Vân Việt Vãng Sự

Chương 1: Nếu ăn nó, có lẽ sẽ bị tiêu chảy mất

Trong mộng, Chiêu Linh hóa thành một con chim, dang cánh bay vào núi rừng. 

Cánh chim thấm đẫm hơi sương, ướt nhẹp. Y bay đã lâu, rất mệt mỏi, sau khi vượt thêm một đỉnh núi liền đậu lên một cây ngô đồng. Hai móng vuốt nho nhỏ của Chiêu Linh nắm lấy cành cây, lá non trên đỉnh đầu rung rung, y cúi đầu nhờ ánh trăng bàng bạc mà chỉnh lý lại lông chim mượt mà. 

Ánh trăng mông lung thưa thớt, Chiêu Linh hơi híp mắt nhìn thân thể tròn xoe của mình. Y mới chỉ là một con chim non, tuy chưa lớn lên nhưng trên đầu đã có mào ngũ sắc, tương tự như Phượng Hoàng trong truyền thuyết. 

Chiêu Linh chải chuốt lông chim xong mới ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú trông về phía sương mù vây trên núi xa kia, muốn vượt qua dãy núi để chiêm ngưỡng cảnh sắc bên kia núi. 

Thoả thích thăm dò, tự do tự tại. 

Phía sau bất chợt truyền tới vài tiếng “xè xè” nho nhỏ, một trận gió lạnh xẹt qua cánh chim của Chiêu Linh, y kinh hãi dựng thẳng lông vũ, gấp gáp kêu lên hai tiếng: “Chiếp chiếp!”

Y dùng sức vỗ cánh, hoảng hốt muốn bay khỏi nơi này, nhưng chưa bay được bao xa đã bị thứ gì đó — một vật thon dài như cây roi, sắc lạnh, từ trên không trung quật xuống. 

Chiêu Linh rơi từ trên không trung xuống, y vốn chỉ là một con chim non hơi mập, cũng không mềm mại như những con chim thành niên kia, cố gắng đập cánh mấy lần, cuối cùng rơi trên mặt đất. 

Chiêu Linh vô cùng sợ hãi, lông chim trên người xù thành một quả cầu nhỏ, trong miệng phát ra âm thanh hung ác đe doạ, thật ra vẫn là tiếng kêu lanh lảnh líu lo mà thôi. Mặc dù đã nỗ lực ngụy trang chính mình trông hung ác một chút, nhưng y lại chẳng có chút khí thế nào, bản thân còn bị dọa đến không ngừng run rẩy. 

Advertisement

Ngay trước mắt y là một đôi kim đồng sáng rực, hai con ngươi to bằng quả trứng gà, một đôi mắt vàng óng toả ra khí tức nguy hiểm. 

Đôi mắt kia chớp nhẹ, khí tức nguy hiểm càng áp sát lại gần, đồng thời âm thanh “xè xè” còn phát ra liên tiếp bên tai. 

Một con mãng xà!

Đối mặt với thiên địch, trong thời khắc sống còn, Chiêu Linh can đảm nhào dậy, vung cánh chiến đấu với con vật máu lạnh này. 

Mỏ chim không ngừng mổ xuống, đôi vuốt nho nhỏ xoè ra vồ mạnh, dùng hết khả năng có thể. 

Có điều con rắn này rất khó đối phó. Những chiêu thức của chim non nhỏ bé chỉ giống như đùa giỡn, sau đó thừa dịp Chiêu Linh chưa sẵn sàng dùng khí thế sét đánh không kịp che tai nhào đến, cắn mạnh một cái lên thân thể đang nỗ lực chạy trốn của chim non.

“Chiếp chiếp!”

Cánh của Chiêu Linh bị mãng xà cắn trúng, y thống khổ giãy dụa, càng giãy răng nanh của mãng xà lại đâm vào càng sâu, xuyên thủng cánh chim, vô cùng đau nhức, mà Chiêu Linh bé nhỏ chưa từng phải chịu đựng đau đớn như thế này, không chịu được cứ thế ngất đi. 

Gió đêm thổi tan sương mù, trăng vén mây đen ló đầu ra, soi sáng vây dài trên lưng mãng xà, lông bờm mềm mại lay động theo gió. 

Dưới ánh trăng, chỉ có thanh xà xinh đẹp phát ra âm thanh của vật sống, còn chim non nằm trên mặt đất đã không nhúc nhích. Đầu rắn đoan trang của thanh xà hơi nghiêng, nhìn về phía chim non mới vừa rồi còn liều mạng kêu la, thập phần ồn ào. 

