Vân Vũ

Chương 3: Kinh doanh

Thời gian đầu, chuyện kinh doanh của Lý Thương Vân rất tốt, khách đến như đi trẩy hội khiến y vui vẻ vô cùng. Mặc dù y quen thuộc với việc kinh doanh còn hơn ăn cơm nhưng đây là sản nghiệp đầu tiên do y một tay gây dựng từ số không nên y đặc biệt yêu quý, ngày nào cũng theo dõi tình hình công việc rất sát sao.

Dạo gần đây, y cảm thấy khách có vẻ vắng đi. Quả thực, đối chiếu với sổ sách thu chi Tiểu Thuần mang đến, doanh thu đã giảm đi mấy phân. Thật không thể chấp nhận được.Lý thiếu gia đây biết kinh doanh từ khi còn bú tí mẹ, cùng Lý lão gia kinh thương mấy năm nay, doanh số hàng tháng chỉ có tăng chứ chưa có giảm. Vì sao mấy tháng nay thu nhập lại sụt giảm thê thảm thế này?

Y đi đi lại lại trong phòng, lòng tự tôn bị đả thương nghiêm trọng.Y tự nhủ mình nhất định phải tìm ra nguyên cớ.Xét một cách rạch ròi thì sẽ có nguyên nhân chủ quan và nguyên nhân khách quan.Về chủ quan, y rất tự tin về các cô gái của mình.Tuy không phải ai cũng quốc sắc thiên hương nhưng “mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười”.Nàng dịu dàng như nước, nàng yếu nhược khiến người thương yêu, nàng cao ngạo chọc đàn ông muốn chinh phục… loại nào cũng có.Thanh lâu của y chinh chiến trên mọi phân khúc thị trường, không đàn ông nào lọt lưới.

• Ngươi nói có phải không?

Tiểu Thuần đột ngột bị hỏi, chẳng hiểu mô tê gì, ngơ ngác hỏi lại:

• Cái gì phải không?

Lý Thương Vân đang bực mình, sẵng giọng gắt:

• Ngươi không để ý ta đang nghĩ đến đâu à? Ta hỏi đã là đàn ông thì nhất định đến chỗ chúng ta thư giãn, đúng không?

Tiểu Thuần ấm ức vì bị mắng oan, lầm bầm: “ai biết được cậu đang nghĩ gì? Ta có phải con giun trong bụng cậu đâu.”

Nó đáp:

• Cũng không hẳn.

• Hử? Không hẳn cái gì? Đàn ông nào không đến đây?

Tiểu Thuần ngập ngừng. Lý Thương Vân điên tiết, nhéo tai nó một cái:

• Kinh doanh kỹ viện mà còn e thẹn cái gì? Người ngoài không rõ còn tưởng ngươi là hoàng hoa khuê nữ.

Tiểu Thuần xoa xoa tai, nói:

• Thì… loại… không lên được đó.

Lý Thương Vân bĩu môi, xì một tiếng:

• Xí, không lên được đã có xuân dược bí truyền “nhất dạ ngũ khoái” của bản lâu.

• Hay là loại không thích nữ nhân?

Lý Thương Vân trố mắt:

• Hả? Có đàn ông nào không thích nữ nhân? Các nàng vừa mềm mại vừa ôn nhuận…

Tiểu Thuần cố nén cảm giác nhộn nhạo khi nhớ tới nam nhân kia. Gã đến Dục Tiên lâu chẳng hề gọi cô nương ra tiếp, chỉ yêu cầu nó đứng hầu rượu.Ánh mắt quét lên người nó khiến Tiểu Thuần đáng thương cảm giác mình như bị lột truồng.Nó rất muốn tống cổ gã khỏi lâu nhưng gã không làm gì sai quấy, bạc trả cũng hậu hĩ, hoàn toàn tỏ ra vô tội.

Lý Thương Vân nhìn bộ dạng mờ mịt của Tiểu thuần, biết chẳng trông mong gì vào thằng nhỏ này, bèn thở dài: “Mai ta phải ra phố xem xét tình hình mới được.”

