Vân Nê

Chương 7: “Không ngại nhận thêm học sinh nữa chứ?”

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại.

Trình Vân Hoa bưng dĩa trái cây đi ra, sau đó xoay người vào thư phòng xử lý công việc. Trong căn phòng bên cạnh, Tống Nghiêu và Lý Thanh Đàm đang lười biếng sóng vai nhau ngồi dựa ra ghế sofa chơi game.

Chơi xong hai ván trong sự không yên lòng, Lý Thanh Đàm tranh thủ đứng dậy đi ra ngoài rót ly nước trong thời gian chờ vào ván game mới.

Lúc đi ngang qua phòng của Tống Chi, cậu có thể nghe thấy tiếng nói tiếng loáng thoáng ở bên trong.

Cậu nhớ đến hình ảnh lúc chạm mặt nhau vừa nãy, cúi đầu cười một tiếng. Cậu không đứng bên ngoài quá lâu, vào phòng và cầm tay cầm lên, lơ đãng hỏi: “Tao nhớ thành tích của Chi Chi cũng khá ổn mà, sao dì Vân lại tìm gia sư cho con bé thế?”

Ánh mắt Tống Nghiêu vẫn nhìn màn hình chằm chằm, “Không phải đã lên lớp chín rồi sao, tăng thêm những môn học khác. Mẹ em sợ con bé không theo kịp, đúng lúc một người bạn của mẹ em nghe chuyện này nên đã đề cử cho bà ấy học sinh của mình.”

Lý Thành Đàm như đang suy tư: “Ra là vậy.”

“Ban đầu mẹ em không tính tìm học sinh để dạy kèm cho em gái em đâu. Mặc dù tiện lợi đó nhưng chắc chắn không dạy tốt như giáo viên chuyên nghiệp.” Tống Nghiêu sợ nói chuyện dẫn đến phân tâm nên tạm ngừng trò chơi rồi mới nói tiếp: “Nhưng em nghe nói hình như hoàn cảnh gia đình của cô gái này không tốt lắm, mẹ em cũng xem như là giúp đỡ bạn bè nên mới đồng ý chuyện này.”

Lý Thanh Đàm nghe xong cũng không nói gì, tầm mắt nhìn về phía trước, tay cầm máy trò chơi cũng không động đậy.

Tống Nghiêu đã bắt đầu chơi game tiếp, cậu ta đưa bả vai đụng đụng cậu, “Anh Thanh Đàm, sao anh bất động vậy, thanh máu sắp vơi hết rồi kìa.”

“À.” Lý Thanh Đàm lấy lại tinh thần, điều khiển nhân vật lần nữa.



Nền tảng của Tống Chi tốt hơn Vân Nê tưởng tượng rất nhiều. Cô đã chuẩn bị ba bài thi toán, lý, hóa cơ bản nhưng cô bé chỉ cần tốn không đến hai giờ là đã làm xong, tỉ lệ câu đúng cũng rất cao.

Cô chọn ra những đề sai kia, “Thật ra thì những đề này không hề khó đối với em, chỉ là em chưa đủ cẩn thẩn. Hơn nữa bài thi của cấp hai phải làm trọn vẹn các bước, nếu quá đơn giản thì sẽ bị trừ điểm.”

“Được, em biết rồi, lần sau em sẽ chú ý ạ.” Tống Chi chống tai nhìn Vân Nê, luôn không kiềm được sự tò mò mà thay đổi chủ đề, “Chị, chị có bạn trai chưa ạ?”

“Chị không có.” Vân Nê cầm cuốn sách hóa học của cô bé từ trên bàn lên, cố gắng kéo chủ đề về lại, “Hôm nay chúng ta bắt đầu học hóa trước nhé?”

Tống Chi há miệng, “… Được ạ.”

Một giờ đồng hồ còn lại trôi qua rất nhanh.

Lúc kết thúc, Vân Nê giao bài tập cho Tống Chi, cô vừa thu dọn cặp vừa nói: “Đừng quên làm nhé, thứ bảy tuần sau lúc chị tới sẽ kiểm tra đó.”

“Sẽ không quên đâu ạ.” Tống Chi lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, “Chị, em có thể thêm QQ của chị không, em sợ đến lúc đó gặp phải đề nào không biết làm.”

“Được.” Vân Nê nhấc bút viết số QQ của mình xuống giấy nháp, “Có thể chị sẽ khá bận vào buổi tối, có vấn đề gì thì em tìm chị vào ban ngày nhé.”

“Vâng!” Tống Chi đứng dậy, “Vậy em tiễn chị ạ.”

Hai người đi ra ngoài, Trình Vân Hoa canh thời gian đi ra khỏi thư phòng, muốn giữ Vân Nê ở lại nhà ăn cơm tối, “Dù sao cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi mà.”

