Vấn Vương Lòng Anh

Chương 40

Editor: Chị Mây (Murmure)

Chỉ là《Hiến châu》hiện đang ở trong giai đoạn phát sóng, chuyện bọn họ có thể làm chỉ là giải thích tin đồn này.

Đối với việc phủi sạch mối quan hệ, phía nhà sản xuất vẫn hy vọng bọn họ có thể tạm thời để cho nó mập mờ.

Cô đứng ở ban công, mệt mỏi thở dài một hơi.

Nhìn mưa gió ở ngoài cửa sổ, suy nghĩ càng ngày càng bay xa……

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa ngắn ngủi và mạnh mẽ.

“Đến đây!”

Đường Oanh tưởng là Lý Già, đi dép lê chạy chậm đến mở cửa.

Nhưng mà người đứng ngoài cánh cửa làm cho cô kinh ngạc.

Lúc này cả người Văn Mộc Cảnh ướt dầm dề đứng ở trước mặt cô, hơi thở hổn hển, như là chạy đến. Áo sơ mi mỏng manh và  quần tây đã bị nước mưa thấm ướt, nửa dính nửa không dính lên trên người.

Tóc của anh rũ xuống đến đuôi lông mày, còn có nước nhỏ giọt, đôi mắt không biết có phải vì nước mưa chảy vào hay không, có màu đỏ tươi, tơ máu rải rác.

“Anh……”

Không đợi cô nói xong, người đàn ông nghi ngờ nhìn căn phòng ở phía sau cô, phát hiện không có ai, lại sải bước nhanh lướt qua đi đến trong phòng ngủ của cô.

Đường Oanh hơi nghi hoặc, thuận tay đóng cửa lại, quay đầu hỏi: “Anh đang tìm gì vậy?”

Anh không trả lời, tiếp tục vặn tay nắm của cửa phòng tắm mở ra nhìn xung quanh.

Tiếp theo, đuổi theo cách chỗ anh hai bước, “Sao anh lại đến đây vào lúc này? Ngày mai là em đã trở về…”

“Này này…”

Cô gái còn chưa dứt lời, Văn Mộc Cảnh vừa mới kiểm tra hết tất cả các ngóc ngách trong phòng trực tiếp giữ chặt cằm cô, nụ hôn mãnh liệt như mưa rền gió dữ.

Đường Oanh bị hành động đột ngột của anh làm cho hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhăn lại đẩy anh ra theo bản năng.

Nhưng mà sức lực của người đàn ông lớn, bế thẳng cô đặt lên khung cửa cửa phòng ngủ phía sau, sống lưng bị cộm cô há miệng kêu đau.

Nhưng Văn Mộc Cảnh giống như là không nghe thấy vậy, trực tiếp đem chặn hết giọng nói của cô trong cổ họng, đầu lưỡi càn quét bừa bãi trong khoang miệng cô.

Ngay cả bàn tay nắm lấy cằm cô cũng chậm rãi chuyển đến cổ, không nặng không nhẹ vuốt ve nó.

Đường Oanh như là bị anh nắm lấy cánh cửa cuộc đời, trong lòng lập tức nổi da gà, chân tay bất giác dần dần mềm nhũn ra.

Cô chỉ mặc một bộ chiếc váy ngủ bằng bông đơn giản, người đàn ông mang theo nước mưa hơi ẩm, cả người lạnh như băng dán vào trên người cô, vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng.

Văn Mộc Cảnh nảy sinh ác độc cắn mút cánh môi cô, hoàn toàn không thèm để ý đối với các loại đánh đá rơi vào trên người, anh chỉ muốn liều mạng chiếm lấy cô làm của riêng mình.

Đường Oanh đẩy trái đẩy phải cũng không thoát ra khỏi anh được, đầu lưỡi tê dại làm cho cô cảm thấy ấm ức, cô không biết vì sao anh lại đột nhiên cưỡng ép cô như vậy.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ những ấn tượng tốt về tất cả những thay đổi trước đó của anh không còn tồn tại, anh vẫn là anh, bản chất xấu xa đến tận xương tủy và sự ác liệt vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Chờ đến khi cảm giác được sự giam cầm của anh không ngột ngạt nữa, cô đột nhiên đẩy mạnh anh ra.

Giọng nói hơi run rẩy: “Anh đang phát điên gì thế!”

Văn Mộc Cảnh bị cô đẩy lảo đảo, anh nhìn đôi mắt ngấn nước của cô gái cùng với dấu vết trên cánh môi cô, trái tim bị thiếu một mảnh kai không những không được lấp đầy, mà ngược lại khoảng trống càng lúc càng lớn hơn.

