Văn Phòng Ẩn Hôn

Chương 42

Đồ Tiểu Ninh không ngờ Kỷ Dục Hằng lại mua xe cho cô.

“Sao anh lại tiêu tiền lung tung như vậy chứ?” Cô kinh ngạc mất một lúc.

Kỷ Dục Hằng chỉ nói: “Em cần một chiếc xe.”

Hai người đến bên cạnh chiếc xe, Tiểu Tiểu Ninh chạm vào chiếc xe mới tinh kia với nỗi lòng phức tạp.

“Không nói trước với em cũng là ý của mẹ, bà ấy sợ em không nhận.” Kỷ Dục Hằng ở sau lưng nói với cô.

Đồ Tiểu Ninh quay đầu lại nhìn anh, đầu ngón tay của anh chỉ về phía trên xe: “Vừa hay quen biết tổng đại lý ở thành phố C nên anh chọn chiếc này.”

Thái độ thản nhiên của anh khiến cô càng thêm rối loạn: “Nhưng chiếc xe này có phải hơi nổi bật quá rồi không?” Với địa vị và năng lực hiện tại của cô, chiếc xe chỉ là phương tiện đi lại, không cần quá tốt, loại bình thường thôi là được rồi, chiếc xe này hiển nhiên vượt quá mức giá định sẵn trong lòng của cô.

Anh nhìn cô: “Đây là chiếc xe đầu tiên của em, mặc dù không thể cho em được thứ tốt nhất, nhưng ít nhất anh cũng sẽ mua cho em chiếc tốt nhất trong khả năng của mình.” Anh đưa tay lên vén sợi tóc rơi trên vai cô: “Vả lại người quản lý khách hàng của Bộ phận phát triển thị trường DR, xứng đáng có một chiếc xe tốt.”

Đồ Tiểu Ninh còn muốn nói gì đó, tay anh đã đặt ở trên vai cô, mắt cô sáng rực nhìn anh.

“Bà Kỷ, xin chúc mừng em, hiện tại em đã có nhà có xe đứng tên mình, nếu em không vui thì có thể đá anh ra khỏi nhà.”

Đồ Tiểu Ninh không nhịn được giơ tay vỗ nhẹ vào người anh: “Đừng có nói nhảm.”

Anh đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, giống như động tác thân mật giữa các cặp vợ chồng khác, cô nghe được cả nhịp tim mạnh mẽ của anh.

“Chúng ta đi Bali nhé.” Giọng anh lại lọt vào tai cô.

“Hả?” Đồ Tiểu Ninh muốn ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lại bị mắc kẹt không thể động đậy, chỉ cảm thấy cằm anh đang đặt trên đỉnh đầu mình.

“Ngày 11 là Quốc khánh, chúng ta đến Bali du lịch kết hôn.”

“Cái gì? Chồng con mua xe cho con à?” Tranh thủ lúc Kỷ Dục Hằng đi tắm, Đồ Tiểu Ninh kể với mẹ mình về chuyện mua xe, mẹ cô đang nghe điện thoại cũng ngạc nhiên hệt như cô lúc mới biết chuyện này.

Đồ Tiểu Ninh ngồi ở bên giường nghịch đèn, lẩm bẩm đáp.

“Được thế thì hay biết mấy, lúc đầu mẹ còn nói nếu nhà đã sang tên cho con rồi, vậy thì mẹ sẽ mua cho con một chiếc xe làm của hồi môn, chỉ là cách đây một thời gian cha con phải nhập viện, nên công việc của mẹ cũng dồn lại rất nhiều, mẹ nghĩ đợi bận rộn qua thời gian này thì sẽ bắt đầu tính đến chuyện của hồi môn cho con, sao vừa trì hoãn không bao lâu bây giờ chồng con lại mua xe cho con rồi?” Bà Từ cũng rất bất ngờ: “Thằng bé Dục Hằng này cũng vậy, bây giờ chuyện chữa bệnh cho mẹ chồng con mới là chuyện quan trọng, có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, con cũng chưa vào biên chế chính thức mà, mẹ còn đang nói chiếc xe đầu tiên của con cũng chỉ cần mua chiếc nào cỡ một trăm nghìn tệ thôi, sau này có làm xước cũng sẽ không thấy đau lòng, sao lại mua cho con hẳn một chiếc Audi thế này chứ.”

