Vạn Ngô Chi Linh

Chương 28

Nóng lòng chạy trốn Linh không phát hiện, mặt nạ y mang gây bao nhiêu phong ba, y chỉ vội vội vàng vàng cùng Hoài Thanh hội hợp, sau đó hai người cưỡi phi hành mao thảm gấp rút ly khai Tử Vong Sâm Lâm.

“Ta vừa nãy, thấy cái gì?” Một thanh âm nhẹ nhàng cắt đứt trầm mặc trong Tử Vong Sâm Lâm.

“Vừa nãy hình như thấy Phong Ma??” Thanh âm không dám tin vang lên.

“Không khả năng, lão nhân kia không phải sớm ở hai mươi năm trước chết trong Tử Vong Sâm Lâm, thế nào sống lại?” Một trung niên nam tử tóc có chút bạc run thanh âm nói.

“Sẽ không sai, mặt nạ vừa nãy chính là mặt nạ chuyên dụng của Phong Ma, ta không nhìn lầm!”

“…” Mọi người hai mặt nhìn nhau, tựa hồ không có biện pháp tin tưởng nội dung đôi mắt vừa thấy, thế nhưng nhiều người như vậy, hình như nên là sự thật.

“Là thật!” Lúc này một thanh niên thân lam sắc cẩm bào mở miệng, thanh âm hắn trầm ổn hữu lực, mang theo một cổ uy nghiêm không hiểu, khiến người không tự chủ tin tưởng lời hắn nói, việc hắn làm: “Vừa nãy Phong Ma lão tiền bối là từ bên người ta thoáng qua, mặt nạ kia, ta xem thanh thanh sở sở, xác thực là mặt nạ chuyên dụng của Phong Ma lão tiền bối!”

Kỳ thực lúc bắt đầu Linh mang chiếc mặt nạ như quỷ hoạ phù trà trộn vào đám người đang chiến đấu, thật đúng không ai chú ý chỗ đặc thù của chiếc mặt nạ, dù sao lúc đó tất cả mọi người nhất tâm nghĩ thế nào đánh bại kim lôi liệp báo cùng cướp đoạt Thiên Linh Quả. Cùng cao thủ đối chiến, thường thường thắng bại chính là một chiêu một khắc, nếu như ngươi phân thần chú ý cái khác, như vậy, những người còn lại không chỉ không quản sống chết của ngươi xuất thủ giúp đỡ, còn có thể vui vẻ chính mình mất đi một đối thủ cạnh tranh.

Mà khi Linh đem kim lôi liệp báo kéo vào không gian giới chỉ, tuy Linh mang mặt nạ chỉ dừng một hồi, thế nhưng vẫn bị rất nhiều ma pháp sư toàn bộ tinh thần đặt trên kim lôi liệp báo chú ý.

“Nguy rồi!” Một ma pháp sư đột nhiên kinh kêu, rất nhanh hướng bên trong sơn động chạy, mọi người bị động tác như vậy chấn tỉnh, mới nhớ tới mục đích chủ yếu bọn họ tiến nhập Tử Vong Sâm Lâm, Thiên Linh Quả. Trong sơn động tìm tòi một phen không kết quả, bọn họ lại dọc theo sơn động tìm một chút, vẫn không có. Rất nhiều người nhịn không được chửi bới, hận không thể đem Phong Ma lão bất tử đục nước béo cò chiếm hết tiện nghi tỏa cốt dương hôi.



Linh như nguyện ngắt được Thiên Linh Quả cùng bắt đi kim lôi liệp báo, một đường khóe miệng đều dương, cho dù vừa nãy đào sinh, y cũng chỉ nghĩ mạo hiểm kích thích, cả người hưng phấn, đây là một loại tự tin đối chính mình, cũng là đối sinh hoạt tràn ngập mạo hiểm như vậy lần đầu nếm thử, Linh phát hiện, chính mình vẫn rất nhiệt huyết!

Dược tề Linh ném vào miệng kim lôi liệp báo là một thứ cùng loại với thuốc giả chết trong truyền thuyết kiếp trước, loại dược tề này khiến nhân loại hoặc ma thú đình chỉ tất cả dấu hiệu sinh mệnh, duy trì nhục thể không đổi cả ngày, chỉ cần một ngày sau dược hiệu tan mất, người uống thuốc tự nhiên tỉnh táo.