Anh khó khăn mở miệng: “Có phải là em căn bản không hề nghĩ tới chuyện muốn quay lại với anh không?”

“Cái gì?” Đường Oanh tức giận nhìn anh.

Văn Mộc Cảnh nhớ tới ảnh chụp trên Weibo, lồng ngực lại buồn bực khó chịu, “Em chọn Quý Ngôn Tu, có phải không?”

“……”

Đường Oanh dán vào chân tường bị anh hỏi một câu hỏi vô nghĩa, lựa chọn gì, cô chọn ai?

Vừa muốn phản bác, cô hiểu được ý của anh, “Anh nhìn thấy hot search?”

“…… Ừ.”

Sau một lúc Văn Mộc Cảnh mới nói chuyện, anh sợ rằng một giây sau cô sẽ xé rách sự hài hòa trước đó của bọn họ, thừa nhận đúng là cô đã chọn Quý Ngôn Tu.

Vội vàng tiến lên ôm lấy cô, “Đường Đường, đừng nói nữa, anh biết trước kia đều là lỗi của anh, anh để mặc cho em đánh cho em mắng. Nhưng là cầu xin em đừng từ bỏ anh, được không?”

Nói xong lời cuối cùng, anh thế là lại còn đáng thương hơn cả Đường Oanh, thật sự chênh lệch rất lớn với hình tượng vừa rồi.

Đường Oanh dùng ngón tay chọc chọc anh, “Cho nên anh tin, có phải không?”

“……”

“Anh trở nên tin tưởng paparazzi như vậy từ khi nào thế?” Đường Oanh vừa tức giận vừa buồn cười, “Em và Quý Ngôn Tu không có bất kỳ quan hệ gì cả.”

“!”

Trong Văn Mộc Cảnh chợt nổi lên một ngọn lửa nhỏ, anh buông tay đang ôm eo cô ra, trong ánh mắt hiện lên một tia vui mừng.

Sợ cô lại lừa gạt anh, trong mắt lại ảm đạm đi.

“Quý Ngôn Tu cũng ở khách sạn này, tối hôm qua bọn em cùng nhau trở về không cẩn thận bị chụp được, chỉ có thế mà thôi. Lý Già cũng ở phòng bên cạnh, không tin thì anh có thể đi hỏi, bọn em đã làm sáng tỏ ở trên Weibo, anh không thấy sao?”

“……”

Anh bị cô hỏi ngược lại hơi luống cuống, lúc ấy đầu óc nóng lên chỉ muốn nhanh chóng chạy tới đây, căn bản không có tâm trạng xem Weibo gì, “Có phải cậu ta đã tỏ tình với em vào ngày Lễ Tình nhân không?”

Đường Oanh gật đầu: “Nhưng em đã từ chối rồi.”

Văn Mộc Cảnh nói tiếp: “Vậy lúc sáng vì sao Quý Ngôn Tu lại ở trong phòng em?”

“Cậu ta có ở đây.” Đường Oanh đảo mắt suy nghĩ một chút, chắc là trong điện thoại không truyền đến tiếng gõ cửa.

“Lúc sáng Quý Ngôn Tu gõ cửa đưa bữa sáng, em nói với cậu ta là đã gọi cơm hộp rồi, không nhận đồ của cậu ta.”

“……”

Văn Mộc Cảnh nghe cô giải thích xong, có trời mới biết hiện tại anh quẫn bách như thế nào, rõ ràng chỉ cần hỏi hai ba câu là có thể giải quyết được hiểu lầm, nhưng anh lại suy diễn ra nhiều khả năng như vậy.

Hiện giờ chỉ cần là chuyện của cô, anh đã không còn tồn tại lý trí nữa rồi.

Anh không muốn lại đánh mất cô thêm một lần nữa.

Là anh không thể rời khỏi cô.

Đường Oanh đứng yên tại chỗ trả lời hết từng câu hỏi của anh, biết là anh hiểu lầm, tức giận tiêu tan một chút, nhưng nghĩ lại hành vi vừa rồi của anh khi đi vào.

Giống như là đang…… Bắt gian?!

“Đường Đường, thật xin lỗi.” Văn Mộc Cảnh cụp mắt xin lỗi.

“Em không tha thứ!”

Cơn tức giận của Đường Oanh dâng lên, thì ra là anh không tin tưởng cô đến như vậy, “Nếu anh đã hỏi rõ ràng, thì cửa ở bên kia.”

“Đường Đường, anh sai rồi.” Văn Mộc Cảnh cố gắng kéo tay cô giữ lại.

“Văn tổng, mời!”

“Nhưng hôm nay là sinh nhật anh.”