Suy nghĩ của bà Từ cũng rất giống với cô.

Đồ Tiểu Ninh lại dùng ngón tay nghịch nghịch chăn bông: “Mẹ, con thấy cứ thế nhận lấy thì ngại lắm.”

“Ngại hay không ngại thì tạm thời khoan nói đã, nhưng con gái ngoan cha mẹ nuôi nấng bao nhiêu năm cũng không phải là cho không, chỉ có thể nói con đã gặp được nhà chồng tốt, hiểu lý lẽ, biết lễ nghĩa, thực ra những vật ngoài thân này đều không quan trọng, các con đều là con một, đến lúc cha mẹ cưỡi hạc về tây phương thì nhà cửa, xe cộ, tiền bạc gì đó, không phải đều là của các con cả sao, quan trọng là gia đình chồng và chồng con yêu thương con, đây mới là chuyện mẹ quan tâm nhất.”

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy chăn bông sắp bị mình chọc thủng luôn rồi, mẹ chồng thương cô, rất thương, còn Kỷ Dục Hằng thì sao? Tạm gác công việc sang một bên, từ trước đến nay anh đúng là đối xử với cô rất tốt, nhưng anh cũng đã nói rồi, đã kết hôn thì anh sẽ có trách nhiệm với cô và gia đình, anh chỉ đang làm tròn nghĩa vụ của một người chồng thôi.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con biết mức lương hàng năm của chồng con ở DR là bao nhiêu không?”

Câu hỏi này thật sự khiến Đồ Tiểu Ninh khựng lại, cô làm việc ở DR bao năm qua, chưa bao giờ nhiều chuyện về thu nhập của đồng nghiệp, đặc biệt là người quản lý khách hàng, cô thực sự không tìm hiểu kỹ bao giờ.

Thấy cô im lặng, bà Từ nói: “Con không thể không biết chứ, mặc dù Dục Hằng là một chàng trai tốt, nhưng con cũng phải cẩn thận, với chỉ số IQ của con, thì mẹ cũng không trông cậy con có thể kiểm soát được tiền lương của chồng con, nhưng ít nhất con cũng phải biết hai đứa có thể kiếm được bao nhiêu, và tiết kiệm được bao nhiêu trong vòng một năm, khi hai người kết hôn sống chung không thể so với khi còn độc thân, con phải biết quản lý gia đình lẫn tiền bạc, con phải biết rõ thu chi của chồng con, để tiền dành dụm hay đầu tư cũng được nhưng phải biết mình đặt vào đâu, như vậy mới có thể từ từ kiểm soát cả con người của chồng con.”

Đồ Tiểu Ninh vừa nghe đã choáng váng, kiểm soát anh sao? Bà Từ đã đánh giá cô quá cao rồi.

Lúc này trong phòng tắm có tiếng động, Đồ Tiểu Ninh biết Kỷ Dục Hằng đã tắm xong rồi.

“Mẹ, cứ như vậy trước đi, Dục Hằng sắp vào phòng rồi.”

“À à được, các con nghỉ ngơi sớm đi, đừng để mệt quá nhé.”

“Dạ.” Đồ Tiểu Ninh cúp máy, đặt điện thoại trên bàn đầu giường, cảm giác có tật giật mình.

Kỷ Dục Hằng sấy tóc, trở về phòng nhìn thấy Đồ Tiểu Ninh đang ngẩn người ngồi trên giường.

“Sao em còn chưa ngủ?”

“Có lẽ là do buổi chiều uống cà phê, buổi tối lại uống trà sữa, nên bây giờ vẫn chưa buồn ngủ.” Đò Tiểu Ninh nói.