Trên đầu chim nhỏ có một cái mào không giống với những con chim khác, dưới ánh trăng đêm nhìn như đang phát sáng. 

Thanh xà đã gặp rất nhiều chim chóc trong rừng, nhưng dường như vẫn chưa gặp con chim nào kỳ lạ như thế, nghĩ rằng nếu ăn nó, có lẽ sẽ bị tiêu chảy mất. 

Chim non có mào ngũ sắc, e rằng chẳng phải vật phàm; thanh xà có một đôi kim đồng óng ả, trên lưng còn có bờm và vây dài, hiển nhiên cũng chẳng phải là mãng xà phổ thông. 

Lưỡi liếm lên răng nanh vừa cắn chim non một cái, nuốt giọt máu còn vương lại xuống cuống họng, thanh xà cảm thấy máu này uống chẳng ngon chút nào. 

Nó cúi đầu ngửi ngửi thân thể chim non, lại dùng đầu đẩy nhẹ. Chim non không nhúc nhích, nhìn như đã tử vong, thanh xà khó hiểu mà có chút tiếc hận, cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, mất hứng thú bò đi nơi khác. 

Sớm hôm sau, trong tiếng líu lo vang rừng, Chiêu Linh tỉnh lại. 

Y vui mừng phát hiện ra bản thân còn sống, đang nằm trong một cái sọt bện bằng cỏ vô cùng rách nát, dưới thân còn lót sẵn lá khô, cánh chim bị thương cũng được quấn lại bằng lau sậy xanh non, vô cùng tinh tế. 

Cánh chim nhẹ nhàng cử động, hơi run rẩy, lại không cảm nhận được đau đớn kịch liệt như trong tưởng tượng, hiển nhiên đã có người chữa thương cho y. 

Sau khi mừng rỡ, Chiêu Linh âm thầm đánh giá phòng ở của ân nhân. So với cái sọt cỏ y đang nằm, căn nhà tranh của ân nhân dường như cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, vừa đơn sơ vừa rách nát, hẳn là ân nhân cứu mạng của y rất nghèo.

Chiêu Linh nhìn về phía cửa, vẫy nhẹ cánh thử bay lên. Y muốn về nhà. 

Y cố gắng bay ra khỏi sọt cỏ, mới vỗ cánh được mấy cái đã ngã nhào ngay xuống mặt đất, còn động tới vết thương trên cánh, đau đến không chịu nổi, phát ra âm thanh ríu rít. 

Một cánh tay nhấc Chiêu Linh từ trên mặt đất lên, bỏ lại vào trong sọt, khuôn mặt kia hơi cúi lại gần đánh giá chim non, mà chim non cũng đang đánh giá hắn. 

Là một nam hài ước chừng mười hai, mười ba tuổi, nhìn qua rất gầy, quần áo lam lũ.

Chiêu Linh thầm nghĩ, tuổi hắn hẳn cũng không chênh lệch với ta lắm. 

Ngoài phòng có tiếng ai đó gọi nam hài kia, ngôn ngữ vô cùng kỳ quái, Chiêu Linh nghe không hiểu. Nam hài kia đứng trước cửa trả lời hai câu, cũng chẳng biết hắn đang nói gì.

Bàn tay của nam hài không tương xứng với tuổi tác của hắn, khớp xương thô ráp, ngón tay điểm nhẹ lên cái mào mềm mại của chim non, thần sắc tựa như đang nghi hoặc. Hắn lấy một cái nắp cũng bện bằng cỏ đậy kín mặt sọt, có vẻ như không muốn người khác phát hiện ra bản thân đang lén lút nuôi một con chim non. 

Cánh của Chiêu Linh đau đớn khó chịu, núp bên trong sọt cỏ, nhắm mắt dưỡng thương. 

Không biết qua bao lâu, nắp cỏ bị xốc lên, nam hài kia nhấc Chiêu Linh từ trong sọt cỏ ra ngoài, đặt trên một cái án[1] thấp, tay vẩy nhẹ mười mấy hạt cỏ lên trên, nhìn như muốn cho chim non ăn. 

[1] Án: “án” trong án thư, là cái bàn. Phía dưới cũng có nhắc đến “mộc án” là bàn gỗ.

Chiêu Linh ghét bỏ nghiêng đầu qua chỗ khác. Y không quen ăn đồ ăn của hạ dân, còn tưởng lầm đây là hạt cỏ. 

Nam hài kia dùng một cái chén sứ mảnh trông vô cùng thô ráp, múc một ít nước trong đặt trước mặt chim non, lại xoa nhẹ thân thể chim non, hiếm thấy mà dịu dàng nói gì đó. 

