Vân Việt Vãng Sự

Chương 48: Dám làm dám chịu

Nguyệt các vốn cao lớn vững chắc, giờ đây đã hoá thành một đống phế tích. Bụi bặm lan vào trong không khí, vờn quanh thân những người đứng gần, hệt như khoác lên một tầng sương mỏng. 

Việt Tiềm xem xét kỹ càng kiến trúc bốn phía Nguyệt các, xem chúng có bị hao tổn vì Nguyệt các sụp xuống hay không. 

Sau khi kiểm tra một vòng mới phát hiện ra mái hiên và chân tường có mấy vết nứt nho nhỏ, chỉ cần sửa chữa một chút là được. 

Nguyệt các đã hoàn toàn bị dỡ bỏ, cả quá trình có thể nói là viên mãn. 

Giữa nơi phế tích ấy có đến mấy chục thợ thủ công. Đa số bọn họ áo quần rách nát, chân trần để không, đang định đi vào giữa đống phế tích lục tìm vật liệu gỗ và mái ngói. 

Việt Tiềm dặn dò thợ thủ công: “Các ngươi lại đây, trước tiên đi giày cỏ vào đã! Đừng để bị thương hai chân, làm lỡ kỳ hạn công trình.” 

Vật liệu gỗ nứt toác, mảnh vỡ mái ngói vụn còn sắc hơn là dao, có thể cắt rách da thịt. 

Việt Tiềm đổ một sọt giày cỏ xuống đất, các công nhân quay đầu nhìn nhau, dồn dập tiến lại nhặt giày cỏ đi vào. 

Dưới góc nhìn của bọn họ, người giám công này của Linh công tử vô cùng kỳ lạ, không chỉ gọi người dựng bếp nấu cơm tại công trường, chuyên môn làm đồ ăn và nấu nước nóng cho thợ thủ công mà còn cung cấp giày cỏ cho bọn họ. 

Bọn họ làm việc cực khổ đã quen rồi, ngày thường vẫn toàn đi chân trần, dù có bị xước, bị đâm thành vết thương cũng chẳng đáng là bao. 

Thấy đa số những người thợ thủ công đều đã đi giày cỏ, bước vào giữa đống ngói vụn làm việc, Việt Tiềm ngước nhìn mặt trời dần ngả về phía Tây, biết mình nên ra khỏi thành. 

Hắn đi ra khỏi Phủ đệ, vỗ bớt bụi bẩn bám lên người. Bụi không chỉ bám lên quần áo hắn, còn có lên tay, lên mặt, vụn bụi rất nhỏ, vỗ mãi vẫn không hết, chỉ có thể quay về tắm. 

Việt Tiềm leo lên xe ngựa, lái xe rời đi. 

Mấy ngày nay, ngày nào Việt Tiềm cũng vào thành, tới Phủ đệ của Linh công tử làm giám công, tới chạng vạng mới ra khỏi thành, về Biệt đệ bẩm báo quá trình tu sửa, công tác tại Phủ đệ với Linh công tử.

Hắn là giám công, cũng là thân tín của Linh công tử. 

Tỳ nữ A Cát ngày nào tới hoàng hôn cũng tự giác ngồi yên trong phòng, chờ đợi Việt hầu quay trở lại. Bỗng nhiên hôm nay, nàng thấy Việt hầu tiến vào chủ viện nhanh như chớp, từ đầu tới chân đều dính bụi, đến lông mày, tóc mai đều có sắc bụi xám trắng thì vô cùng ngạc nhiên. 

Nàng vội vàng tiến lên, phủi đi phần lớn bụi bặm bám trên lưng Việt Tiềm, còn nói: “Việt hầu cởi qu,ần áo dính bụi này ra đã, nô tỳ cầm đi giặt.” 

Việt Tiềm vốn cũng là người thích sạch sẽ, cũng không suy nghĩ nhiều, bèn đứng bên Trắc ốc cởi thắt lưng ra, để A Cát cởi ngoại bào giúp hắn. 

Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn, Việt Tiềm mới phát hiện Linh công tử đang đứng trên lan can lầu hai đối diện nơi này, nhìn về phía hắn. Đã là hoàng hôn, Linh công tử đã từ Phán cung quay về, leo lên tầng lầu, có lẽ là đang chờ đợi Việt Tiềm quay lại, cũng có thể chỉ là đang ngắm cảnh. 

A Cát cuốn chiếc áo bẩn kia lại, kẹp vào cánh tay. Nàng đứng lại gần Việt Tiềm, nhẹ nhàng phủi đi bụi bặm nơi cổ áo và ống tay áo của Việt Tiềm. Thân là tuỳ tùng của Linh công tử, chẳng mấy ai lại khiến mình nhuốm đầy bụi bẩn như thế, hệt như tôi tớ phải làm việc nặng nhọc. 

Việt Tiềm giơ tay lên ra hiệu, ngăn lại động tác của nàng, thái độ cũng tương đối ôn hoà: “Không phải vỗ nữa, ta muốn tắm rửa thay y phục.” 

Nghe những lời này của hắn, A Cát cẩn thận gom quần áo bẩn lại, nói: “Nô tỳ đi chuẩn bị ngay.”

Cái gọi là chuẩn bị, cũng chỉ có đổ đầy nước vào bồn trong gian tắm, đồng thời mang những vật phẩm dùng để rửa ráy, kỳ cọ lên mà thôi. 

Việt Tiềm vào nhà tháo phát quan và giày ra, lại cầm quần áo sạch sẽ theo. Hắn muốn cẩn thận chỉnh lý sạch sẽ rồi mới đi gặp Linh công tử. 

A Cát nhấc một thùng nước sạch vào trong gian tắm. Bóng nàng quanh đi quẩn lại giữa giếng và gian tắm, tuy rằng trẻ tuổi nhưng vô cùng nhanh nhẹn chịu khó. 

“Tiểu tỳ kia là ai?” Chiêu Linh hỏi thị nữ bên cạnh. 

Một thị nữ nhận ra A Cát, nói: “Bẩm công tử, tên nàng là A Cát.” 

A Cát, một cái tên vô cùng tầm thường. 

Đây không phải lần đầu tiên trông thấy A Cát và Việt Tiềm đứng cùng nhau. Từ hành động và biểu hiện của A Cát, y nhìn ra được tỳ nữ này dường như có tình ý với Việt Tiềm. 

Thái độ của Việt Tiềm với nàng cũng chẳng hề khác lạ. Hắn đối xử với hạ nhân không tệ, bất kể là nam hay nữ. 

Thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, xuất thân bần cùng, dung mạo chẳng tính là xuất chúng, tính tình lại vô cùng dịu dàng. 

A Cát bố trí gian tắm rõ ràng mới đi tới cửa phòng Việt Tiềm gọi người. Việt Tiềm đi ra, nàng cũng đi sát theo sau, tay nâng theo quần áo mới hắn muốn thay. 

Thường ngày, Việt Tiềm thân cao chân dài, từng bước cũng rất lớn, nhưng hắn lại như chẳng để A Cát phải vội vàng chạy theo, còn thả chậm bước chân lại. Chiêu Linh thấy hắn đứng lại ngoài cửa gian tắm, quay đầu nói gì đó với A Cát. Thân mình hắn cao to, A Cát đứng trước mặt thấp bé nhỏ nhắn, vì để thuận tiện trò chuyện, hắn còn hơi khom người xuống. 

“Xuống lầu.” Chiêu Linh không muốn nhìn tiếp, quay người rời đi. 

Hai thị nữ theo sát phía sau, hai nàng đi sau lưng Chiêu Linh, chủ tớ một trước hai sau, cùng đi xuống lầu. 