Vân Nê cười từ chối: “Không cần đâu dì, buổi tối con còn có chuyện khác nên không ăn cơm ở đây được ạ.”

Trình Vân Hoa cũng không cưỡng cầu, dặn dò cô nhớ chú ý an toàn trên đường về nhà.

Đi ra khỏi nhà họ Tống, lúc Vân Nê đang đứng ở hành lang chờ thang máy thì đột nhiên cánh cửa phía sau bị mở ra từ bên trong, sau đó Tống Chi đẩy Tống Nghiêu đi ra.

Vẻ mặt thiếu niên không kiên nhẫn lắm, “Anh bảo em dứt cứ sống luôn ở siêu thị đi còn gì.”

“Vậy anh có bản lĩnh thì đừng ăn đồ ăn vặt em mua về.” Tống Chi quay đầu nói với người trong nhà, “Anh Thanh Đàm, anh nhanh lên chút, thang máy sắp đến rồi.”

Vừa dứt lời thì Lý Thanh Đàm cũng cầm điện thoại bước ra, tầm mắt vượt qua hai anh em nhà họ Tống và nhìn về phía Vân Nê đã đi vào thang máy.

Cô đứng ở kia, ánh mắt bình thản, một tay đang ấn nút giữ cửa, chờ họ đi vào rồi mới buông tay.

Trong thang máy, Tống Chi cứ kéo tay Vân Nê hỏi lung tung này kia. Lý Thanh Đàm đứng sau lưng cô, ánh mắt nhìn về phía trước.

Hai người đứng nghiêm túc, bóng dáng một cao một thấp. Tất cả đều phản chiếu trên vách thang máy sáng bóng sạch sẽ, trong một khoảnh khắc nào đó, dường như họ đang đối mặt với nhau vậy.

Đi ra khỏi tiểu khu, Vân Nê và họ tách ra ở giao lộ. Cô một thân một mình đeo cặp đi về phía trước, bóng lưng trông hơi cô đơn.

Lý Thanh Đàm đi qua đối diện đường cái, dừng bước quay đầu nhìn lại.

Cô đứng trong dòng người chờ đèn đỏ, thất thần nhìn chằm chằm về phương xa. Góc nghiêng trông nổi bật hơn trong sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, đường nét từ cằm cho đến quai hàm, tất cả mọi thứ đều tuyệt đẹp.

Lý Thanh Đàm có hơi ngây người.

Cậu nhớ đến lời Tống Nghiêu nói trước đó.

—— Điều kiện gia đình không tốt lắm.

Rốt cuộc là không tốt ra sao mà dường như mỗi lần họ gặp nhau thì cô đều đang làm một công việc làm thêm khác nhau.

Điều này đối với một người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa như Lý Thanh Đàm mà nói là một chỗ trống chưa bao giờ tiếp xúc đến. Cảm xúc phức tạp ồ ạt dâng lên trong nội tâm cậu.

Không thể diễn tả được nhưng nó lại rất rõ ràng.



Vân Nê đi được nửa đường thì điện thoại hết pin. Sau khi về nhà sạc pin rồi mở máy thì mới nhìn thấy yêu cầu thêm bạn do Tống Chi gửi đến, ngoài ra còn có một yêu cầu thêm bạn khác nữa.

Cô nhìn chằm chằm ba chữ Lý Thanh Đàm trong cột tin nhắn xác minh mấy giây.

QingTan.

Thanh Đàm.

Hóa ra là hai chữ này.

Vân Nê chấp hai yêu cầu của hai người, sau đó để điện thoại xuống và đi tắm rửa.

Chờ đến khi cầm điện thoại lên lần nữa thì Tống Chi đã gửi từ câu “Chào chị” cho đến “Chị, em phải đi ăn cơm rồi! Nếu rảnh em lại tìm chị nói chuyện phiếm nha!”

Cô giải thích sơ sơ nguyên nhân không trả lời tin nhắn được, rồi vừa lau tóc vừa xem tin nhắn. Tiếp đó lại ngồi xuống bắt đầu làm bài thi.

Sau khi Vân Nê chấp nhận yêu cầu thêm bạn tốt của Lý Thanh Đàm thì chưa từng tán gẫu với cậu dù chỉ một lần, vốn tưởng rằng sẽ im ắng như vậy mãi.

Cho đến lúc sẩm tối ngày thứ ba đó.

Phương Miểu phải đi kiểm tra vệ sinh của các lớp dưới, Vân Nên ăn cơm tối ở nhà ăn xong thì trở lại phòng học một mình. Khi ấy vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ tự học.

Cô lười làm bài thi nên gục xuống bàn chơi điện thoại, đột nhiên một tin QQ nhảy ra.

