Thành phố Thanh Thành, vừa dựa vào núi lại gần biển, là một trong vài thành phố duyên hải phát đạt ở Hoa Quốc.
Đồng thời, cũng bởi vì môi trường tự nhiên ưu việt và điều kiện địa lý gần biển, nó đã trở thành thành phố du lịch vô số người chen chúc tới.
Sáng sớm, đồng hồ báo thức đầu giường đúng lúc vang lên.
Trên giường Trình Dạ đè xuống đồng hồ báo thức, xoa xoa tóc rối bù, vô cùng không tình nguyện từ trên giường bò dậy.
Hắn mở to cặp mắt ngái ngủ.
Sau đó Trình Dạ có thể thấy rõ, một dãy số liệu hiện ra trong mắt hắn.
"Dài 1.5 mét, rộng 0.6 mét, cao 2.0 mét."
Đây là cái quái gì?!
Trình Dạ hoài nghi mình hoa mắt. Trong mắt mình làm sao có thể có loại vật này.
Trình Dạ xoa xoa cặp mắt có chút căng, ánh mắt lại nhìn thẳng về tủ quần áo trước mặt mình.
"Dài 1.5 mét, rộng 0.6 mét, cao 2.0 mét."
Trong mắt Trình Dạ lại xuất hiện dãy số liệu này.
Trình Dạ không tin tà, tầm mắt chuyển tới một cái cốc giữ ấm trên bàn.
"Đường kính mặt dưới 5.6 cm, cao 15 cm, nặng 0.54 kg."
Tầm mắt chuyển tới quyển sách giáo khoa toán.
"Dài 20 cm, rộng 7.3 cm, độ dày 2.31 cm, số trang 187 trang."
Bàn máy tính, máy tính, màn hình, cặp sách…
Trình Dạ đem trong tất cả mọi thứ phòng ngủ mình thử một lần. Cuối cùng hắn bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật chính mình giống như đạt được Siêu Năng Lực nào đó.
Trải qua khảo sát, hắn phát hiện bất kỳ vật gì trong căn phòng, chỉ cần hắn chăm chú nhìn, các số liệu về chúng sẽ xuất hiện ở trong đầu Trình Dạ.
Những số liệu này bao gồm chiều dài, chiều rộng, sức nặng, kích thước, số trang, thể tích vân vân và vân vân…
Trình Dạ kinh ngạc ngồi ở trên giường, suy nghĩ về Siêu Năng Lực của mình.
Trình Dạ xem qua rất nhiều tiểu thuyết trực tuyến, cho nên đối với việc chính mình nắm giữ Siêu Năng Lực không phải là không thể tiếp nhận.
Điều làm hắn suy nghĩ sâu xa là Siêu Năng Lực của mình có thể làm gì.
Nhìn vào dị năng của những nhân vật chính trong tiểu thuyết, không phải là thấu thị, thì chính là ẩn thân cái gì đó.
Còn của chính mình đây?
Số liệu hóa vật thể? Ừ, dị năng của mình gọi kiểu này cũng chính xác.
Nhưng là, biết rõ số liệu đồ vật trong mắt mình, đối với một học sinh cấp ba như Trình Dạ mà nói, tựa hồ cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Ít nhất thì trước mắt, Trình Dạ còn không nghĩ ra cái này có thể có công dụng gì.
Ai! Được tới đâu hay tới đó đi!
Trình Dạ hít sâu một cái, đem chuyện này tạm thời để ở trong lòng.
Đối với Trình Dạ mà nói, hắn cũng sẽ không vì có dị năng liền tin tưởng cái chuyện hoang đường "Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều", càng không ngốc nghếch đến mức đem dị năng chính mình bại lộ ra, vô tư phục vụ quốc gia cùng nhân dân.
Đơn giản mà nói, Trình Dạ chẳng qua là một học sinh trung học mà thôi, vô luận có dị năng hay không, hắn cũng không muốn tham gia cái lĩnh vực vốn không thuộc về mình này.
