Vân Việt Vãng Sự

Chương 18: Hắn là nhi tử của Vân Việt Vương

Việt Tiềm bị mang tới trại săn của vương công quý tộc. Hắn đi chân trần, áo quần rách nát, hơn nữa còn vương đầy vệt máu, đối lập hoàn toàn với nơi hắn đang đứng kia. 

Nô lệ bẩn thỉu, thân phận thấp hèn, xung quanh là biết bao Vương tộc áo quần hoa mỹ, vô cùng không thích hợp. May là Việt Tiềm không khiến cho nhiều người chú ý, mà xưa nay, ánh mắt của các vị quyền quý cũng không nhìn tới người hạ tiện. 

Thị vệ giải Việt Tiềm đến bên cạnh nhà bếp, kêu đầu bếp đun nước nóng, để tên nô lệ vừa bẩn vừa hôi này rửa ráy. 

Nhận ra thị vệ của Thái tử, đầu bếp không dám thất lễ, đi nấu một chậu nước thật lớn ngay lập tức. 

Trong phòng chứa củi của nhà bếp, Việt Tiềm cởi quần áo rách nát trên người ra. Trước mặt hắn có một chậu gỗ thật lớn, nước nóng trong chậu còn đang bốc hơi nghi ngút. 

Việt Tiềm giữa lúc hoạn nạn bị trọng thương, trên trán có một vết thương lớn, cánh tay cũng có vết rách thật dài. Hai nơi bị thương này đều không thể dính nước. 

Hắn ngồi vào bên trong chậu lớn, tay cầm một cái khăn vải, nhúng ướt rồi bắt đầu chà lau thân thể. 

Ngày hè nóng nực, chỉ cần điều kiện cho phép, mỗi ngày Việt Tiềm sẽ đều xuống sông rửa ráy, không để cho bản thân lúc nào cũng bẩn thỉu dơ dáy. Đương nhiên, bản thân hắn luôn yêu thích sạch sẽ. 

Việt Tiềm dùng khăn lau từ trên xuống dưới, rửa sạch từng dấu vết trên cổ, trên mặt. Cũng chẳng biết đây là vết máu, mồ hôi hay đất cát dơ bẩn quyện lại mà thành. 

Cứ như vậy, hắn chà sát sạch sẽ mặt mũi và cổ của mình, đôi mắt đang nhắm nghiền cũng mở ra, đen bóng, hữu thần. 

Hắn ngồi bên trong chậu nước, tiếp tục tẩy rửa những bộ phận khác trên cơ thể của mình. Cách một tấm ván gỗ mỏng manh của căn phòng chứa củi, bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng cười nói náo nhiệt. 

Advertisement

Một đám người nói ngôn ngữ Dung Quốc, vô cùng lạ lẫm. Bên cạnh đến một tộc nhân cũng chẳng có, rời xa đồng bạn. 

Hoàn cảnh bỗng nhiên thay đổi, nếu là những kẻ khác chắc chắn sẽ vừa khủng hoảng, vừa bất an. 

Cửa gỗ đột nhiên bị đẩy ra. Một tên thị vệ bước vào, đặt bộ quần áo sạch sẽ lên trên đống củi. 

Thị vệ giục: “Tẩy nhanh lên, đợi lát nữa còn phải đi gặp Linh công tử.”

Linh công tử. 

Nhớ tới người này, đáy lòng Việt Tiềm lại không nhịn được mà cảm thấy phiền loạn. 

Chẳng biết là do nguyên cớ gì, thiếu niên Vương tộc Dung Quốc luôn miệng nói “chỉ muốn hắn”, khăng khăng cố chấp thật sâu. 

Y xuất thân từ Vương tộc Dung Quốc, thân phận cao quý, muốn làm gì thì làm, phảng phất chỉ đang tuyên bố dụ/c vọng chiếm hữu với hắn như một con chó, con ngựa. 

Tắm xong, Việt Tiềm bước ra khỏi chậu gỗ lớn, nhặt bộ quần áo mới tinh kia lên. 

Ngón tay xoa xoa, cảm nhận được vải vệt mềm mại, mặt áo sáng ngời quý giá, lại nhớ tới bảy năm áo rách quần manh, nhất thời trong lòng cũng không biết đây là tư vị gì. 

Tắm rửa xong, lại mặc lên quần áo sạch sẽ, bộ dáng của Việt Tiềm rõ ràng đã thay đổi hoàn toàn, trở thành một thiếu niên gầy gò, cũng vô cùng kiên cường anh tuấn. 

