Vân Vũ

Chương 8

Published on November 28, 2014 by Bách Hợp



Sau sự kiện “gãy giáo”, mặc dù tiền nhân hậu quả đều đã xác định là do Ngô công tử tự làm tự chịu nhưng lượng khách đến Dục Tiên lâu vẫn sụt giảm nghiêm trọng. Một phần là do những người có qua lại phụ thuộc vào Ngô gia, e ngại rằng nếu tiếp tục đến lâu sẽ mang tiếng không theo phe Ngô gia, rất có thể bị cắt đi một số lợi ích. Một số khác là hồ bằng cẩu hữu của Ngô Trác Phàm, xưa nay vẫn bù khú tụ tập với nhau, giờ gã nằm bất lực mà mình vẫn tận sướng với các cô nương thì chả hóa ra trêu ngươi Ngô công tử. Bọn này đành phải tìm cách “giải quyết” khác ít công khai hơn.

Lý Thương Vân nhìn sổ sách mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Y biết cho dù không có vụ “tai nạn” kia thì dần dần doanh thu cũng sẽ giảm. Món ăn dẫu là sơn hào hải vị ăn mãi cũng ngán.Các cô nương ở đây tuy phong phú nhưng nam nhân trong thành đều đã thưởng qua, không còn sự cuốn hút ban đầu.Biết vậy nhưng không thể đuổi người cũ rước người mới. Vắt chanh bỏ vỏ vốn không thuộc phạm trù đạo đức kinh doanh của y. Lý Thương Vân suy đi tính lại, rốt cục nghĩ ra một cách: Dục tiên lâu sẽ liên kết với các kỹ viện khác, luân chuyển cô nương cho nhau. Cùng là cô nương đó, ở thành Cao Bắc là cũ chứ với thành Hạ Giang lại là mới.Đó chính là nguyên tắc “cũ người mới ta”, cỏ bên vườn hàng xóm bao giờ cũng xanh hơn.

Lý Thương Vân hài lòng, tự nhận thấy mình thông minh không nhất cũng nhì thiên hạ.

Y phác thảo một bài thuyết trình hung hồn hoành tráng, ngày hôm sau lập tức khởi hành viếng thăm thanh lâu các thành lân cận.

Vấn đề Lý Thương Vân đưa ra cũng chính là việc khiến các ma ma nhức đầu lo lắng.Vì thế, khi y đề nghị liên kết, ai cũng hớn hở gật đầu.

Để mở màn cho việc liên doanh kỳ lạ xưa nay chưa từng có đó, Liên Hợp lâu sẽ tổ chức một cuộc thi hoa khôi hoành tráng.

*

Lý Thương Vân tất bật chạy đôn chạy đáo lo từ sân khấu, kịch bản đến trang phục, khách mời, chẳng còn thời gian đâu mà tập võ. Đào Thiên Vũ không thấy y sang, vừa lo lắng vừa hụt hẫng. Mấy bận hắn vào Dục Tiên lâu tìm gặp mà không được y, đều cảm thấy ngực bức bối như trúng một quyền.Qua gần chục ngày, hắn sốt ruột không chịu nổi, bèn kéo Hách Đại Đao ra một góc, nhờ gã hỏi thăm tình hình Lý Thương Vân giùm. Gã nhìn Đào Thiên Vũ từ đầu đến chân, môi nhếch lên cười kiểu ta đây cái gì cũng hiểu khiến Đào thiếu hiệp rợn hết tóc gáy:

– Nghe nói dạo gần đây Lý công tử thường xuyên ghé kỹ viện các thành phụ cận, đánh giá thẩm định các cô nương ở đó…

Đào Thiên Vũ cảm thấy tăng xông suýt nữa thì đột quỵ. Hắn không hiểu cảm xúc này gọi là ghen, chỉ biết ngực thắt lại, đầu muốn nổ tung. Hắn không ưa phong tình nhưng không phải là không hiểu chuyện trai gái. Nghĩ cảnh Lý Thương Vân lăn lộn với nữ nhân, hắn muốn đại khai sát giới.

Đào Thiên Vũlao bổ sang Dục Tiên lâu tìm Lý Thương Vân, quyết tâm không gặp không về.