Không gian giới chỉ của Linh không phải sinh mệnh không gian giới chỉ, không thể để ma thú có sinh mệnh đi vào, cho nên Linh phải sử dụng một ít dược tề, không chỉ phương tiện tuần phục kim lôi liệp báo, cũng phương tiện mang theo ma thú cùng nhau chạy trốn, không bị phát hiện.

Linh không trong rừng rậm dùng Thiên Linh Quả, dù sao rừng rậm nguy hiểm thế nhưng không chỗ không có, cho dù hai người hiện ở khu vực hoạt động đê giai ma thú, cũng không thể phớt lờ. Linh cùng Hoài Thanh không triệu hồi ma thú, trực tiếp cưỡi phi hành mao thảm ly khai Tử Vong Sâm Lâm, tốc độ của phi hành mao thảm không phải ma thú bình thường có thể so, lại càng không phải mấy ngày trước bọn họ thuần túy dùng hai chân chạy có thể nói. Buổi chiều ngày thứ hai, bọn họ thành công ly khai Tử Vong Sâm Lâm, ngồi trên hoàng lư xa, chỉ huy nó hướng về phía Tùng Dương ma pháp học viện, Linh rốt cục có thể nằm trong thùng xe thở khẩu khí.

“Linh, ngươi khỏe không?” Hoài Thanh nhìn Linh vẻ mặt uể oải, lo lắng hỏi, tình huống hôm qua hắn nhìn đều nghĩ rất mạo hiểm, càng đừng nói Linh tự mình kinh lịch.

Linh lắc lắc đầu, “Không việc gì, ta lâu lắm không nghỉ ngơi, thở một chút!” Hoài Thanh lúc này mới nhớ tới Linh từ hôm qua đến giờ cơ bản chưa từng nghỉ ngơi, trong Tử Vong Sâm Lâm bọn họ cần bảo trì cảnh giác, tuy nói cắt lượt, nhưng đại bộ phận đều là Linh thanh tỉnh hắn nghỉ ngơi. Hoài Thanh rất không ý tứ, nghĩ chính mình rất xin lỗi Linh, “Linh, ngươi trước nghỉ ngơi, ta ra ngoài giúp ngươi đánh xe!”

Linh cười cười, nhìn biểu tình Hoài Thanh chỉ biết hắn suy nghĩ nhiều, Hoài Thanh người này vốn không có tâm kế, cũng không có ý thức nguy hiểm, để hắn thanh tỉnh chính mình nghỉ ngơi, nói thật, đúng là không lớn yên tâm!

“Này không đáng kể, ta không phiền hà! Ta còn muốn khế ước kim lôi liệp báo!” Linh nửa an ủi nửa nói sang chuyện khác.

“Đúng vậy, Linh ngươi bắt tới một đầu lục cấp ma thú! Đây chính là cao giai ma thú, ta chưa từng thấy!” Hoài Thanh lập tức bị dời đi chủ đề, nhắc tới cao giai ma thú hắn phi thường hứng thú, hưng phấn để Linh triệu hồi cho hắn xem.

Linh nhìn thời gian, nghĩ kim lôi liệp báo không sai biệt tỉnh, tâm niệm khẽ động, kim lôi liệp báo lập tức xuất hiện trong thùng xe, may mắn Linh lúc mua chọn chính là thùng xe lớn nhất, bằng không hiện tại nhưng chứa không được đầu lục cấp ma thú này.

Hoài Thanh hai mắt nháy mắt phát sáng, nhìn bộ lông kim lượng, đường cong duyên dáng, cơ thể hữu lực, cho dù là nằm cũng khiến kẻ khác cảm thấy một cổ cảm giác nguy hiểm. Bây giờ chưa tỉnh, nếu như tỉnh lại, mở ra đôi mắt báo ngoan lệ, thế áp cao giai ma thú nên có bao nhiêu khiến người mê muội!

Nhìn nhãn thần hầu như mê muội của Hoài Thanh, Linh chọn mi, nói: “Lần sau chúng ta trở lại Tử Vong Sâm Lâm, tìm cho ngươi một đầu cao giai ma thú.” Linh nhớ rõ câu chỉ có ma thú nguyện ý hắn mới nguyện ý của Hoài Thanh, cho nên y không dùng chữ ‘bắt’.