Theo lời dặn dò của Chiêu Linh, thị vệ dẫn Việt Tiềm tới trước mặt y. 

Cách phòng chứa củi không xa, Chiêu Linh đang đứng bên cạnh một khe suối nhỏ, cũng không biết đã chờ đợi bao lâu. 

Thị vệ áp giải Việt Tiềm tới đây, Chiêu Linh chờ đợi đã lâu cũng xoay người lại, nhìn về phía Việt Tiềm, lại ngẩn người. 

Những lần trước, khi y nhìn thấy Việt Tiềm, bất kể là hắn đang vận chuyển sọt trúc ở bến tàu khu chợ phía Nam của đô thành; hay là lúc hắn bị thương ở trong bãi săn, thì đầu tóc hắn vẫn rối bù, thân thể bẩn thỉu. 

Đây là lần đầu tiên y trông thấy dáng dấp sạch sẽ của hắn. 

Tóc dài của Việt Tiềm xoã tung, trên thân là y phục tôi tớ, đứng trước mặt Chiêu Linh còn cao hơn không ít. 

Hai người đứng đối diện, mặt đối mặt, rõ ràng chiều cao chênh lệch nhau, thân phận còn rất khác biệt. 

Thiếu niên Việt nhân tóc dài buông xoã, thân mặc y phục của tôi tớ, lại bình tĩnh trấn định, ung dung không vội. Nếu không biết đến thân phận của hắn, e rằng lúc này sẽ không ai nghĩ, hắn là một nô lệ. 

Chiêu Linh tinh tế đánh giá Việt Tiềm, thấy miệng vết thương trên tay và trên mặt hắn đã khép lại, bắt đầu kết vảy. Tuy rằng hắn mang theo thần sắc bệnh tật, mặt mày cũng có chút tái nhợt, thế nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy suy yếu. 

Có lẽ là bởi vì đường nét góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt hắn, mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng cường tráng, hơn nữa bóng lưng cũng rất đỗi kiên cường. 

Bờ vai hắn rộng hơn y, tuổi tác chắc cũng lớn hơn y một chút. Y còn chưa hỏi họ tên hắn là gì, năm nay bao nhiêu tuổi. 

Chiêu Linh hỏi: “Ngươi tên là gì?” 

Việt Tiềm không trả lời, lại như lúc trước. 

“Ngươi biết ta là ai không?” Chiêu Linh hơi ngẩng đầu lên, thần thái không giận tự uy, tựa như có một phần kiêu ngạo, là đại diện cho thân phận cao quý. 

Việt Tiềm vẫn không đáp lại. Đương nhiên hắn biết y là ai. Y là nhi tử của Dung Vương, Thái tử cùng một mẹ với Thái tử Dung Quốc. 

Chiêu Linh tự hỏi tự trả lời: “Ta là Linh công tử, nhi tử của Quốc quân Dung Quốc, là người ngươi sẽ hầu hạ sau này. Ta ra lệnh cho ngươi, trả lời ta!” 

Không hiểu sao, một chỗ tình cảm phiền loạn lại dâng lên trong lòng Việt Tiềm.

Tiểu công tử của Dung Vương đã quen sống trong nhung lụa, chẳng hiểu những khổ cực của nhân gian, rất có thể căn bản không biết mình đang đối mặt với kẻ thù. 

Nếu không phải trước đó y bắn ba mũi tên kia ra, cứu trợ hắn ở bãi săn, Việt Tiềm cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nếu đứng trước mặt nhi tử của Dung Vương nữa. 

Y cách hắn gần như vậy, đến nỗi Việt Tiềm có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt còn lưu trên quần áo y, cái eo dẻo dai nhỏ nhắn, cần cổ thon dài xinh đẹp, hệt như một câu lay sậy bẻ là sẽ gãy. Luận về sức mạnh, chắc chắn y chẳng thể bằng hắn, mà hai tên thị vệ kia lại còn đứng khá xa. 

“Lời ta hỏi ngươi, ngươi nghe không hiểu sao?” Trong tay Chiêu Linh vẫn đang nắm cung tên tinh xảo. Y giơ cung lên, hệt như đang vì tức giận mà muốn đánh hắn. 

Việt Tiềm đứng thẳng bất động, nhìn vào mắt Chiêu Linh. Hắn không chút sợ sệt, vô cùng bình tĩnh. 

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Chiêu Linh dù có tức giận cũng không hạ tay xuống được. 