Kỷ Dục Hằng đi sang phòng bên cạnh xem mẹ mình, rồi mới tắt đèn trong phòng khách, sau đó quay trở lại phòng.

Buổi tối ăn lẩu, nên Đồ Tiểu Ninh cũng gội đầu rồi, xõa tung hơn bình thường một chút.

Anh lẳng lặng ngồi ở trên giường, trên tay cầm một cuốn sách, Đồ Tiểu Ninh liếc mắt nhìn thì thấy là “Binh pháp Tôn Tử”, theo ánh đèn, cô chú ý tới cánh tay trần hơi khô của anh.

Cô cầm điện thoại di động lên lướt một hồi, hot search hôm nay trên Weibo là “Chuyện nữ sinh viên khoa y ở đại học X bị sát hại vào N năm trước đã được phá giải”, cô còn tưởng đây là “Vụ án xác chết ở trường đại học X” rất nổi tiếng trong nước, nên kích động bắt lấy cánh tay Kỷ Dục Hằng.

“Cái, cái vụ án xác chết ở trường đại học X đã được giải, anh biết chưa?”

Kỷ Dục Hằng đang đọc sách, thấy cô hét lên lại còn kích động như vậy, anh nghiêng người xem thử.

“Em mà cũng quan tâm đến những chuyện này à?”

“Vụ án này rất nổi tiếng, với lại thủ đoạn gây án rất tàn độc, kẻ sát nhân là tên biến thái.”

Kỷ Dục Hằng lại đẩy đầu cô quay vào điện thoại: “Em xem kỹ lại xem, rốt cuộc là vụ án nào.”

Đồ Tiểu Ninh xem kỹ lại, sau đó lật xem bình luận bên dưới, phát hiện không phải cùng một vụ án, tên của hai trường giống nhau, nhưng ở giữa phá án lại thêm một chữ “y.”

Cô xấu hổ, chu môi nói: “Em đúng là đồ ngốc.”

Kỷ Dục Hằng đặt cuốn sách trên tay xuống: “Ừm, em đúng là ngốc.” Dứt lời, anh cúi đầu xuống hôn cô.

Đồ Tiểu Ninh bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng, cô cảm thấy anh càng ngày càng gần có xu hướng muốn lấn át cô, cô giơ tay đẩy anh ra: “Vẫn còn hơi đau một chút.”

Kỷ Dục Hằng lại hôn nhẹ một cái lên môi cô, buông lỏng ra một chút: “Đi ngủ sớm chút.”

Đồ Tiểu Ninh thấy anh lại cầm quyển sách lên thì thở dài, bây giờ bọn họ chắc là loại bạn giường hợp pháp hay được nhắc đến trên mạng kia nhỉ?

Cô nằm xuống xem Weibo một hồi, thấy trong bảng tin có “Top 10 vụ án chưa được giải quyết ở Trung Quốc”, cô bấm vào, đã không xem thì không sao, mà xem rồi cô lại sợ đến mức nổi cả da gà.

Cô quấn chặt chăn bông, Kỷ Dục Hằng suýt chút nữa đã bị cô kéo qua, thấy cô còn đang nằm trong chăn xem điện thoại, anh cầm lấy sách vỗ nhẹ vào đầu cô.

“Đi ngủ.”

“Coi một lát nữa.”

Anh giật lấy chiếc điện thoại của cô: “Không được.”

Đồ Tiểu Ninh nhướng người tới lấy lại, nhưng lại đâm vào vòng tay anh, anh nói: “Còn không ngủ, vậy thì đừng ngủ nữa.” Đầu ngón tay của anh rơi vào trên cổ cô, nhiệt độ nóng bỏng tương phản với cô khiến cô vô thức co rút lại.

Cô vội vàng nhận thua: “Ngủ đây, ngủ đây.”

Cô ngoan ngoãn nằm xuống, Kỷ Dục Hằng cũng ngừng đọc sách, tắt đèn xong thì nằm xuống.