Việt Tiềm đi vào gian tắm, cởi hết quần áo trên người ra, cả người chìm vào trong bồn tắm. Hắn khoanh tay, đầu gối nổi lên trên mặt nước, chỉ để chừa một gương mặt phía trên, nhắm mắt dưỡng thần. 

Biệt đệ có nhiều người hầu, cũng có không ít tỳ nữ. Việt Tiềm chẳng quen thuộc gì với bọn họ, A Cát lại là nữ tỳ phụ trách trong Trắc ốc, mỗi ngày đều gặp, bởi vậy mới thấy rất quen. 

Đã qua nhiều năm làm nô lệ, thân ở hạ vị, hắn hiểu những gian lao vất vả của bọn họ. 

Tắm rửa xong, lại lau khô tóc tai, Việt Tiềm thay y phục, vấn tóc, sửa sang quần áo dung nhan rồi mới đi gặp Chiêu Linh. Lúc này, trời đã sắp tối rồi. 

Chiêu Linh đang dùng bữa, quản gia hầu hạ bên cạnh. Việt Tiềm vừa tới, Chiêu Linh đã cho hắn tiến lên bẩm báo tiến độ tu sửa Phủ đệ. 

Nghe xong những lời Việt Tiềm thuật lại, Chiêu Linh cũng chỉ gật đầu một cái, nói: “Không còn chuyện gì thì đi xuống đi.” 

Buổi tối, Chiêu Linh đọc sách trong thư phòng, Việt Tiềm ở bên làm bạn. Hắn ngồi bên cạnh Chiêu Linh, dựa đến rất gần, có thể thấy rõ từng dòng chữ trên sách thẻ tre. 

Cảnh đọc sách đêm này đã xảy ra bao nhiêu lần, Chiêu Linh đọc sách, cũng là Việt Tiềm đọc sách. 

Gió xuân se lạnh, nhiệt độ ban đêm cũng thấp hơn, động tác lật sách của Chiêu Linh rất chậm, ngón tay cũng phát lạnh. 

Việt Tiềm im lặng đứng đạy, đi đến trước cửa phòng, bước qua bậc cửa rồi biến mất. Không bao lâu sau, hắn mang một chiếc áo gió tới. Hắn giao áo bào cho thị nữ, thị nữ nhận lấy, khoác lên vai Chiêu Linh. 

Thị nữ hỏi: “Công tử, có cần đốt lò sưởi không?” 

Chiêu Linh nói: “Không cần, một lúc nữa ta sẽ trở về ngủ.” 

Hai thị nữ nghe chủ nhân nói vậy, một trước một sau rời khỏi phòng, đi về phòng ngủ của Chiêu Linh. Các nàng châm hương, trải chiếu, chuẩn bị mọi việc trước khi chủ nhân ngủ. 

Việt Tiềm trở lại, ngồi xuống bên cạnh Chiêu Linh. Định lực của hắn rất tốt, có thể ngồi bất động rất lâu, vô thanh vô tức. 

Chiêu Linh khép sách thẻ tre lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Ta nghe nói ngươi miễn chức của một người thợ trưởng, lại đề bạt một thợ thủ công khác lên làm thợ trưởng. Có chuyện này sao?” 

Việt Tiềm thong dong trả lời: “Có.” 

Đáy lòng cũng chẳng chút kinh sợ, xem ra là Tân chế Doãn báo cho Linh công tử. 

Chiêu Linh ném sách thẻ tre lên bàn gỗ, chất vấn: “Tại sao ngươi chưa bao giờ nhắc tới chuyện này?” 

Nếu là những người khác, e là đã sớm hoảng hồn, Việt Tiềm lại vô cùng bình tĩnh: “Chỉ là việc nhỏ, không cần phải bẩm báo lại công tử.” 

Đúng là việc nhỏ, nhưng Chiêu Linh vẫn muốn biết nguyên do. Y hỏi: “Tại sao lại thay đổi thợ trưởng?” 