Chiêu Linh ngẩng đầu chim, vô cùng nghiêm túc lắng nghe, thế nhưng y vẫn không hiểu. 

Nhìn bát nước suối trong vắt, Chiêu Linh khẽ khàng cúi người uống nước, thấy đươc liền uống liền vài hớp. Y rất đói, cũng rất khát. 

Y muốn về nhà. 

Chờ chim non uống hết nước, nam hài kia lần thứ hai bỏ chim non vào trong sọt cỏ, trước khi đậy nắp còn bỏ vào trong đó vài quả mơ dại. 

Chiêu Linh mổ mơ dại, may mắn, y ăn được thứ này. 

Y dưỡng thương trong phòng của nam hài nọ, mà hắn vẫn luôn giấu y bên trong sọt cỏ. Ở cùng với nam hài còn có một nam tử trưởng thành, có mấy lần đã suýt phát hiện ra Chiêu Linh. Những lần như thế, nam hài kia đều bất động thanh sắc đặt hai con cá vừa bắt được lên trên mộc án, bao đựng cá cũng bện từ cỏ mở bung ra, vừa vặn che đi sọt cỏ. 

Hiển nhiên, ngôn ngữ nam hài và nam tử kia nói không phải ngôn ngữ trong bộ tộc của Chiêu Linh. Chiêu Linh vô cùng tò mò, nam hài này là ai, nơi này là nơi nào? 

Có nam hài vừa chăm sóc vừa bảo vệ, Chiêu Linh vô cùng an tâm, y còn bắt đầu cảm thấy yêu thích gian phòng nhỏ này. 

Mãng xà bình thường rất sợ người, thanh xà cắn y bị thương kia, chắc chắn sẽ không dám nghênh ngang tiến vào đây, tổn thương y thêm một lần nữa. 

***

Nửa đêm, Quốc quân Dung Quốc mắng từng Vu sư đang nhảy đại thần trong viện. Những Vu sư này đầu đội mào, trên người mặc vũ y sặc sỡ, vạt áo treo đầy lục lạc phát ra âm thanh lanh lảnh, từng người đều ăn mặc như người chim. Bọn họ vừa hát vừa nhảy ngoài cửa một ngày hai đêm liên tục, nhưng nhi tử đang hôn mê của Quốc quân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. 

Quốc quân phu nhân – Hứa Cơ phu nhân canh giữ bên giường con trai ruột đang hôn mê bất tỉnh, tay nắm lấy một bàn tay của nhi tử, lặng lẽ rơi lệ. 

Trên giường, Vương tử Chiêu Linh của Dung Quốc mới chỉ mười tuổi, dung nhan như hoạ, hai mắt nhắm nghiền, yên tĩnh như đang ngủ say. 

“Linh nhi, con trai của ta, ngươi đi đâu rồi, mau mau tỉnh lại.” Hứa Cơ phu nhân rơi lệ, khuôn mặt nàng tiều tuỵ, hai mắt sưng tấy, đã khóc một ngày một đêm rồi. 

Quốc quân Dung Quốc mỗi lần quay lại đây đều thấy phu nhân đang khóc, khóc đến đau lòng, hắn cúi người xem tình huống của nhi tử, lại hỏi dược sư đang canh giữ cạnh giường: “Đã một ngày hai đêm, sao con ta vẫn còn chưa tỉnh lại?”

Dược sư đầu đầy mồ hôi, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng nói: “Tiểu thần vô năng, chứng bệnh của công tử lại vô cùng hiếm thấy, bốc thuốc hay châm cứu đều chẳng thể giải được, e là còn phải cầu viện Vu thần. Tiểu thần vô năng, tiểu thần biết tội, cầu Quân chủ tha cho tiểu thần.”

Xiêm y nửa người hắn loang lổ vết nước, quần áo có thể vắt được ra nước, đầu tóc rối bù, mặt mày thấp thỏm lo âu, Quốc quân cũng lười phán tội cho hắn, chỉ có thể phiền lòng phất tay hai lần, ra hiệu cho hắn đi qua một bên. 

Hai dược sư lúc trước đã bị đánh một trận, còn tống vào trong ngục, vị này là vị thứ ba rồi, nếu trị tội nữa sẽ chẳng còn ai.

Dược sư nhặt về cái mạng nhỏ, tiếp tục canh giữ bên cạnh giường tiểu công tử, cũng tận lực đè thấp thân thể, giảm bớt độ tồn tại, chỉ hận chính mình không thể biến thành bức bình phong.

“Trọng Diên.” 

Quốc quân quay đầu lại gọi người, khi hắn đến chỗ nhi tử, tuỳ tùng bên cạnh còn có một vị đại thần. 