Những vụ án lộn xộn đó vẫn hiện lên trong đầu Đồ Tiểu Ninh, cô vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, không nhịn được nhích lại gần anh, nhắm mắt cố ngủ nhưng vẫn không ngủ được, bên tai là tiếng thở của anh, cô ghen tị với anh, vừa nằm xuống là có thể ngủ thiếp đi ngay như thế này.

Cô lặng lẽ trở mình, nhưng dường như cô vẫn làm rộn đến anh.

“Không ngủ được à?”

“Lâu rồi không uống cà phê, có lẽ là hơi không quen.” Đồ Tiểu Ninh thở dài: “Làm phiền đến anh à?”

“Thế mà em còn uống.”

“Tôi sợ phí chứ bộ.” Tạm dừng một chút lại hỏi: “Có phải trước đây anh chỉ uống Americano không?”

“Đường Vũ Huỷ nói à?”

“Ừm.”

Anh không nói nữa, cô lại hỏi: “Vậy tại sao hôm nay anh còn uống Flat White của em?”

“Anh cũng sợ phí.”

“Nhưng đó là tiền của em cơ mà.”

“Tiền của em cũng là của anh, giờ là tài sản chung của vợ chồng rồi.”

Đồ Tiểu Ninh không thể phản bác được gì nữa, quay người lại đối mặt với anh, cô từ trong chăn thăm dò: “Em có thể đi cửa sau xin hoàn lại tiền cà phê được không?”

Anh không mở mắt, chỉ nói: “Không được.”

Đồ Tiểu Ninh lườm anh một cái, sau đó quay lưng về phía anh, bây giờ thì lại là tiền của anh chứ gì, thật là keo kiệt.

Cứ như vậy, cô nhìn trần nhà một lúc, đếm cừu một lúc, khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, nhưng lại gặp ác mộng.

Cô mơ thấy đầy rẫy những vụ án đẫm máu từ bài đăng trên Weibo, cô không hiểu sao mình lại rơi vào những vụ án này, nhìn những xác chết trước mắt, cô muốn gọi cảnh sát nhưng lại phát hiện không có điện thoại di động, cô sợ đến mức hoảng loạn bỏ chạy, chỉ muốn nhanh chóng tìm được cảnh sát. Nhưng đột nhiên phía trước có sương mù dày đặc, trong sương mù có một bóng người từ từ tiến lại gần cô, cô vô cùng hoảng hốt: “Ai đó?”

Người đó không phát ra tiếng động nào mà cứ đi về phía cô, cô chỉ cảm thấy người đó cao gầy, là đàn ông, cho nên ngập ngừng gọi: “Là người quen tôi sao?”

Vẫn không có đáp lại, cô nhìn xung quanh không thấy ai, tim cô muốn nhảy lên cổ họng, cô lại cất cao giọng hỏi: “Là Kỷ Dục Hằng sao?”

“Ừm.” Giọng nói trầm thấp truyền đến, nhưng cô nghe rất rõ, nghe anh đáp lại trái tim cô lập tức lắng xuống.

Có chút khóc nức nở đi về phía anh: “Vậy vừa rồi em hỏi sao anh không lên tiếng chứ? Anh làm em sợ lắm đấy.”

Hai người càng lúc càng tiến gần đến nhau hơn, anh bước ra khỏi màn sương mù, cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh, là hình bóng quen thuộc ấy, nhưng anh mặc một chiếc áo choàng lớn, giống như trong phim Harry Potter vậy, đầu cũng bị áo choàng che kín, hoàn toàn không nhìn thấy mặt.

“Bộ đồ này ở đâu ra đấy?” Cô vừa nói vừa nhón chân nâng mũ của anh lên.

Vừa định phàn nàn thì cô đã ngây ra, vì cô nhìn rõ mặt người kia, anh ta không phải là Kỷ Dục Hằng, mà là một khuôn mặt quỷ, vừa kinh dị vừa đáng sợ, anh ta đang mở cái miệng đầy máu của mình ra muốn nuốt chửng ăn thịt cô.