Mặt mày của nam hài trong mộng, trùng khớp với dung nhan của Việt Tiềm. Bọn họ vốn là cùng một người. 

***

Việt Tiềm bị giam trong một căn phòng gỗ thấp, bên cạnh là chuồng ngựa nuôi vô số con ngựa béo tốt. Gian phòng thấp này chính là nơi để nô bộc ngủ qua đêm. 

Nơi này cách nhà bếp cũng không xa. Ngoài phòng tiếng người huyên náo, đầu bếp còn đang chuẩn bị bữa tối. Săn bắn hôm qua thu hoạch rất phong phú, thu được một lượng nguyên liệu lớn dùng cho hầm luộc quay nướng. 

Việt Tiềm ngồi trên chiếu cói, tựa lưng vào tường, nghe tiếng ồn ào bên ngoài, nội tâm lại vô cùng bình tĩnh. 

Đã là hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu vào phòng gỗ, nhảy nhót tren người hắn, vẽ ra một cái bóng thật dài. 

Lúc này, hắn vốn là nên ở trong gian nhà tranh rách nát tại mạn Bắc của Quái thuỷ, ngồi trước lò sưởi cùng Thường phụ, nấu một nồi canh cá, còn trộn lẫn thật nhiều rau dại. 

Thân làm đầy tớ, trừ khi dành lấy tự do, bằng không có tới nơi nào cũng chẳng khác, chỉ là trong lòng không khỏi lo lắng cho Thường phụ. 

Ở trong Hữu uyển bảy năm, cùng bầu bạn bên cạnh Thường phụ, hắn sớm đã coi Thường phụ là người thân. 

Ánh sáng chiếu lên người Việt Tiềm càng ngày càng ngắn, cuối cùng vụt tắt. Trời đã tối rồi. 

“Cạch” một tiếng, cửa phòng đóng chặt mở ra, một tên đầu bếp mang đồ ăn tới cho Việt Tiềm: một bát cơm lúa mạch thật lớn và một tô canh thịt bò. 

Hệt như lần trước, đều là đồ ăn của quý tộc Dung Quốc. 

Bụng đang đói cồn cào, không ăn cũng uổng. 

Việt Tiềm miệng lớn miếng lớn nhanh chóng ăn xong canh thịt rồi lại nằm xuống chiếu cói, nhắm chặt hai mắt. 

Hắn bị thương chưa lành, mệt mỏi buồn ngủ, vào giấc rất nhanh. 

*** 

Ngày thứ hai, khi trời còn chưa sáng, Việt Tiềm đã nghe thấy bên ngoài có thanh âm thúc giục người ta rời giường làm việc. Trong lúc hoảng hốt, hắn còn cho là mình đang ở mạn Bắc của Quái thuỷ, binh sĩ trông coi đang tới đây đuổi bọn họ xuống sông bắt cá. 

Hắn mở mắt ra, chỉ thấy trong nhà gỗ nhỏ đã thắp một ngọn đèn, nô bộc đang vội vã đứng dậy. 

Ánh lửa ngoài cửa sổ sáng ngời, đó là bó đuốc đang cháy. Hừng đông ngày hè tới thật nhanh, sau khi trời sáng, có một tên thị vệ tới đây, áp giải Việt Tiềm xuất môn. 

Vừa ra khỏi phòng, Việt Tiềm thấy toàn bộ lều trại đã bị dỡ bỏ. Đội ngũ săn bắn mênh mông cuồn cuộn sắp trở về thành. 

Hai tay Việt Tiềm bị tròng vào gông gỗ, trên gông gỗ còn mắc thêm một sợi dây thừng, đầu dây buộc chặt vào xe bò vận chuyển lương thực. 

“Một đường này, phải xem trọng hắn!” 

Thanh âm của thiếu niên vang lên, mệnh lệnh cũng được hạ xuống. Việt Tiềm không ngẩng đầu, nghe tiếng cũng biết là Linh công tử, âm thanh của y rất dễ nhận ra. 

Thiếu niên mười lăm tuổi nhỏ bé, bên người lúc nào cũng mang theo cung tên, thuật bắn cung cũng rất tốt, thân phận cao quý, kiêu ngạo lộ liễu. 

Chiêu Linh đi tới trước mặt Việt Tiềm, tầm mắt rơi vào hai tay đang đeo gông của hắn, sao đó hướng lên trên, nhìn thẳng khuôn mặt Việt Tiềm, dừng lại một lúc. 

Trên mặt hắn đã có huyết sắc, tinh thần hình như cũng không tệ lắm. 