**

Sáng hôm sau, Lý Thương Vân mặc nam trang, dán ít keo lên mặt cho nhăn nhúm khó coi, khác hẳn ngày thường. Ở đây ít có khả năng cha mẹ tìm đến nhưng lỡ gặp người quen cũng không hay.Cải trang chút xíu cho chắc.Y không có nghề chế nhân bì diện cụ như trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ có thể dán keo kiểu này.Cảm giác bì bì rất khó chịu, bình thường phẫn nữ trang còn dễ thở hơn.

Lý Thương Vân suy đoán đàn ông chỉ có vài ba thú vui cơ bản: rượu chè, cờ bạc và gái gú. Gái gú đã có Dục tiên lâu.Theo y biết, trong vòng hai mươi dặm quanh đây, không có cái thanh lâu thứ hai.Giờ phải kiểm tra các đối thủ cạnh tranh không trực tiếp là tửu *** và đổ phường.Lý Thương Vân lượn lờ một vòng qua khắp lượt tửu lâu, trà quán, đổ phường trong thành.Đi đến đâu cũng thấy khách quen, trong bụng vô cùng hỉ hả.Đến sẩm tối, y mới quay về Dục Tiên lâu.

Về đến cổng, y bỗng thấy một đám đông nam nhân bá vai bá cổ nhau bước ra từ võ đường đối diện, còn một toán khác dắt nhau vào. Y cảm thấy khó hiểu: “giờ này không đi kỹ viện, dắt nhau vô võ đường làm chi?”.

Y tò mò bước qua đại môn, thấy đập ngay vào mắt là cái biển to đùng “Nam nhân đích thực”.

Cái quỷ gì đây?Bản lĩnh đàn ông phải được thể hiện trên giường, hiểu chưa?Một đêm bảy lần bắn, một lúc khoắng năm em. Cái lý thuyết ngu xuẩn nào bảo đánh đấm mới là sức mạnh đàn ông hả? Y đang chửi ầm lên trong bụng thì nghe một giọng nói trầm thấp từ đằng sau:

• Vị huynh đài này đến đây lần đầu phải không? Tại hạ có thể giúp gì chăng?

Lý Thương Vân quay lại, thấy một nam nhân cao lớn vận áo xanh thẫm, vóc người khôi vĩ, gương mặt góc cạnh, không tính là đại mỹ nam nhưng rất thu hút, khí chất vừa nhàn tản vừa mạnh mẽ. Y rủa thầm trong dạ: “Ăn cái gì mà cao to vậy? Trời sập ngươi chết trước.”

Y vốn không thoải mái với vóc dáng của mình.Hồi còn ở miền Nam còn tạm gọi là trung bình nhưng ở miền Bắc, người dân cao lớn hơn, Lý Thương Vân chỉ ngang với nữ nhân nơi đây.Điều này làm y rất ấm ức.Tiểu Thuần kém y hai tuổi, bắt đầu trổ mã đã cao hơn y mấy tấc.

Đào Thiên Vũ im lặng đánh giá người trước mặt.Người này nhỏ nhắn như nữ nhân, xem ra muốn đến đây luyện võ cho thêm cường tráng.

• Huynh đài, chỗ ta có rất nhiều cấp bậc tập luyện. Nếu ngươi chưa biết võ công, có thể bắt đầu từ lớp sơ cấp.

Con mắt nào của ngươi thấy ta muốn dính dáng đến đám đàn ông hôi hám kia hả?

• Ta… ta thấy tấm biển kia.

Nam nhân cười ha hả:

• Là đàn ông phải trụ cột gia đình, chăm lo cho vợ con, nâng cao sức khỏe. Phiêu kỹ vừa tốn tiền vừa không đứng đắn, huynh nói có phải không?

Phải cái đầu ngươi.Ai cũng như ngươi thì ta phá sản à? Thì ra ngươi chính là nguyên nhân làm suy giảm doanh thu của ta.