Chờ đến tối mịt mới thấy y từ xe ngựa bước xuống, dáng vẻ mệt mỏi. Đào Thiên Vũ cau mày, nỗi xót xa xua tan tức giận. Hắn gọi “Lý đệ”, thấy y quay đầu nhìn, vội chạy tới.

Lý Thương Vân cười nhợt nhạt:

– Đào đại ca, xin lỗi. Mấy ngày nay đệ bận quá, không sang tập được. Thư thả vài bữa nữa sẽ cáo tội với đại ca.

Đào Thiên Vũ nhìn y gầy đi một vòng, cằm nhọn ra, toan giơ tay ôm lấy y thì y lại tiếp, hai mắt như sụp xuống vì mệt:

– Đại ca tìm đệ muộn thế này có việc gì không?

Đào Thiên Vũ thấy bộ dáng gần như kiệt sức của y, bao lời muốn hỏi ra đến miệng lại nuốt xuống, lắc đầu đáp:

– Không có gì. Ta tiện đường qua đây thôi.

Lý Thương Vân mỉm cười, gật đầu:

– Vậy đại ca cứ đi việc của mình đi. Tiểu đệ xin cáo từ.

Đoạn vái chào rồi đi vào lâu, không biết Đào Thiên Vũ ngóng theo hồi lâu, đến tận khi cổng lớn đóng lại.

*

Hơn một tháng lo toan, chạy đôn chạy đáo, rốt cục cuộc thi cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Một sân khấu lớn được dựng giữa tứ hợp viện, dựa lưng vào một dãy nhà.Nối giữa dãy nhà đó và sân khấu là một đoạn đường ngắn, che kín mít, trang trí rực rỡ để làm nơi đi lại, chuẩn bị của các cô nương.Gần sân khấu đặt một đài cao.Người được chọn làm hoa khôi sẽ đứng trên đài này gieo tú cầu.Dục Tiên lâu vốn có nguyên tắc khách hàng chọn cô nương nhưng cô nương cũng được quyền chọn khách.Bình thường đã thế nữa là hoa khôi.Người đẹp nhất sẽ đứng từ trên cao, ném tú cầu vào khách hàng nàng muốn. Kẻ may mắn này sẽ có một đêm hoan hảo cùng mỹ nhân, muốn làm gì thì làm, miễn mỹ nhân không phản đối.

Liên hợp lâu phát thiếp mời đến các công tử phú gia mấy thành Cao bắc, Hạ Giang, Hà Sơn. Lý Thương Vân làm công tác truyền bá tốt đến nỗi, thời đó, nhận được thiệp của Liên hợp lâu còn vẻ vang hơn được mời đến tiệc kén rể cho thiên kim tiểu thư quan tri phủ. Khách nhân được ngồi trên những vị trí thuận tiện nhất, có thể quan sát tốt nhất toàn bộ diễn biến cuộc thi, miễn phí chầu rượu, trà đầu tiên.Dĩ nhiên, những chầu sau phải thanh toán, và giá đắt như lên trời.Nhưng trong một sự kiện hoành tráng thế này, ai hơi đâu quan tâm đến mấy đồng bạc lẻ cơ chứ?Người không được mời cũng có thể đến xem nhưng đương nhiên quyền lợi thua xa khách danh dự.Diện tích Dục Tiên lâu có hạn, muốn có chỗ đứng xem, phải xếp hàng trước cả tuần.

Chín đợi mười mong, rốt cục ngày ấy cũng tới.Chưa tới giờ lành mà khách đã đến đông đủ, đứng ngồi kín lâu.Huynh đệ Đại Hùng đường được ưu tiên sắp cho một khu vực riêng.Riêng Đào Thiên Vũ và Hách Đại Đao có công ơn đặc biệt với Dục Tiên lâu nên Lý Thương Vân dành hẳn cho hai suất thượng hạng trên lầu.

Vòng thi đầu tiên là kỳ nghệ.Các thí sinh ngồi sau bức rèm châu, đành hát một bản tự chọn.Khách danh dự, mỗi người được phát trước một bó hoa, ưng cô nương nào sẽ ném hoa tặng cô nương đó. Hoa được gom thành từng khu theo tên mỗi người.

Vòng thứ hai là vũ kỹ.Các nàng biểu diễn múa một bài, dài ngắn tùy thích. Và cũng như vòng một, hoa của mỗi người được gom lại, gộp chung với vòng một.