“Người cũ bị rượu ngon mê hoặc, thường xuyên quanh quẩn hơi rượu, tính tình lại thô bạo, ức già hiếp yếu, bị ta giáng chức, tìm một người khác có tâm có tài, có thể đảm đương nhiệm vụ của thợ trưởng.” Việt Tiềm khoác một tay lên đùi, thuật lại vô cùng tự nhiên. 

Nhìn sắc thái của hắn, căn bản chẳng giống người hầu, mà giống Thiên Lôi sai đâu đánh đó của chủ nhân hơn. 

Chiêu Linh cuốn sách thẻ tre lên, nắm chặt trong tay, có thể suy đoán được đây cũng chẳng phải lần đầu thợ trưởng kia nhục mạ, đánh đập những thợ thủ công già yếu, vừa vặn lại bị Việt Tiềm bắt gặp. 

“Việc này thì dễ tính, còn có một việc khác. Có người thấy ngươi mua lương thực ở Nam thành, ngươi mua lương thực làm cái gì?” 

Chiêu Linh trừng mắt nhìn Việt Tiềm, xem hắn trả lời ra làm sao. Bên cạnh y có vô số tuỳ tùng, những người này chính là tai mắt của y. 

Mặt mày Việt Tiềm chẳng biến sắc, vô cùng thản nhiên: “Để đưa lương thực cho bạn bè trên tàu cá của Hữu uyển.” 

“Lời lần trước ta nói, ngươi đã quên rồi?” Âm giọng Chiêu Linh lạnh băng, đuôi mày khoé mắt hơi nhếch lên. 

Việt Tiềm trả lời: “Nếu ngày sau còn tái phạm, sẽ tăng thêm trừng phạt.” 

Hắn nhớ rất rõ ràng, cũng cam nguyện bị phạt. 

“Ngươi…” Chiêu Linh nhìn về phía sách thẻ tre buộc thành bó trong tay, y cách Việt Tiềm rất gần, chỉ giơ tay lên là có thể đánh hắn. 

Chiêu Linh chỉ vừa động tay, Việt Tiềm đã phát hiện ra. Hắn nhìn kỹ sách thẻ tre trong tay người trước mặt, vô cùng bình thản. 

Sách thẻ tre rơi lên rồi lại hạ xuống. Chiêu Linh tức thì tức, nhưng nhìn gương mặt của Việt Tiềm, cuối cùng vẫn không xuống tay được. 

Người này cái gì cũng dám làm, hơn nữa còn không để ý đến trừng phạt. 

Một thị nữ quay lại thông báo giường chiếu đã được trải gọn sẵn sàng. Chiêu Linh gật đầu đứng lên, đi lướt qua Việt Tiềm, rời khỏi thư phòng. 

Tiếng bước chân của Linh công tử và thị nữ xa dần. Việt Tiềm đứng dậy, tắt nến, đóng cửa thư phòng lại rồi quay trở về gian phòng của mình tại Trắc ốc. 

Đêm nay Linh công tử không phái thị nữ tới gọi, Việt Tiềm không phải “thị tẩm”. 

Việt Tiềm tắt hết đèn đuốc, nằm ngửa trên giường nhìn vầng trăng lưỡi liềm ngoài cửa sổ, vô cùng bình tĩnh. Vốn hắn phải cảm thấy bất an, trừ chuyện Thường phụ và Phàn ngư bên ngoài, hắn như đang nhảy múa trên lưỡi kiếm. Riêng việc phát sinh quan hệ cùng Linh công tử hàng đêm cũng đủ để Thái tử cầm kiếm đâm hắn thành cái sàng. 

Nhắm mắt lại, gió đêm phảng phất như thổi mùi thơm ngát trên người Linh công tử tới. Cánh tay trống trơn, Việt Tiềm phát hiện chính mình lại cảm thấy không quen. 

Mấy ngày nay Linh công tử ngủ lại Biệt đệ, bên cạnh lúc nào cũng có sáu hộ vệ. Dù là như vậy, Quân phu nhân vẫn phái người hối thúc y hồi cung, lo lắng rằng nơi ngoại thành không an toàn. 