“Ừ! Chờ sau khi ta thực lực đề thăng.” Hoài Thanh vui vẻ giương mắt nhìn Linh, hắn tin Linh nói được làm được, chỉ là hiện thực lực của hắn thiếu, muốn khống chế cao giai ma thú hiển nhiên có chút trắc trở.

Linh bàn tay vừa lộn, một chiếc hộp nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay, mở hộp, hai khoả Thiên Linh Quả tinh oánh dịch thấu xuất hiện trước mặt Hoài Thanh, “Đây là?” Hoài Thanh không nhận ra Thiên Linh Quả, chỉ nghĩ quả này thực xinh đẹp, thuỷ linh linh, còn tản ra một cổ u hương thanh đạm.

“Ăn đi, sau đó dẫn đạo ma lực trong thân thể vận chuyển toàn thân!” Lấy một viên đưa cho Hoài Thanh, ý bảo hắn trực tiếp nuốt, thuận tiện nhắc nhở. Hoài Thanh tuy không nhận ra, nhưng mấy ngày nay theo sau đại đội ngũ cũng nghe nói không ít, biết Linh chính là vì quả này, cũng biết quả này là thánh phẩm trùng cấp, gật đầu, không nói gì thêm, trực tiếp một ngụm nuốt xuống, sau đó nhắm mắt xếp bằng, bắt đầu vận chuyển ma lực trong người. Ân tình Linh đối với hắn, Hoài Thanh từ lâu dự định dùng cả đời hoàn lại, cho dù là sinh mệnh cũng không có gì đáng nói, dù sao đời này của hắn chính là định ở Linh cái này tài chủ.

Kim lôi liệp báo rất nhỏ co lại chi trước, Linh nhạy cảm lập tức nhận ra, hiện kim lôi liệp báo lơ mơ chưa tỉnh, vừa lúc là thời khắc tinh thần lực phòng bị yếu nhất, Linh không chút do dự, vươn tay đặt lên trán kim lôi liệp báo, bắt đầu tiến hành khế ước, một hồi qua đi, khế ước quang mang chợt lóe, khế ước thành công.

Kim lôi liệp báo mở mắt, đứng lên, nhìn chủ nhân của mình, cung kính nói: “Dạ Hành bái kiến chủ nhân!” Kỳ thực lúc bắt đầu kim lôi liệp báo thực sự không muốn bị nhân loại khế ước, vốn cao giai ma thú chính là cao ngạo nhất trong ma thú, hiện bị một nhân loại thừa dịp chính mình tinh thần không rõ mạnh mẽ khế ước, ai có thể nguyện ý!

Thế nhưng sau khi khế ước thành công, kim lôi liệp báo phát hiện, nhân loại mạnh mẽ khế ước nó cư nhiên đã khế ước một đầu ma thú thế áp cực kỳ kinh khủng, vừa cảm thụ cổ thế áp kia, kim lôi liệp báo không nhịn được chân nhuyễn, loại cảm giác này, nên sẽ không như nó nghĩ!

Lập tức một thanh âm cắt đứt tự hỏi của nó, “Hắc, đồng bọn mới?”

Kim lôi liệp báo rất nhanh nhận ra thanh âm này, đây không phải biến dị độc giác bạch mã, không nghĩ tới cũng bị chủ nhân khế ước, lại nói tiếp, tuy nó hiện là cao giai ma thú, thế nhưng tiềm lực của biến dị độc giác bạch mã có thể so nó tốt hơn nhiều, biến dị độc giác bạch mã là ma thú có tiềm lực trưởng thành thần giai ma thú! Như vậy so sánh, kim lôi liệp báo không khỏi rơi lệ, nguyên lai nó ở phương diện này đẳng cấp thấp nhất, tư chất kém nhất!

Kim lôi liệp báo hậm hực nói: “Ngươi tốt, ta là lục cấp kim lôi liệp báo, ta là Dạ Hành!”

“Ha ha, ngươi tốt, ta là Ngọc Trục, ta là biến dị độc giác bạch mã!” Biến dị độc giác bạch mã thật cao hứng chủ nhân lại tai họa một đầu ma thú, cũng thật cao hứng có ma thú làm bạn, ngữ khí mang nhè nhẹ thoải mái.