Một giây tiếp theo, cô hét lên.

“Aaaaaa!” Cô đột nhiên bật dậy khỏi giường, người ướt sũng, run lẩy bẩy.

Lưng cô đột nhiên bị ai đó chạm vào, cô lại hét lên.

Kỷ Dục Hằng bật đèn: “Là anh đây.”

Nhìn thấy đèn bật sáng, Đồ Tiểu Ninh mới nhận ra vừa rồi là mơ, cô chưa tỉnh hồn nhìn anh, giọng nói run run: “Em vừa mơ thấy rất nhiều xác chết, em còn mơ thấy một tên mặt quỷ muốn ăn thịt em nữa.”

Anh đưa tay lau mồ hôi cho cô: “Chỉ là mơ thôi.”

“Nhưng nó rất chân thật.” Đồ Tiểu Ninh thực sự rất sợ hãi, từ nhỏ đến lớn cô đã gặp rất nhiều ác mộng, nhưng chưa bao giờ cô thấy ác mộng nào kinh khủng như lần này.

Anh đưa tay ra ôm lấy cô vỗ vỗ lưng cô, có chút giống như đang dỗ một đứa trẻ: “Có anh ở đây, không sao đâu.”

Đồ Tiểu Ninh vùi trong vòng tay anh, cả người cô lạnh toát, lúc này cô chỉ muốn hấp thụ một chút hơi ấm.

Lắng nghe nhịp tim của anh, hơi thở hỗn loạn của cô dần trở lại bình thường, cũng không biết trải qua bao lâu cô mới phát hiện mình đã ôm anh suốt từ nãy đến giờ, cô di chuyển rời khỏi vòng tay anh, mặc dù hai người đã là vợ chồng nhưng họ như vậy vẫn rất kỳ lạ, tư thế thân mật này chỉ thích hợp với những người yêu nhau thôi mà đúng không?

“Em còn ngủ được nữa không?” Anh liếc nhìn ra bầu trời đã hơi sáng ngoài cửa sổ rồi hỏi.

Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy cả người rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn muốn thử ngủ tiếp, nếu không ngày mai đi làm sẽ rất không có tinh thần: “Nằm một lúc nữa cũng được.” Cô nói.

Sau khi nhìn cô nằm xuống, anh hỏi: “Để đèn nhé?”

Đồ Tiểu Ninh lắc đầu: “Cứ tắt đi, đèn sáng em không ngủ được.”

Anh tắt đèn, căn phòng lại tối sầm, chỉ là có một chút ánh sáng từ bên ngoài lọt qua khe hở trên rèm cửa, trông không còn tối như trước nữa.

Kỷ Dục Hằng dựa sát vào cô, bảo vệ cô trong vòng tay.

Đồ Tiểu Ninh không phản kháng, cảm thấy một cái gối hai người dùng có hơi chật nên nghiêng đầu nhường chỗ cho anh, anh cũng thuận thế cùng cô nằm.

“Sau này trước khi đi ngủ ít xem tin tức vụ án một chút.” Anh thì thầm.

“Vâng.” Đồ Tiểu Ninh kêu một tiếng, không kìm được mà nhích vào vòng tay anh vì quá ấm.

Hơi thở của anh bao trùm khắp cơ thể, trái tim cô cũng từ từ bình tĩnh trở lại.

“Ngủ đi.” Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng rất nhẹ nhàng.

Cô dần tìm được cảm giác an toàn, một lần nữa nhắm mắt lại.

Buổi sáng cô vẫn là bị tiếng đồng hồ báo thức quen thuộc đánh thức, vừa mở mắt ra, vẻ đẹp anh tuấn của anh đã lọt vào tầm mắt.

Anh vừa hay cũng tỉnh dậy, Đồ Tiểu Ninh dụi dụi mắt để chắc chắn mình không nhìn lầm: “Sao anh còn ở đây?”