Cảnh Trọng Diên chờ đợi ngoài cửa, nghe tiếng triệu hoán mới tiến vào phòng ngủ của Chiêu Linh công tử, nhanh chóng bước tới bên cạnh Quốc quân. Quốc quân nhẹ giọng thuật lại: “Linh nhi thường kể với ta, khi ở trong mộng nó hoá thân thành chim non bay lên chín tầng mây, du lịch khắp sông núi. Lần này nó ngủ lâu không tỉnh, quá nửa chắc cũng vì giấc mộng kỳ quái này. Trọng Diên chưởng quản Tàng Thư cả nước, đã nghe qua hết thảy những điển tích điển cố, có từng đọc được ghi chép tương tự chưa?”

Cảnh Trọng Diên nâng mắt nhìn Chiêu Linh còn đang ngủ mê man, cảm thấy khó có thể tin nổi. Việc Chiêu Linh công tử mê man một ngày hai đêm y cũng biết, nhưng nghe về giấc mộng hoá thân thành chim non của Chiêu Linh công tử thì đây là lần đầu tiên.

“Đã từng có chuyện như vậy.” Cảnh Trọng Diên suy tư, chậm rãi nói: “Ghi chép trong sách cổ có từng nói, đàm công[1] của Quân chủ từng nằm mộng, trong mộng đi về núi Nam gặp gỡ Sơn quỷ, sau đó hóa thân thành Phượng Hoàng, đêm bay ngàn dặm, bay từ Doãn thành đến núi Nam. Đến nay, Phượng Hoàng vẫn được tôn là Thần điểu của Dung Quốc, thân ảnh được khắc họa trên đình, tường trong chùa miếu, cũng được đúc thành tượng đặt trên đỉnh lầu các.” 

[1] Đàm công: ông nội, tổ phụ, hoặc cụ.

Quốc quân nghe xong khẽ thở dài: “Cũng chỉ là một truyền thuyết mịt mờ mà thôi.”

Sau khi nghe Cảnh Trọng Diên nhắc tới, Quốc quân cũng nhớ tới cố sự này, dù sao đa số Vương tộc của Dung Quốc đều đã nghe qua truyền thuyết này. 

“Quân chủ, e rằng đây không chỉ là truyền thuyết.” Ngón tay Cảnh Trọng Diên chỉ về phía giường của Chiêu Linh công tử. 

Dù sao cũng chưa bao giờ thấy ai vô duyên vô cớ mê man một ngày hai đêm, có gọi thế nào cũng không tỉnh. 

“Cảnh khanh, phải làm sao thì Linh nhi mới tỉnh lại?” Hứa Cơ phu nhân vội vàng cầu viện Cảnh Trọng Diên. 

Cảnh Trọng Diên bị làm khó, chỉ có thể trấn an hai câu: “Phu nhân chớ có sốt ruột, trong sách cổ của Dung Quốc ghi rằng đây chỉ như một giấc mộng, sau khi đàm công hóa thành Phượng Hoàng gặp gỡ Sơn quỷ liền tại vị ba mươi năm. Theo như thần thấy, chắc chắn Linh công tử sẽ tự mình tỉnh lại.”

“Thần chú ý thấy sắc mặt công tử như người thường, tiếng hít thở cũng bằng phẳng đều đều, so với người bình thường đang ngủ cũng không khác là bao, chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng. Có lẽ ngày mai khi trời vừa sáng, công tử sẽ tỉnh lại.” Cảnh Trọng Diên hiểu nhiều biết rộng, những lời này của y cũng nhanh chóng loại bỏ lo lắng của Hứa Cơ phu nhân. 

“Phu nhân nghe lời Trọng Diên, trở về nghỉ ngơi đi. Ở đây đã có y coi chừng rồi.” Quốc quân cũng mở lời, tiến lên nâng thê tử đã canh giữ bên giường một ngày một đêm, lại nháy mắt với hai thị nữ của Hứa Cơ phu nhân, để các nàng nhanh chóng lại đây dìu phu nhân trở về. 

Hứa Cơ phu nhân quỳ lâu, hai chân đã tê cứng, bị Quốc quân nâng dậy cũng chẳng thể đứng thẳng được, nàng khổ sở nói: “Quân chủ, nếu Linh nhi tỉnh dậy, ngài phải phái người gọi thiếp ngay lập tức.” 

Chưa đợi Hứa Cơ phu nhân nói xong, Quốc quân đã bất đắc dĩ tiếp lời: “Tất nhiên sẽ gọi phu nhân, nàng đừng lo lắng.” 

