Hà Tư Nguyên: “??? Hả?”
Trong lúc nói chuyện, xe dừng lại, sắc mặt Mục Dĩ Thâm lạnh lùng nói: “Xuống xe.”
Hà Tư Nguyên chỉ có thể xuống xe trước, thầm nghĩ, loại cảm giác không thể hiểu được thật là quá tồi.
Nhưng mà anh cũng có thể đoán ra được, đại khái là Mục Dĩ Thâm đã nhớ tới thời niên thiếu bi thảm.
Giao chìa khóa xe cho người chuyên đậu xe trong bệnh viện, Mục Dĩ Thâm và Hà Tư Nguyên cùng nhau vai kề vai bước vào bệnh viện.
Hà Tư Nguyên muốn đi gặp Bàng Phi Phàm trước, nhưng Mục Dĩ Thâm đã tóm lấy anh rồi ném vào một phòng khám bệnh, yêu cầu anh xử lý vết thương của mình trước.
Hà Tư Nguyên đành ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế để bác sĩ bôi thuốc băng bó, vào lúc này, Mục Dĩ Thâm xỏ hai tay vào túi, không nói một lời mà đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm anh, giống như muốn nhìn hoa nở trên mặt anh vậy, thật sự là khiến người ta có một cảm giác sởn tóc gáy.
Xử lý vết thương xong, Hà Tư Nguyên sờ cổ đứng lên, hơi quay đầu nói: “Mục tiên sinh, được rồi.”
Mục Dĩ Thâm lấy lại tinh thần, đứng thẳng người, bỗng nhiên nói: “Hà Tư Nguyên, cậu đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.”
Hà Tư Nguyên ngẩn người, hỏi: “Trước kia là bao lâu?”
Mục Dĩ Thâm cười lạnh: “Cậu tự hiểu.”
“À,” Hà Tư Nguyên nhướng mày, nếu đối phương nói anh nên tự hiểu rõ, vậy không cần sợ ngã ngựa, mỉm cười: “Vậy Mục tiên sinh cảm thấy tôi thay đổi là chuyện tốt hay là chuyện xấu?”
Mục Dĩ Thâm cúi đầu nhìn đồng hồ: “Vậy còn phải xem chính cậu.
Thời gian không còn sớm, tôi phải đến công ty.”
Hai người cùng đi ra phòng khám bệnh, vừa vặn đi chưa được mấy bước liền gặp Bàng Phi Phàm.
Bàng Phi Phàm thấy trên cổ Hà Tư Nguyên quấn băng vải, đầu tiên là trừng lớn đôi mắt kinh ngạc hỏi anh làm sao vậy, sau khi nghe được không đáng lo ngại, mới nói chuyện về Hà Nhụy cho anh: “Hà thiếu, buổi sáng cô ấy đòi xuất viện, nhưng chưa thanh toán tiền xong thì không thể rời đi, bác sĩ Ôn đã ứng một ít tiền thuốc men.”
Lúc này Hà Tư Nguyên mới chú ý tới bên cạnh Bàng Phi Phàm xuất hiện một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, chính là vị bác sĩ trẻ tuổi đã điều trị dị ứng cho anh lần trước.
Bác sĩ Ôn mỉm cười nói: “Chuyện nhỏ không tổn hại gì.
Bạn của Hà thiếu chính là bạn của tôi.”
“Cảm ơn.” Hà Tư Nguyên gật đầu với y.
Mặc dù anh không có ấn tượng gì với bác sĩ Ôn, nhưng ngay từ đầu thái độ của đối phương đối với anh dường như rất quen thuộc.
Bàng Phi Phàm sờ đầu ha ha nói: “Hà thiếu, bác sĩ Ôn giống anh ghê, đều là người tốt.”
Lúc này, Mục Dĩ Thâm vẫn luôn im lặng từ nãy giờ lại nhíu mày nói: “Tôi sẽ bảo người chuyển tiền vào thẻ cậu, cậu ấy không cần người khác phải hỗ trợ.”
Bàng Phi Phàm xưa nay vẫn luôn sợ hãi Mục Dĩ Thâm, nhìn thấy Mục Dĩ Thâm đứng ở bên cạnh Hà Tư Nguyên, cũng không dám nói quá nhiều, lúc này đối phương bỗng lên tiếng, cậu càng thêm sửng sốt gấp bội, nói: “À, à à… Được, được.
Tôi biết rồi.”
Sau đó Hà Tư Nguyên cảm thấy một cỗ áp suất thấp lan đến người mình.
Anh thấy Mục Dĩ Thâm xoay nửa người, nhìn anh một cái sâu xa, môi mỏng mở ra: “Cậu hẳn là hiểu rõ vị trí của mình.” Nói xong liền rời đi.