“——”

Văn Mộc Cảnh bắt đầu đánh bài cảm tình, nhưng đang Đường Oanh đang tức giận mềm cứng không ăn, đẩy ra mạnh mẽ kéo anh đi đuổi ra ngoài.

Trùng hợp Lạc Phiêu Phiêu đi từ phòng Lý Già ở bên cạnh ra, đụng phải một màn trước mắt, một lúc lâu sau cũng không dám nhúc nhích.

Bầu không khí hơi lúng túng.

Đường Oanh nhìn thoáng qua, mặt không cảm xúc đóng cửa lại, không hề có một chút do dự.

“……”

Lạc Phiêu Phiêu nhìn Văn tổng ăn mặc chật vật đứng trên hành lang, vừa buồn cười vừa đau lòng, hỏi một tiếng rồi cũng nhanh chóng chuồn mất.

Sáng hôm sau, Đường Oanh kéo vali mở cửa ra, phát hiện Văn Mộc Cảnh dựa vào trên tường một đêm không ngủ, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, đáy mắt đen kịt.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch như vậy, tuy nhiên như vậy cũng không thể làm cho cô nguôi giận.

Cuối cùng cô vẫn là ném anh một bên với lý do kịp chuyến bay.

Trở lại Vân Thành, ban đầu định ra kia bộ vườn trường kịch khởi động máy sắp tới, bởi vì địa điểm chụp cảnh nằm ở trường trung học và đại học ở Vân Thành, cho nên cô không gặp phải khó khăn phải đi đến nơi khác.

Nhưng mà Văn Mộc Cảnh đã bị từ chối bảy ngày liên tiếp, đã chạy đến hiện trường chụp ảnh của cô ngay sau khi biết được hành trình của Đường Oanh.

Lúc này anh không đầu tư phim truyền hình, dù sao đạo diễn chỉ đạo bộ phim này là người anh từng một tay đề bạt, thăm ban gì đó đương nhiên có thể qua lại tự nhiên.

Văn Mộc Cảnh đi đường vòng đến phòng trang điểm của diễn viên, bên trong có mấy thực tập sinh trong tổ đang chụp ảnh cùng cô.

Anh đứng ở ngoài cửa chờ, thấy nhóm thực tập sinh rời đi mới đi vào.

Trước mắt trong phòng trang điểm ngoại trừ Đường Oanh thì không có ai khác, cô đang trang điểm, từ trong gương có thể thấy rõ phía sau rốt cuộc là ai đi vào.

Cô không có phản ứng gì, chủ yếu vẫn là không muốn để ý.

Văn Mộc Cảnh đi đến phía sau cô, nhìn thấy cô trang điểm lộng lẫy, không phải trang điểm nhẹ nhàng khi quay phim, anh cân nhắc từng câu từng chữ hỏi: “Cảnh quay buổi chiều đã xong rồi?”

Đường Oanh mím son môi, dùng giọng mũi “Ừm” một tiếng.

“Em thế này là có hẹn phải đi ra ngoài?”

“Ừm.”

“……”

Đường Oanh liếc nhìn góc trên của tấm gương, thấy anh trầm mặc, đứng dậy đối với gương sửa sang lại  quần áo một chút.

Lý Già và Lạc Phiêu Phiêu còn đang chờ cô ở bên ngoài, một lát nữa các cô sẽ đi gặp đạo diễn Lưu, chính là bộ phim tình cảm gay cấn mà phòng làm việc của bọn họ đang nói đến.

Đang muốn cầm lấy túi xách rời đi, Văn Mộc Cảnh nắm lấy cổ tay cô, âm thầm cắn răng hỏi: “Nam hay nữ?”

Đường Oanh cảm thấy sắc mặt anh hơi thay đổi, nhếch môi cười nói: “Nam.”

“……”

Quả nhiên, bình dấm chua trong lòng Văn Mộc Cảnh đổ ra, không nói lời nào cũng không cho cô đi. Anh không dám nói ra lời ép buộc cô, cũng chỉ có thể âm thầm thể hiện ra với như vậy với cô.

“Lưu Tư Châu.”

Đường Oanh kéo kéo cánh tay, tóm lại vẫn không thể mãi giằng co với anh được, cũng không có ý định đẩy khẩu vị của anh lên, thỏa hiệp nói ra một cái tên.

Văn Mộc Cảnh: “?”

“Lưu Tư Châu, đạo diễn Lưu, hẳn là anh biết, em đi bàn chuyện công việc.”

Được đến nàng giải thích, Văn Mộc Cảnh lập tức buông lỏng gông cùm xiềng xích của anh ra, khóe miệng lơ đãng nhếch lên tỏ rõ là anh đang vui vẻ.