Linh nghe bọn chúng trong ma thú không gian nhàn hạ nói chuyện, không cắt đứt, chính mình tương đối quả ngôn thiểu ngữ, tổng không thể để ma thú khế ước như y. Đợi bọn chúng trò chuyện không sai biệt, Linh mới bắt đầu phân phó Dạ Hành, đem lộ tuyến đồ chính mình quy hoạch tốt lấy ra giao cho nó, để nó thủ hộ y cùng Hoài Thanh trong lúc trùng cấp không bị quấy rối, còn có chỉ huy hoàng lư thú dựa theo lộ tuyến đồ chạy.

Dạ Hành là cao giai ma thú, không chỉ có thể mở miệng nói chuyện, trí lực cũng cực cao, thực lực lại đủ, Linh rất yên tâm, bản thân nuốt Thiên Linh Quả, nhắm mắt xếp bằng bắt đầu trùng cấp.



Mười ngày sau, một chiếc hoàng lư xa bình thường trên một tiểu đạo hoang vu chạy về thủ đô, cả một tiểu đạo chỉ có một chiếc hoàng lư xa hành tẩu, có vẻ hiu quạnh mà cô độc.

Linh ngồi trong xe bắt đầu toàn thân mạo quang, càng ngày càng đậm, thải sắc quang mang lúc bắt đầu đạm đạm ti ti đến sau quang mang đại thịnh, rốt cục, thải sắc quang mang tựa hồ đột phá ràng buộc, quang mang đại thiểm, một trận bạch quang khiến kẻ khác chói mắt chợt loé, Linh mỉm cười xuất hiện trước mặt Dạ Hành.

“Chúc mừng chủ nhân, trùng cấp thành công!” Dạ Hành vui vẻ hướng chủ nhân chúc mừng, hôm qua chủ nhân thông qua khế ước nói cho nó, y rất khả năng hôm nay tấn cấp thành công, để nó đem xe đuổi đến chỗ không người, không nghĩ tới, hôm nay quả nhiên thực sự thành công.

Dạ Hành vừa dứt lời, lập tức cảm giác biến hóa trong thân thể, nó tựa hồ cũng muốn tấn cấp! Ánh mắt kinh hỉ của Dạ Hành nhìn về phía chủ nhân, một trận bạch mang hiện lên, biến dị độc giác bạch mã cũng xuất hiện bên ngoài thùng xe, mà hoàng lư thú sớm bị quang mang tấn cấp sợ đến ngừng cước bộ. Hai ma thú một thân quang mang đại tác, quang mang tiêu thất, Ngọc Trục thành công tấn cấp làm lục cấp ma thú, Dạ Hành cũng thành thất cấp ma thú!

Dạ Hành xuống xe, cùng Ngọc Trục hướng về phía chủ nhân quỳ xuống, “Cảm tạ chủ nhân ban tặng!”

“Đứng lên!” Linh nhìn hai ma thú đơn giản thành công tấn cấp nhịn không được giơ lên khóe miệng, chính y cũng cảm thấy thật cao hứng, y tuy biết tấn cấp cao cấp ma pháp sư sẽ sản sinh rất nhiều năng lượng, nhưng không nghĩ tới cư nhiên có thể thành công kéo hai ma thú tấn cấp. Phải biết, tấn cấp của ma thú cùng nhân loại như nhau, càng lên cao càng khó tấn cấp, đến giai cấp như lục cấp ma thú, muốn đi lên một cấp, thời gian đều lấy mấy mươi năm đến trăm năm luận bàn.

Về phần Cẩm, y vừa thông qua ấn ký linh hồn khế ước, cảm giác khe nứt vỏ ngoài kim đản của Cẩm càng nhiều, càng lớn, y nghĩ, tiếp qua không lâu sau, y có thể thấy Cẩm phá xác ra ngoài.

Linh phất tay để hai ma thú trở lại ma thú không gian, cho bọn họ hảo hảo vững chắc năng lượng vừa tấn cấp, y đã thanh tỉnh, việc chạy đi để chính y tới.

Để hoàng lư thú tiếp tục hành tẩu, Linh từ không gian giới chỉ cầm một ít thức ăn dùng bữa, tuy nhu cầu đối thức ăn hiện tại của y đã có giảm xuống, nhưng vẫn cần, huống chi y liên tục mười ngày không ăn. Linh quay đầu nhìn Hoài Thanh còn đang tiếp tục tấn cấp, cảm thụ ma pháp ba động xung quanh hắn, chưa đủ, năng lượng tấn cấp của Hoài Thanh vẫn chưa tụ đủ!