Tận đến lúc khuất bóng, Bàng Phi Phàm mới hơi hé miệng: “Hà thiếu, vì sao em cảm giác Mục tổng bỗng nhiên không vui? Hắn là big boss của anh, đắc tội hắn là toang rồi.” Nhưng mà cậu thật sự không nghĩ ra được vừa rồi mình đắc tội hắn chỗ nào.
Hà Tư Nguyên cũng không nghĩ ra được, vai chính à, tính tình chính là best dị, hỉ nộ vô thường.
Anh không định đi thăm dò mạch não vai chính, nói: “Được rồi, mọi người có việc thì làm đi, tôi đi xem Hà Nhụy.” Anh gật đầu với bác sĩ Ôn, xoay người đi đến một hướng khác.
Anh không thấy được chính là, vị bác sĩ trẻ tuổi phía sau hơi tiến lên một bước, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Trong phòng bệnh an tĩnh, Hà Nhụy vừa mới thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị xuất viện.
Lúc này, cô nghe được bên cửa truyền đến một tiếng bước chân quen thuộc, ngoảnh đầu lại nhìn thấy Hà Tư Nguyên xỏ tay vào túi đứng im ở đó, trên mặt lộ ra biểu cảm không hề để ý.
Hà Nhụy đứng dậy hỏi: “Hà thiếu, anh đến tiễn em?”
“Coi như vậy đi,” Hà Tư Nguyên đi đến trước mặt cô, cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện trước đây của Từ Nhất Phàm làm sao lại nổi lên trên mạng?” Mặc dù có thần thông quảng đại đào giỏi cỡ nào, thì chắc cũng phải có người lộ ra một chút.
Hà Nhụy cúi đầu nói: “Hà thiếu, em không hiểu anh đang nói cái gì.”
Hà Tư Nguyên mỉm cười: “Nghe nói cô không có tiền trả tiền thuốc men.”
Hà Nhụy ngẩng đầu: “Được rồi, là em mua từ Tiểu Trần.”
“À,” Hà Tư Nguyên nhướng mày, tỏ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ: “Cô thông minh hơn tôi nghĩ.”
“Hà thiếu quá khen,” Hà Nhụy giơ tay vén tóc ra sau tai: “Trên đời này không có kẻ ngu dốt, chỉ có người yêu thương mình và người không yêu mình.
Anh nói có phải không?”
Hà Tư Nguyên gật đầu một cái, nói: “Tôi đồng ý với cô.”
“Người như Tiểu Trần tựa như một con chó vậy, chỉ cần cho cậu ta một khúc xương rồi bảo cậu ta phản bội chủ nhân quả thực dễ như trở bàn tay.” Ánh mắt Hà Nhụy bình tĩnh.
Từ Nhất Phàm phản bội vứt bỏ cô, cô liền dùng tiền mượn sức Tiểu Trần, giao ra chứng cứ đủ để hủy hoại tương lai của Từ Nhất Phàm.
Cô là một người thông minh, biết cách làm như thế nào để có thể đạt được thứ mình muốn.
Hà Tư Nguyên đụng phải ánh mắt cô, không nói gì.
Trong đầu truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 đinh —— chúc mừng ký chủ! nhiệm vụ “Bổn cung ban ngươi nhất trượng hồng” hoàn thành viên mãn, khen thưởng 300 điểm giá trị sinh mệnh, đạt được 100 điểm độ cảm kích của nhân vật.
】
Hà Tư Nguyên nhìn Hà Nhụy, thấy cô đứng ở cửa sổ ánh nắng hắt vào, dáng vẻ rất nhợt nhạt, giống như một con diều sắp đứt rơi xuống.
Hà Nhụy nhìn lại anh, chậm rãi nói: “Một người vừa đi phản bội vừa bị phản bội lại, thật trớ trêu làm sao, nhưng cũng rất xứng đáng.”
Ánh mắt Hà Tư Nguyên lạnh lùng, khóe miệng khẽ giương.
Sau khi hoàn tất các thủ tục xuất viện, Hà Tư Nguyên bảo Bàng Phi Phàm đưa Hà Nhụy về trước, còn anh ngồi trong quán cà phê ở tầng một của bệnh viện một lúc.
Đang là giờ nghỉ trưa, nhiều bác sĩ và y tá sẽ đến đây ăn uống và nghỉ ngơi.
Hà Tư Nguyên đang nhìn chằm chằm vào tách cà phê trên bàn bốc hơi nghi ngút, đột nhiên một bóng trắng hiện ra.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy chính là vị bác sĩ Ôn đã gặp qua hai lần, đối phương nhìn qua trẻ tuổi, cũng rất anh tuấn, giờ phút này nở nụ cười ấm áp với anh: “Tôi có thể ngồi ở đây không?”
Hà Tư Nguyên gật đầu, cũng cười: “Đương nhiên.”