Vòng ba mới là vòng thi được người người mong đợi.Đó là vòng vấn đáp, các thí sinh sẽ phải trả lời các câu hỏi về kỹ xảo phòng the. Ai cũng biết múa may hát hò này nọ chỉ là phụ, kỹ thuật chăn gối mới là cơ bản, là then chốt, là bản lề. Người chiến thắng vòng này không chỉ cần giỏi thực hành thực tế mà còn cần da mặt dày.Đứng trước bao nhiêu người, nói ra những lời *** đãng đâu phải chuyện đùa.Riêng khoản này, Lý Thương Vân tự tin không ai có thể vượt mặt Yên Hoa.

Quả như y dự đoán, hoa bay rào rào xuống chân nàng. Ban tổ chức khỏi cần đo đếm, nhìn đống hoa ngồn ngộn của nàng đã hiểu người chiến thắng chung cuộc là ai.

Tiểu Thuần mặc bộ trường bào màu trắng, trông chẳng khác gì công tử quyền quý, đỡ tay Yên Hoa bước lên Hoa khôi đài. Nàng vận váy voan mỏng, đôi gò bồng đảo căng tràn như ẩn như hiện.Mỗi bước nhấc chân, nàng vén cao váy, khoe chân thon; có lúc còn vờ vấp ngã, người khẽ cúi xuống, lộ bầu ngực trắng mịn.Toàn trường lặng yên như tờ bỗng rào rào tiếng nuốt nước bọt.

Yên Hoa đứng trên đài cao nhìn xuống, kiêu hãnh như một nữ thần.Nàng vẫn thích cảm giác này, cảm giác đàn ông quy phục dưới váy nàng.Nàng quét mắt nhìn khắp lượt, cười nhạt trong dạ. Đàn ông hóa ra đều như nhau, từ công tử con quan đến bần nông thư sinh, đều bị dục vọng sai khiến. Bỗng ánh mắt nàng bị thu hút bởi một người. Người đó không hề nhìn nàng, chỉ dõi mắt về nơi khác.Chẳng cần nói cũng biết, đó chính là Đào thiếu hiệp.Hắn chẳng quan tâm hoa khôi hoa hậu là ai, chỉ chăm chú nhìn Lý Thương Vân hôm nay giả nữ, mặc váy hồng đứng dưới sân khấu. Thực ra, còn có một người không để ý đến Yên Hoa.Đích thị Hách Đại Đao.Gã trước sau chỉ nhìn Tiểu Thuần.Khổ nỗi, Tiểu Thuần đang đứng cạnh Yên Hoa.Ở khoảng cách xa, Yên Hoa đinh ninh gã nhìn mình.Và khốn nạn thay cho gã, Tiểu Thuần cũng nghĩ y như vậy.Hách Đại Đao say sưa ngắm mỹ nhân, chẳng hay giông tố sắp giáng xuống đầu.

Yên Hoa cầm tú cầu đỏ chói, xoay một vòng.Nàng quay đến đâu, người người nín thở chờ đợi đến đó. Nàng vung tay, ném thẳng quả cầu về phía Đào Thiên Vũ.

Hắn đang mải nhìn Lý Thương Vân, chẳng để ý gì, chỉ nghe tiếng vật xé gió bay tới, theo phản xạ đưa tay ra bắt. Toàn trường vỗ tay rào rào, hắn mới quay mắt lại nhìn, lập tức đoán ra sự vụ. Hắn vốn chẳng cần hoan hảo gì với hoa khôi, nhưng trước mặt bàn dân thiên hạ, tất phải giữ thể hiện cho các bên, liền phối hợp đứng lên chắp tay tạ lễ.

Lý Thương Vân mặt tái nhợt, đầu lùng bùng, lẽ ra phải lên phát biểu kết thúc cuộc thi nhưng y cứ đứng đực ra khiến Kỷ ma ma của Thúy Hương lâu đành ra mặt nói vài lời cảm ơn quý khách đã hạ cố tới chứng kiến, bây giờ mời các vị tự chọn cô nương; đêm nay Liên hợp lâu sẽ tài trợ toàn bộ chi phí đồ ăn thức uống trong phòng.

Ai về việc nấy rồi, Lý Thương Vân vẫn đứng đó.Trong đầu y chỉ còn hình ảnh Đào Thiên Vũ cầm tú cầu, cười vui vẻ với Yên Hoa