[Lý Thanh Đàm: Đàn chị, có ở đó không?]

Vân Nê hơi sửng sốt, sau đó mới trả lời có.

[Lý Thanh Đàm: Có thể giúp em một chuyện không?]

[Vân Nê: Cái gì?]

[Lý Thanh Đàm: (Hình ảnh)]

[Lý Thanh Đàm: Một đề của thầy Lưu lớp em, lát nữa vào giờ tự học sẽ gọi một người lên bảng để giải, em vẫn chưa giải ra được.]

[Vân Nê: Để chị xem đề thử.]

[Lý Thanh Đàm: Được.]

Đề Lý Thanh Đàm gửi đến là một đề vật lý, độ khó vượt quá khả năng của lớp mười một bình thường rất nhiều. Nếu Vân Nê không thường giải đề thi thì cũng rất khó để hiểu và giải đến bước cuối cùng.

Cô vốn định viết quá trình giải trên giấy nháp rồi chụp ảnh gửi thẳng cho cậu nhưng sau khi nghĩ ngợi lại, cô lật mặt giấy rồi chép lại lần nữa, sau đó mới gửi đi.

[Lý Thanh Đàm: Được, cảm ơn đàn chị.]

[Vân Nê: Không có gì.]

Sau lần đó, cứ dăm ba bữa là Lý Thanh Đàm sẽ tìm Vân Nê nhờ giải đề. Có lúc cô bận rộn nên đến rất khuya mới trả lời lại, song cậu vẫn hồi âm rất nhanh.

Đôi khi nếu thuận tiện thì hai người lại trò chuyện mấy câu, nhưng trường hợp như vậy không nhiều. Thường lúc đã giải đề xong, Vân Nê sẽ rất ít khi trả lời tin nhắn tiếp.

Buổi dạy kèm thứ bảy diễn ra đúng tiến độ, nền tảng của Tống Chi không tệ. Vân Nê dạy kèm chỉ có thể xem như là thêm gấm thêm hoa mà thôi.

Năm đó là năm 2012.

Tết Trung Thu và lễ Quốc khánh chung vào một ngày, Tam Trung là trường học công lập, không tổ chức học bù nên sẽ không chiếm dụng kỳ nghỉ. Thế là lớp mười hai và hai khối lớp còn lại đều có một kì nghỉ dài tám ngày hoàn chỉnh.

Một ngày trước khi nghỉ cũng là ngày cuối cùng đăng ký hạng mục tham gia trong hội thao. Lớp phó thể dục thống kê danh sách thành viên tham gia hội thao tháng sau ở trong lớp.

Vân Nê và Phương Miểu không có tế bào vận động, nhưng vì là lớp ban tự nhiên, tỉ lệ trai gái khác biệt. Cuối cùng vẫn bị nhét vào một số hạng mục không có ai đăng ký.

“Con bà nó, Lưu Hạo Vũ đang nghĩ gì vậy, để tớ tham gia môn đẩy tạ á?” Phương Miểu cầm tờ đăng ký, “Tớ là một người còn chưa đến 90 cân [1], cậu ta không sợ tớ tự ném chính mình đi sao?”

[1] 1 cân ở Trung = 0.5 kg. 90 cân = 45 kg

Phương Miểu vốn đang rất khó chịu nhưng sau khi thấy một tờ đăng ký chạy 800m và một tờ đăng ký nhảy cao của Vân Nê thì đã cảm thấy ổn hơn trong nháy mắt, “Thật ra thì tớ cảm thấy đẩy tạ cũng tốt lắm chứ, hình như chạy tiếp sức 400m cũng rất ngắn.”

“….”

“A, tớ thỏa mãn quá.”

Vân Nê không muốn nói chuyện.

Vào tiết tự học tối cuối cùng, có lẽ là vì sắp được nghỉ nên trong lớp từ đầu đến cuối đều hò hét ầm ĩ, không có mấy ai chịu học tập.

Lý Thanh Đàm vốn đang ngủ thì bị Tưởng Dư đánh thức, “Này, cho cậu xem món đồ này.”

Cậu ngẩng đầu, muốn mắng người nhưng vẫn nhịn lại, “Thứ gì.”

Tưởng Dư đưa điện thoại cho cậu xem, “Lần này đàn chị của cậu đăng ký nhảy cao trong hội thao. Theo thông lệ hằng năm thì sau kỳ nghỉ hai người có thể huấn luyện chung với nhau đấy.”

Lý Thanh Đàm “à” một tiếng rồi trả điện thoại lại cho cậu ta.

Tưởng Dư khiếp sợ: “Cậu chỉ phản ứng như vậy thôi sao?”

“Nếu không thì sao?”

“Cậu không cảm thấy vui sao? Cơ hội gần nhau như vậy hiếm lắm đó.”