• Đại ca, ngươi nói vậy không đúng. Ẩm thực nam nữ, ai mà không cần? Trời đất này âm dương giao hòa mới thái bình…

Đào Thiên Vũ sốt ruột ngắt lời:

• Huynh đệ, ngươi đến đây có phải để luyện võ không? Nếu không phải…

Lý Thương Vân muốn thâm nhập hàng ngũ quân địch để lôi kéo khách, vội xua tay:

• Ta đương nhiên đến để luyện võ. Nhưng mà… đại ca ngươi xem, ta chưa từng học võ, nếu không có người chỉ điểm, làm sao tập? Đại ca có vẻ nhiều kinh nghiệm, hay là ngươi giúp ta?

Đào Thiên Vũ nghiêm túc gật đầu:

• Dĩ nhiên. Đã nhận tiền của người, tất phải làm tròn trách nhiệm.Tại hạ là Đào Thiên Vũ, chủ nhân võ đường này.

Lý Thương Vân chửi thầm: “Con bà nó, chưa đâu với đâu ta đã phải cúng tiền cho ngươi hả? Về sau không đòi lại gấp trăm, ta đây đổi sang họ ngươi.”

Y cung kính khoanh tay đáp lễ:

• Tại hạ Lý Thương Vân. Làm phiền Đào huynh.

Đào Thiên Vũ làm động tác mời:

• Thỉnh đi theo Đào mỗ.

Lý Thương Vân được dẫn đến chỗ người quản lý võ đường, cắn răng móc ra ba lượng bạc đóng học phí. Đào Thiên Vũ vỗ vỗ vai y cười nói:

• Lý huynh yên tâm. Đã đến đây rồi, bảo đảm ngươi sẽ được hướng dẫn tận tình. Mời đi theo tại hạ, chúng ta thăm quan lớp học.

Lý Thương Vân chẳng hào hứng gì với tiết mục thăm quan này nhưng nghĩ đến chuyện phải tiếp cận, lôi kéo khách hàng tiềm năng, y cũng rảo bước theo sau Đào Thiên Vũ.

Thấy Đào Thiên Vũ đến, võ sư đang hướng dẫn dừng lại, bước ra chào. Lý Thương Vân dòm vào lớp, hốt hoảng giật giật tay áo Đào Thiên Vũ. Đào Thiên Vũ cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu tỏ ý võ sư hãy vào dạy tiếp, còn hắn theo Lý Thương Vân đi ra một góc.



• Có chuyện gì vậy?

Lý Thương Vân mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt:

• Đào huynh, đừng nói ngươi xếp ta học cùng đám nhãi ranh chưa ráo máu đầu đó chứ?

Đào Thiên Vũ hiểu ra:

• Lý huynh, tuổi như huynh mới bắt đầu là khá muộn. Ở đây, trẻ con thường tập võ từ năm năm tuổi. Tìm được những người như huynh e hơi khó. Nếu huynh ngại, có thể học một thầy một trò. Tuy nhiên, học phí sẽ đắt gấp mười.

Lý Thương Vân chửi thầm: “Ngươi cũng biết chặt chém quá nha.” Thực ra, học với y là phụ, tìm khách mới là chính. Thôi thì chung lớp với bọn nhãi kia cũng được, đằng nào y cũng đâu định tập tành gì.

• Thôi được rồi. Ta ở lớp này cũng được. Khi nào có thể bắt đầu?

• Về lịch học và trang phục, quy định, có gì thắc mắc, Lý huynh cứ hỏi Trần quản lý.

• Được.

• Đào mỗ có việc phải đi. Lý huynh cứ tự nhiên. Thứ cho tại hạ không theo bồi tiếp được. Tái kiến.

Đào Thiên Vũ vòng tay hành lễ. Lý Thương Vân cũng khoanh tay đáp lại rồi quay lưng đi tìm Trần quản lý.