Sáng sớm ngày hôm sau, Việt Tiềm đi tới trước cửa phòng Linh công tử chờ sai phái, lại chỉ thấy một tên thái giám. 

Linh công tử đi từ trong phòng ra, thân vận lễ phục, vừa nhìn đã biết y phải về cung. 

Liếc mắt nhìn thân ảnh cao to dưới bậc, Chiêu Linh lên tiếng: “Việt Tiềm, ngươi theo ta vào thành.” 

Việt Tiềm ứng tiếng: “Dạ.” 

Sau khi vào thành, Việt Tiềm được lệnh ở lại nhà dưới, hơn nửa ban ngày còn phải tới Phủ đệ giám công, dù sao hắn làm việc này cũng rất tốt, Chiêu Linh vẫn hết sức tán thành. 

Sau khi hồi cung, Chiêu Linh và Việt Tiềm hai người hai nơi, dường như chẳng còn giao điểm. 

Gần một tháng, Việt Tiềm không thấy Chiêu Linh. Trái lại, Chiêu Linh cả tháng không xuất cung, dù y xuất cung, Việt Tiềm cũng đang giám công tại Phủ đệ, mỗi người đều có chuyện riêng. 

Mỗi mấy ngày, Việt Tiềm lại phải tới bẩm báo tiến độ tu sửa Phủ đệ với một thái giám, sau đó thái giám ấy sẽ truyền lại lời của hắn cho Linh công tử. 

Vương cung nguy nga, tường thành cao lớn, ngăn người lại bên ngoài xa xăm. 

Một ngày nọ, sau giờ Ngọ, Việt Tiềm rời khỏi Phủ đệ, lái xe tới quán rượu ở Nam thành. Hắn dừng xe ngựa bên ngoài quán rượu, đi vào uống rượu. 

Chỉ là uống rượu, không có người bồi ẩm, một người một mình uống một vò rượu, đáy lòng Việt Tiềm không hiểu sao lại cảm thấy đau khổ. Trước đây hắn vẫn sống cuộc sống vô cùng thô kệch, không có những cảm xúc như thế, hiện nay lại chẳng vậy nữa, càng ngày càng giống một con người. 

Khi mang theo vài phần men say đi ra khỏi quán rượu, bên ngoài trời đã tối rồi. Việt Tiềm lái xe về phía nhà dưới, vì say rượu, phản ứng của hắn chậm chạp, lại thêm bóng đêm đen kịt, chờ khi phản ứng lại được, hắn đã đi tới cửa thành phía Nam. 

Giây phút ấy, hắn vô cùng hoảng hốt, nghĩ sẽ về Biệt đệ, tưởng rằng Linh công tử vẫn còn ở Biệt đệ. 

Binh lính thủ thành cửa Nam quát cho hán tử say rượu này một trận, nói trời đã tối, không được phép ra khỏi thành. 

Việt Tiềm hứng gió đêm lạnh buốt, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn quay đầu xe, đi về nhà dưới. 

Sau khi đỗ xe vào chuồng, lại giao ngựa cho mã nô, Việt Tiềm quay về nhà dưới. Hắn cởi q,uần áo ra, ngả đầu liền ngủ. Nửa đêm tỉnh lại, mồ hôi đã chảy đẫm toàn thân, cả người khô nóng khó chịu, hắn đành ra khỏi phòng tới giếng trong viện rồi nhấc từng thùng nước dội thẳng từ trên đầu xuống, hạ nhiệt vật lý. 

Cả người hắn ướt đẫm, ngồi dưới tàng cây trong viện, gió thổi qua áo quần lạnh băng, nhìn bầu trời đầy sao, cuối cùng đáy lòng cũng bình tĩnh lại. Chờ sau khi hơi ẩm tích trên áo quần khô lại đã là nửa đêm, Việt Tiềm quay trở về ngủ. 

***

“He was never mine, but losing him broke my heart.”