Đoạn đường này dài dằng dặc, hẳn là hắn có thể chống đỡ nhỉ?

Đội ngũ chậm rãi khởi hành. Chiêu Linh ngồi trên xe ngựa, đi ở phía trước đội ngũ, Việt Tiềm đi theo xe bò, chầm chậm nhấc bước ở đằng sau cùng. 123

Thi thoảng Chiêu Linh lại quay đầu nhìn về phía sau, xác nhận Việt Tiềm vẫn có thể đi đường, thương thế không trở nặng, cũng không cạn kiệt thể lực rồi bị xe bò kéo lê trên mặt đất — nếu như vậy thì chính là đang hại tính mạng hắn. 

Ngồi chung một xe, tất nhiên Thái tử cũng thấy được đệ đệ quá chú ý tới tên Việt Nô kia. Lần thứ hai Chiêu Linh quay lại thăm dò, Thái tử nói: “A Linh, dù ngươi có đem hắn về, phụ vương cũng sẽ không cho phép hắn lưu lại bên cạnh ngươi.” 

“Huynh trưởng, vì sao ta không thể giữ hắn lại?” Chiêu Linh rất ngạc nhiên, không phải chỉ là một nô lệ Việt nhân thôi sao? 

Khi Việt Tiềm đi từ trong nhà tranh lớn ra, Thái tử đã thay đổi sắc mặt, khiến Chiêu Linh hoài nghi điều này có ẩn tình. 

Ý y đã quyết, dù thế nào cũng phải dẫn người đi khỏi Hữu uyển, bởi vậy trước đó mới không dò hỏi huynh trưởng. 

“Vì sao? Hắn là nhi tử của Vân Việt Vương.” Thái tử nói ra thân phận của Việt Tiềm. 

Trước đây Thái tử vốn không yên tâm về cách xử lý dư nghiệt của xà loại Vân Việt này, hiện nay lại thấy hắn đã trưởng thành, hơn nữa còn kiêu căng khó thuần, dù có để hắn lưu lại trong Hữu uyển với một đám Việt Nô cũng chẳng phải là chủ ý tốt. 

Đem hắn ra khỏi Hữu uyển, dạy dỗ lại một lần cũng chẳng phải ý tồi. 

Đường núi nhấp nhô gồ ghề. Xe ngựa chạy qua một cái hố đất, hầm xe nghiền qua một cây bồ công anh tươi tốt. Bông trắng nát tan, thân xe xóc nảy mãnh liệt. Trong lòng Chiêu Linh hoảng loạn, hồn bay phách lạc, không kịp ngồi vững, thân thể ngửa về sau, suýt nữa đập vào cửa xe. 

***

Hoàng hôn ngày thứ hai sau khi săn bắn kết thúc, Nô nhân thanh niên trai tráng ở tạm tại bờ Bắc của Quái thuỷ đã quay lại mạn phía Nam. Hoạt động săn bắn của vương công quý tộc đã kết thúc, Hữu uyển cũng khôi phục lại bình yên như xưa. 

Thanh niên trai tráng đều đã trở về, chỉ có một người chưa trở về. 

Thường phụ ngồi bên lò sưởi nấu canh cá, nghe Phàn Ngư thuật lại nguyên do Việt Tiềm không trở về, nói rất dài dòng, cũng rất lâu. 

Bất tri bất giác, sắc trời bên ngoài đã tối đen. Canh cá luộc trong bình gốm sôi sục, đồ ăn đã chín mềm, Phàn Ngư cũng đã rời đi. 

Thường phụ thở dài, ánh mắt nhìn về phía giường đất trống không, tựa như đang trò chuyện cùng ai đó, nói: “Thiếu niên kia thưởng thức ngươi, y muốn mang ngươi rời khỏi Hữu uyển, ngươi theo y đi đi thôi.” 

“Đi đâu cũng đều tốt hơn so với nơi này…” Thường phụ tự lẩm bẩm, hệt như đang tự an ủi bản thân. 

Hắn và Việt Tiềm đã bầu bạn bảy năm, tình như phụ tử, tất nhiên sẽ không bỏ được, vô cùng lo lắng. 

Bất kể là làm Nô nhân ở Hữu uyển, bắt cá cho Quốc quân Dung Quốc; hay là trở thành nô bộc của Vương tộc Dung Quốc, đều là thân bất do kỷ, hoạ phúc khó liệu. 

***

Tác giả có lời muốn nói: Yên tâm, không ngược.