Trước đây buổi sáng giờ này là anh đã chạy đến chỗ làm rồi.

“Ngủ quên mất.” Anh đứng dậy, mở cửa tủ lưu loát lấy quần áo thay.

Đồ Tiểu Ninh nhìn anh đang cởi quần áo, nửa người trên không mảnh vải che thân của anh đang mặc áo sơ mi, lúc mặc đồ thì trông rất gầy, lúc cởi đồ thì lại trông rất có da thịt, dáng người thật sự là tốt không còn gì để nói.

Mới sáng sớm đã được chiêm ngưỡng một cảnh tượng hấp dẫn như vậy, cô không nhịn được mà nuốt nước miếng, được thôi, phải công nhận ông trời đối xử với cô rất tốt, ban cho cô một người chồng hoàn hảo như vậy, rất hời.

“Em chưa dậy nữa à?” Kỷ Dục Hằng mặc áo xong, vừa thắt dây thắt lưng vừa hỏi cô.

“Dậy đây dậy đây.” Đồ Tiểu Ninh nói nhưng vẫn lén lút nhìn anh.

“Hôm nay em tới ngân hàng ăn sáng đi.” Anh lại bắt đầu thắt cà vạt.

Đồ Tiểu Ninh ừm một tiếng, thầm nghĩ loại kỹ năng làm vợ này chắc cả đời cô cũng không học được.

“Sau này em đều có thể tới căng tin của ngân hàng ăn.” Cô nói với anh.

“Bữa sáng ở căng tin nếu đến muộn quá thì không còn gì đâu.” Anh nói xong thì bước ra khỏi phòng.

Đúng nhỉ, bữa sáng ở căng tin của ngân hàng chỉ phục vụ đến 8:10, Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng vén chăn đứng dậy.

Người nhân viên chăm sóc tại nhà đã đến từ sáng sớm, hiếm khi thấy hai vợ chồng đều cùng lúc ở nhà vào buổi sáng, không khỏi ngạc nhiên.

“Hôm nay cậu Kỷ vẫn chưa đi làm sao?”

Kỷ Dục Hằng gật đầu chào bà, Đồ Tiểu Ninh cũng mỉm cười với bà, cả hai gần như cùng nhau đi vào nhà vệ sinh.

Khi đánh răng, cả hai tranh nhau dùng bồn rửa mặt, Đồ Tiểu Ninh không kịp giành với anh nên mạnh mẽ chen vào, trượt từ khe hở khuỷu tay anh xuống bồn rửa tay, Kỷ Dục Hằng nghiêng người đè cô vào lòng.

Cảm thấy mình bị ép đến khó thở, cô lập tức cầu xin: “Em sai rồi, sai rồi.”

Kỷ Dục Hằng không có ý buông ra, Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy cây kem đánh răng bên cạnh, trong lòng nảy ra một ý xấu, thế là ấn ra một chút bôi lên mặt anh.

Kỷ Dục Hằng né ra sau lưng cô, vừa hay cô có thể chiếm cứ bồn rửa mặt, cô đang định đắc ý thì cánh tay anh đã ôm lấy cổ cô, khiến cô không thể cử động được nữa.

“Anh, anh không biết xấu hổ.” Đồ Tiểu Ninh không phục.

Anh nhướng mày, bôi kem đánh răng lên mũi cô.

Đồ Tiểu Ninh hét lên: “Kỷ Dục Hằng!”

Nghe thấy tiếng đùa giỡn của cả hai, cô nhân viên y tế không nhịn được cười, nói với bà Kỷ: “Cô giáo Ngô, con trai và con dâu của bà thật tình cảm.”

Trong mắt bà Kỷ cũng ánh lên nụ cười: “Vợ chồng mới cưới không tránh khỏi thích dính lấy nhau.”

“Rồi bà sẽ sớm được bế cháu trai thôi.”

Nụ cười của bà Kỷ càng sâu hơn: “Hy vọng là vậy.”