Cuối cùng Hứa Cơ phu nhân mới mệt mỏi rời đi, nghe theo an bài của Quốc quân. 

Chờ Hứa Cơ phu nhân rời đi rồi, Cảnh Trọng Diên mới thành thật mà nói: “Quân chủ, mới vừa rồi để an ủi Quân chủ phu nhân nên thần mới dám lớn mật mà nói vậy. Thần thật sự không biết khi nào Linh công tử mới có thể tỉnh lại.”

“Nếu sáng mai nó vẫn không chịu tỉnh, quả nhân lệnh cho ngươi tháo mũ quan xuống, phủ thêm vũ y của Vu sư, tay cầm nhánh cây ngô đồng đến cửa Tây trong thành chiêu hồn.” Quốc quân không nghe lời biện giải của y. Sáng mai nhi tử mà không tỉnh, thê tử trách hắn, hắn trách ai bây giờ, đương nhiên là Cảnh Trọng Diên rồi. 

Cửa Tây trong thành đối diện với núi Nam, chính là nơi Quân chủ hoá thân thành Phượng Hoàng, gặp được Sơn quỷ trong truyền thuyết. 

Núi Nam phủ trắng sương mù, cảnh sắc mông lung, Sơn quỷ eo buộc nhánh tùng la, đầu đội vòng hoa lan, đúng là điển tích làm cho người ta phải mơ mộng. 

Về phần tại sao hắn muốn Cảnh Trọng Diên cầm nhánh ngô đồng trong tay, đương nhiên là vì trong truyền thuyết, Phượng Hoàng làm tổ trên cây ngô đồng. 

Cảnh Trọng Diên khổ mà không nói được, đành phải thành thành thật thật thay thế vị trí của Hứa Cơ phu nhân, canh giữ bên giường Chiêu Linh công tử. 

***

Trong sọt cỏ, Chiêu Linh dưỡng thương đủ hai ngày, sau khi y vẫy cánh cảm giác được bản thân hết đau rồi. Nam hài kia tháo lau sậy non quấn trên cánh y ra, vết thương đã khép lại từ lâu. 

Chiêu Linh vô cùng cao hứng, cánh chim rung rung, vui vẻ nhảy nhót trên mộc án. 

Là một con chim non dáng dấp tròn tròn, hai chân ngắn ngủi nhảy qua nhảy lại, nhìn còn có mấy phần đáng yêu. 

Nam hài kia đột nhiên tóm lấy Chiêu Linh, y hoảng hốt dùng sức giãy dụa, muốn hắn buông tay thả tự do cho bản thân, muốn bay lượn trên trời cao chứ không phải bị giam giữ trong sọt cỏ nho nhỏ chật chội kia. 

Mỏ của Chiêu Linh có thể mổ được đồ vật linh tinh, y liền mổ lên bàn tay của nam hài, hy vọng hắn sẽ bị đau mà buông mình ra. Nam hài cứ thế ôm chim non vào ngực, miễn cho nó khỏi giãy dụa. 

Chim non hơi rụt cổ, đầu chim vừa vặn kề sát bên cạnh tượng gỗ Hạng Truỵ nam hài đeo trên cổ. 

Hạng Truỵ là một con mãng xà đang thè lưỡi, thân mình uốn lượn. 

Chiêu Linh không chống cự nữa. Y mới bị rắn cắn, vô cùng sợ mãng xà. 

Nam hài nọ mang chim non ra ngoài, đặt xuống đất. Hắn vừa buông tay ra, Chiêu Linh lập tức tung cánh, một hơi lao xa thật xa, sau đó bay vòng lại, trở về đỉnh đầu của nam hài kia. 

Chiêu Linh bay mấy vòng trên đầu nam hài, sau đó mới rời đi. 

Sau khi bay khỏi nơi ở của nam hài, dưới ánh nắng ban ngày, Chiêu Linh mới biết rằng hoá ra cây ngô đồng khiến mình bị tập kích mọc đằng sau nhà của nam hài kia. Nhà nam hài được dựng ở phụ cận con nước nhỏ, cạnh con nước này cũng có vô số những nhà tranh bện cỏ nho nhỏ rách nát, mà hiển nhiên trong tất cả những căn nhà tranh này đều có người ở. 

Dọc theo con nước, Chiêu Linh bay qua một toà núi lớn đầy sương sớm mông lung, tìm được đường trở về. Ấy là núi Nam.

Chiêu Linh phi hành không biết mệt mỏi, nóng lòng muốn về nhà. Thần gió thổi qua cánh chim, phất qua mào nhỏ, hệt như cưỡi gió mà bay.