Không ngờ tất cả cảm xúc của anh đều dao động vì cô, “Vậy… Chú ý an toàn.”

“Ừm.” Đường Oanh mím môi thở dài, vẫn là đồng ý với anh.

Kỳ thật đã không còn tức giận từ lâu, nhưng không biết vì sao ——

Chỉ muốn đối nghịch với anh.



Buổi tối, đạo diễn Lưu ở bên kia đàm phán hợp tác thành công, Lạc Phiêu Phiêu đưa Đường Oanh trở về công quán trước. 

“Đường Đường, nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai chị tới đón em đến đoàn phim.”

“Ừ.”

Đường Oanh nói tạm biệt với cô ấy xong thì lập tức đi vào tiểu khu, dọc đường đi thỉnh thoảng có vài người đi đường, hơn nữa còn cùng hướng, cô đề cao cảnh giác.

Cũng không biết có phải là đêm nay mình quá đa nghi hay không hay là như thế nào, khoảng cách chỉ là một đoạn đường ngắn, cô thường xuyên quay đầu lại không dưới mười mấy lần.

Nhưng mỗi lần đều không phát hiện ra có gì bất thường.

Khi đi ngang qua nơi cây xanh dày đặc, cô không khỏi bước nhanh hơn, nơi này vẫn có một vài người.

Mắt thấy không còn mấy bước đã đi ra khỏi khu vực này, trên cổ cô đột nhiên truyền đến một trận đau đớn.

Ngay sau đó, có người dùng mảnh vải bịt kín miệng cô.

“A! Ưm ưm……”

Đường Oanh cố gắng giãy giụa, nhưng cơ thể từ cổ bắt đầu nhanh chóng trở nên mất hết sức lực, hơn nữa dần dần lan tràn ra đến toàn thân.

Không đợi cô nhìn thấy rõ là ai, cũng đã không còn ý thức.

Trong bóng tối, người đàn ông mặc một bộ đồ đen nhìn xung quanh, đưa người phụ nữ trên mặt đất trên vai ẩn vào trong cây xanh.

Sáng sớm, Lạc Phiêu Phiêu vẫn đi đón Đường Oanh đến đoàn phim như thường lệ, chỉ là chờ mãi chờ mãi không thấy cô xuống lầu, gọi điện thoại còn không liên lạc được, thậm chí lên lầu gõ cửa cô cũng không trả lời.

Sau khi Lý Già và Lâm Du Từ đều không liên lạc khẩn cấp với cô được, lúc này các cô mới phát hiện chuyện này có gì đó không ổn.

Lý Già hiện đang ở đoàn phim, bởi vì phía đó có cuộc gọi của Chu Trạch Sâm, dưới tình thế cấp bách đánh gọi đến dò hỏi, vẫn không tìm ra được tung tích của Đường Đường.

Bây giờ cô ấy đang trên đường đến công quán Walton.

Cách đó không xa, Văn Mộc Cảnh mới vừa đi đến sân trường đã nhìn thấy Lý Già vội vàng chạy ra ngoài.

Trình Lê được ra hiệu đưa tay gọi cô ấy lại: “Chị Già, Đường tiểu thư chưa đến phim trường sao?”

Lý Già nghe thấy có người gọi quay đầu lại, như là bắt được vị cứu tinh, vội vàng đến mức sắp bật khóc nói với người đàn ông bên cạnh anh ta.

“Văn tổng, không thấy Đường Đường đâu cả!”

Văn Mộc Cảnh vừa nghe thấy vậy, nhíu mày, “Có ý gì?”

“Hôm nay lúc Phiêu Phiêu đi đón Đường Đường, phát hiện điện thoại của cô ấy không liên lạc được, gõ cửa không mở, liên lạc rất nhiều người đều nói không hề nhìn thấy Đường Đường, hiện tại tôi đang chuẩn bị đến nhà cô ấy xem một chút.” Lý Già nói một cách ngắn gọn.

“Đã hỏi Chu tổng chưa?”

“Hỏi rồi, Chu tổng nói Đường Đường căn bản không về nhà, hiện tại anh ấy cũng đang tìm.”

“……”

Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt lại, dự cảm không tốt đột nhiên sinh ra.

Im lặng trong chốc lát, điện thoại của Văn Mộc Cảnh nhận được một số điện thoại hiển thị ở nơi khác.

Anh dừng lại hai giây mới nghe máy: “Xin chào, ai vậy?”

“Văn tổng, gần nhất sống thế nào?”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đã qua xử lý biến âm, “Ha, tôi quên mất, kẻ có tiền như các người đương nhiên là sẽ sống tốt hơn chúng tôi.”

“Mày là ai?”