc chắn vầng sáng có hiệu lực sao?”
“Dữ liệu cài đặt còn đang download…Xin kiên nhẫn chờ đợi.”
May mà lúc trông thấy người tới, ký ức của thân thể gốc liền nhảy ra ‘Nhị sư tỷ’.
Ký ức chợt lóe làm cho hắn cực kỳ thoả mãn.
Không sai được! Đây là tiêu chuẩn hoàng kim của nhân vật phản diện!
Xem tính cách này, ‘Tối tăm, lòng dạ nhỏ mọn’!
Xem thân thể này, tu ma cực tốt!
Có công mài sắt, có ngày nên kim!
Chắc chắn sẽ không còn là lời kịch ba câu rưỡi nữa, phần diễn sẽ còn tăng lên nữa!!
Có thể bị nhốt vào nơi như thế này, tuyệt đối là một đại Boss công thành danh toại nha!
Khi nhìn thấy Liễu Khi Sương, dữ liệu cài đặt gì đó liền bắt đầu download, hắn tận lực ít lời, sợ bị nhìn ra đầu mối. Cho tới bây giờ người đi rồi hắn mới bình tĩnh lại, tinh tế chỉnh lý dòng suy nghĩ.
Đây là một thế giới huyền huyễn.
Thiên hạ đại thế, có thể chia thành ‘Nhất sơn ba phái, Phật môn song tự, Ma Tông thập nhị cung’.
Nhất sơn, phái Thương Nhai hắn đang ở. Hoàn toàn xứng đáng đệ nhất thiên hạ.
Mà nguyên thân bởi vì ‘Tàn hại đồng môn, tâm thuật bất chính’ cho nên bị giam ở đây, chờ ngày phán tội.
Chân nguyên bị phong bế nhưng lại một lòng một dạ muốn trốn ngục, cưỡng ép giải trừ đi phong bế, lại bị phản phệ. Vốn nên thành công bạo seed, ‘Cánh cửa’ lúc này lại mở ra, sau đó không biết xảy ra sự cố gì, vừa lúc gặp phải hắn xuyên đến. (bạo seed: mang ý phát huy tiềm lực của bản thân đến tối đa. – Theo Wikia)
Khi Liễu Khi Sương nói ra câu ‘Lập kế muốn giết hại Lạc Minh Xuyên cùng ba mươi hai đệ tử khác’, ký ức tương ứng như thủy triều vọt tới, làm hắn nháy mắt không ứng phó kịp, không biết có bị nhìn ra thần sắc không hợp lý gì hay không.
Hiện tại hắn đã hiểu rõ, hướng đi lần này của mình là ‘Thiên tài nhân vật phản diện bị nghịch tập còn bị người ta đánh vào mặt’.
Nhân vật phản diện tư chất vô cùng tốt, sau khi bị nghịch tập lòng sinh oán hận, muốn giết vai chính cùng đồng bọn của hắn ta, không biết có phải là do đùi vàng của vai chính quá to hay không, người nọ dẫn mọi người tránh thoát vòng vây, còn hắn thì người không giết được, ngược lại còn bị tống vào ngục.
Loại kịch bản gập khuôn này, chỉ liếc mắt nhìn một cái, chương cuối ra sao hắn cũng biết.
Ân Bích Việt nhớ lại trước khi xuyên tới, thanh niên mặc áo trắng ở trên màn ảnh kia, hừm, vai chính hẳn là người nọ, không sai được.
Tới lúc làm chút đại sự rồi!
…Chờ chút, chờ chút, hắn không biết cách trốn ngục của nguyên chủ.
Nói cách khác, nguyên chủ có thể thành công rời đi, mà hắn bây giờ, không được.
… Tình hình lúc này thì vầng sáng có tác dụng quái gì đâu!
Ân Bích Việt nuốt xuống một ngụm máu, tội nặng như tàn sát đồng môn này, trục xuất sư môn còn đỡ, có gì thì đi tu ma, nhưng vấn đề là lỡ như bị phế bỏ tu vi thì sao?!
Bị phế tu vi = trở thành người phàm = thoát khỏi nội dung vở kịch = con đường nhân vật phản diện bị chôn vùi!
Về phần có thể dựng lại sau khi bị phế hay không, chẳng lẽ tu luyện lại từ đầu? Anh đây không phải nhân vật chính! Anh không dám cược đâu!!
Căn cứ ký ức của nguyên chủ, ngọn núi của bọn họ tính cả hắn chỉ có năm người.
Ngoại trừ tam sư huynh ở bên ngoài du lịch, những người khác đều đến thăm hắn, đều bị hắn không bạo lực, không hợp tác đuổi đi. Liễu Khi Sương là người cuối cùng đến thăm hắn.
Em gái, chờ chút, cho tui một cơ hội nữa đi!
Tui nhất định sẽ quay đầu là bờ mà!! (Tay Nhĩ Khang*)
Ân Bích Việt lục lọi ký ức, sẽ còn có ai đến thăm hắn nữa không nhỉ?
…Dùng nhân duyên của nguyên thân, người ta không tới giết hắn đã là tốt lắm rồi.
Ha ha, chẳng lẽ phải gửi hy vọng vào nhân vật chính não tàn thánh mẫu kia, đợi tên kia tới đây thăm hắn?! Rồi để tên khuyên hắn quay đầu?!
Có cái ‘Vầng sáng Hung thần ác sát’ này, cơ hội thoát tội càng nhỏ hơn.
Lỡ như kích hoạt bậy bạ thì sẽ kéo đến cả đống giá trị cừu hận lung tung.
Huống hồ sau khi hắn tỉ mỉ hồi ức, phát hiện chỉ có mấy đoạn ký ức rải rác, không biết tại sao, cái đoạn ‘Tàn hại đồng môn’ kia là mơ hồ không rõ nhất.
Cứ như vậy, lúc bị thẩm vấn cũng không có thể nói lung tung. Còn phải duy trì hình tượng tối tăm, miễn cho bị nhìn ra đầu mối.
Thật đúng là tay thúi! Đừng nói cờ tỉ phú! Đánh vương bát cũng không thắng được đâu!!!
Không, không thể loạn.
Hắn rất nhanh trấn định lại, nhất định có chỗ sơ sót, nhất định còn có khả năng chuyển mình…
Đúng rồi, nhân vật chính Lạc Minh Xuyên! Hình như tên đó cực kỳ thánh mẫu. (thánh mẫu: chỉ những con người dù người khác có đối xử tệ với họ cỡ nào thì họ cũng đối xử tốt lại.)
Ân Bích Việt ngồi xổm ở dưới chân tường cẩn thận nghĩ.
Cùng lúc đó, trong công ty Trọng sinh ở tầng 24 vang lên một tiếng gầm, “Lưu Tiểu Ngốc, cậu ra đây cho tôi!! Vầng-sáng-bạch-hóa của bà mới để ở đây biến đâu mất rồi?!!”