Bác sĩ Ôn ngồi xuống, hai người nói chuyện phiếm một lát, đối phương nói: “Hà thiếu, tôi nghĩ hẳn là cậu không nhớ ra tôi.
Nhưng tôi vẫn luôn nhớ kỹ cậu, hơn nữa còn biết ơn cậu.”
“Hả?” Hà Tư Nguyên hơi nhăn mày.
Bác sĩ Ôn nói: “Cậu đã quên rồi, mười năm trước, cậu từng giúp đỡ tôi.
Khi đó tôi đang học cấp 3, trong nhà xảy ra chuyện, không có tương lai, đó là quãng thời gian tăm tối nhất đời tôi, nếu không có cậu giúp đỡ, tôi sẽ không có cách nào vượt qua khó khăn, càng không có cuộc sống hiện tại.”
Không ngờ rằng nguyên chủ còn làm chuyện tốt, khiếp sợ! Hà Tư Nguyên cười nhạt, nói: “Đúng là tôi đã quên.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã nhận ra cậu, nhiều năm như vậy cậu cũng không thay đổi chút nào.” Bác sĩ Ôn nhìn anh, trong mắt xẹt qua một tia tình cảm, rồi lại không dám nhìn thẳng ánh mắt anh, xoay mặt nói: “Hà thiếu, sau này nếu cậu cần hỗ trợ, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.”
“Cảm ơn ý tốt của anh.” Hà Tư Nguyên nhìn đối phương đang giả vờ bình tĩnh, nhưng vành tai y hơi đỏ, anh đáp: “Nhưng mà tôi vẫn luôn là một người vô cùng thờ ơ, tôi nghĩ chuyện giúp mười năm trước có lẽ là do tôi nhất thời nổi hứng, không đáng để anh ghi nhớ nhiều năm như vậy, cũng không cần anh nhớ ơn như thế.”
Bác sĩ Ôn nâng mắt lên: “Thật ra cũng không phải hoàn toàn vì…”
Hà Tư Nguyên buông ly cà phê, phát ra một tiếng cạch, cắt ngang lời đối phương.
Anh nhàn nhạt nói: “Trên đời có một loại người, tuy không trải qua khó khăn gian khổ, cũng không hề bị kích thích, nhưng trời sinh độ cảnh giác cao, và bài xích bất kể hình thức yêu quý nào.”
Hà Tư Nguyên vắt chéo chân, đôi tay đan nhau lười biếng mà đặt ở trên đùi: “Bác sĩ Ôn, anh nói xem ở trên lĩnh vực y học, nó được gọi là bệnh tâm lý nhỉ? Hay là đổi sang cách nói nghệ thuật, đó là những người trời sinh không có tim.”
Bác sĩ Ôn ngẩn người: “Không có tim sao có thể sống?”
“À, anh nói cũng phải.” Hà Tư Nguyên cười, thu hồi tư thế, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Bác sĩ Ôn ở sau lưng gọi anh lại: “Hà thiếu, một số người không phải không có tim, chỉ là trong lòng họ giả bộ không chứa người khác.”
Hà Tư Nguyên dừng bước, ngừng một giây, không có quay đầu lại, gật đầu nói: “Ừ, có lẽ.”
Bác sĩ Ôn nói tiếp: “Nhưng những người này, cũng không phải sẽ không ấm áp, một ngày nào đó, họ sẽ gặp được thứ gì đó hoặc người mà họ thích.”
Hà Tư Nguyên chớp chớp lông mi, lúc này anh không có trả lời, dáng người thẳng tắp mà rời khỏi quán cà phê.
Bên ngoài nắng chói chang, ánh sáng lan tỏa khắp nơi.
Ra khỏi bệnh viện, Hà Tư Nguyên nhìn qua thời gian trên điện thoại, nghĩ Bàng Phi Phàm hẳn là đã đưa Hà Nhụy về nhà, vì thế anh gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu đến vị trí chỉ định đón mình.
Ai ngờ, vừa mới tắt máy chưa đầy một phút, nhạc chuông vang lên.
Hà Tư Nguyên nhìn thoáng qua màn hình, là một dãy số xa lạ.
Anh nghĩ một lát, rồi nhấn nút nghe.
Ngay khi đầu ngón tay rời khỏi màn hình và điện thoại còn chưa kề tai, tiếng gầm gừ sắc nhọn của một người phụ nữ vang lên:
“Hà Tư Nguyên, cậu lại chết ở đâu rồi! Tôi nói cho cậu biết, tôi và ba cậu ly hôn, ngôi nhà thuộc về tôi! Bây giờ nhanh chóng cút về một chuyến cho tôi, dọn toàn bộ đống đồ rách nát của cậu ra ngoài đi! Lập tức! Lập tức!”
______
Tác giả có lời muốn nói: Nghe nói, sau lưng mỗi một người đàn ông thành công đều có một vị bác sĩ trâu bò……→_→.