Lý Thanh Đàm mở nắp chai uống một ngụm nước, hờ hững nói: “Vui chứ.”

“Cậu vui mà có phản ứng này à?”

“Vậy làm sao, hay là tớ đứng lên biểu diễn tay không đập bể đá lớn cho cậu xem nhé?”

“….” Tưởng Dư chớp mắt mấy cái: “Có thể không?”

“Phắn đi.”



Ngày hôm sau là tết Trung Thu, Lý Thanh Đàm không trở về nhà mình ở Bắc Kinh mà ở lại Lư Thành đón ngày này cùng gia đình họ Tống.

Cơm nước xong xuôi, Tống Chi và hai nam sinh ngồi cùng một chỗ chơi game.

Lý Thanh Đàm dựa một bên, lâu lâu bấm nút trên tay cầm trò chơi, “Xế chiều hôm nay em không cần học thêm sao?”

“À, không học.” Trong miệng Tống Chi đang cắn hoa quả sấy khô, giọng nói không rõ ràng lắm, “Mẹ em nói mùng bốn bắt đầu lại, học ba ngày liền luôn.”

“À.”

Buổi tối ăn cơm xong, Lý Thanh Đàm chuẩn bị trở về thì Trình Vân Hoa bảo cậu ở lại mấy ngày, thế là ở một phát là đến mùng bốn luôn.

Ngày đó Trình Vân Hoa và chồng đi ra ngoài gặp bạn, Tống Nghiêu cũng đi tụ tập bạn bè nên không ở nhà. Vì thế chỉ có hai người Lý Thanh Đàm và Tống Chi ở đây.

Vân Nê vẫn đến nhà họ Tống như thường ngày, lúc đứng ở cửa nhấn chuông, cô còn đang suy nghĩ chuyện học của Tống Chi lát nữa.

Cửa vừa mở ra.

Khuôn mặt đẹp trai của Lý Thanh Đàm xuất hiện trước mắt một cách bất thình lình, Vân Nê vừa định bật thốt lên câu “chào dì ạ” thì phải gắng gượng ngừng lại.

Cô ngập ngừng nói: “Em…..”

“Sao vậy?” Lý Thanh Đàm đứng qua bên cạnh nhường đường, khom người lấy dép Trình Vân Hoa đã chuẩn bị cho Vân Nê ra rồi để xuống sàn, “Vào đi, hôm nay dì Vân và chú không có ở nhà.”

“Cảm ơn.”

Khi đang nói chuyện, Tống Chi cũng đi ra từ phòng vệ sinh, “Chị đến rồi ạ, hôm nay chúng ta bắt đầu học muộn chút được không? Em và bạn học phải giật đồ ạ.”

“Có thể chứ.” Vân Nê nghĩ ngợi một lúc, “Vậy thời gian tan học lùi lại chút nhé.”

“Không thành vấn đề ạ.”

“Vậy chị ngồi ở phòng khách trước ha, em làm xong sẽ gọi chị.” Tống Chi đi vào phòng, còn không quên dặn dò Lý Thanh Đàm, “Anh Thanh Đàm, anh tiếp đãi chị ấy giúp em nha.”

“Ừ.”

Lý Thanh Đàm rót một ly nước cho Vân Nê, rồi sau đó ngồi xuống ghế sofa đơn ở góc chéo với cô, cầm điều khiển từ xa, buồn chán đổi kênh.

Vì vậy mà âm thanh hình ảnh cũng đổi đi đổi lại.

Vân Nê ngồi một hồi, cảm thấy có một sự lúng túng khó nói. Cô quyết định lấy bài thi lúc đi trên đường chưa làm xong trong túi xách ra.

Lý Thanh Đàm nhác thấy, cậu dừng động tác đổi kênh lại và chỉnh âm lượng nhỏ xuống.

Vân Nê không ngẩng đầu lên nói: “Không sao đâu, em cứ xem đi, không ảnh hưởng đến chị.”

Lý Thanh Đàm: “Không cảm thấy ồn ào sao?”

“Trên xe buýt còn ồn ào hơn nữa.”

“À.”

Mấy giây sau.

“Đàn chị.”

“…. Hửm?” Không biết tại sao mà mỗi lần Lý Thanh Đàm gọi cô là đàn chị, Vân Nê luôn cảm thấy hơi không quen.

“Chị còn có thời gian rảnh không?”

“Cái gì?” Vân Nê dừng bứt nhìn cậu, nam sinh ngồi ở vị trí cách cô không xa. Trên người cậu tỏa ra ánh sáng, đường nét rõ ràng mềm mại.

Ánh mắt Lý Thanh Đàm nhìn lên khuôn mặt cô, “Không ngại nhận thêm học sinh nữa chứ?”

__