Thu thập xong tâm tình, Trình Dạ từ trên giường bò dậy.
Trong lúc đánh răng rửa mặt, Trình Dạ rốt cuộc phát hiện mình dị năng mặt khác.
Sức mạnh tính toán!
Trình Dạ có thể dễ dàng tính toán lượng nước bị lãng phí trong quá trình rửa mặt của mình theo dữ liệu của vòi xuất hiện trong mắt – tổng cộng 2.31 lít nước!
Như vậy thì không cần lo lắng công ty cấp nước gian lận số liệu rồi! Trình Dạ trong lòng mẫu thân bán phê suy nghĩ.
Đồng thời, Trình Dạ rốt cuộc cũng hiểu rõ một cái vấn đề đã làm bứt rứt vô số người —— bàn chải đánh răng có bao nhiêu lông?
1024! Ừ, một con số rất cụ thể.
Bất quá…
Dị năng của hắn chẳng lẽ cũng chỉ có công dụng này thôi sao?
Hoặc có lẽ là nghiên cứu một vấn đề khó hơn, tóc mình rốt cuộc có bao nhiêu sợi?
Chán nản! Trình Dạ thật sự rất chán nản!
Trình Dạ đi tới phòng khách, quả nhiên, cha mẹ hắn một lần nữa thần long kiến thủ bất kiến vĩ, đã rời đi.
Trên bàn ăn, là bánh tiêu và sữa bò họ để lại cho mình.
Sau một hồi ăn như hổ đói, Trình Dạ đem mọi vật thu thập sạch sẽ. Ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, 7 giờ 40 phút, so với trước kia trễ một chút.
Chủ yếu là bởi vì chuyện dị năng, chính mình đã trễ nải một khoảng thời gian.
Bất quá cũng vẫn còn kịp.
Cầm điện thoại, đeo balo lên lưng, tổng cộng nặng 5.32 kg, Trình Dạ vội vã lao xuống lầu.
Đẩy xe đạp từ trong ga-ra dưới lầu ra, Trình Dạ bằng vào ưu thế chân dài của mình nhảy lên.
"Trình Dạ, đi học à!" Một mỹ nữ tóc ngắn từ tòa nhà bên cạnh đi tới, trên vai đeo một cái túi xách tay màu nâu, tươi cười chào Trình Dạ.
Mỹ nữ Tóc ngắn tên là Trình Nam, cùng họ với Trình Dạ, bất quá hai người cũng không có quan hệ thân thích gì. Chỉ vì Trình Nam ở ngay bên cạnh nhà Trình Dạ, sĩ đầu bất kiến đê đầu kiến, thường xuyên qua lại, hai người liền quen thuộc.
Trình Nam hiện tại là một luật sư thực tập tại một công ty luật. Đúng lúc xuống lầu đi làm thì thấy Trình Dạ, tự nhiên cô muốn lên tiếng chào hỏi.
Trình Dạ thấy Trình Nam đối với hắn cười gật đầu, bỗng nhiên trong lòng dâng lên ý nghĩ muốn sử dụng dị năng.
Trình Dạ bây giờ chỉ nghĩ là, dị năng của hắn có tác dụng đối với một vật chết như tủ quần áo, không biết đối với nhân loại, hắn còn có thể đem số liệu hóa hay không. Bất quá suy nghĩ một chút, hẳn là không thành vấn đề đi!
Trong lòng nghĩ như vậy, Trình Dạ nhìn về phía Trình Nam, ánh mắt tập trung.
Đúng như dự đoán, trong mắt Trình Dạ hiện lên một dãy số liệu.
"Chiều cao 167 cm, trọng lượng cơ thể 50.12 kg, bộ ngực 95.24 cm, vòng eo 63.37 cm, vòng mông 93.54 cm"
Trình Dạ trông thấy số liệu trong mắt mình, đột nhiên ngẩn ra.
Dị năng của hắn, tựa hồ có hơi quá tàn bạo đi!
Ba vòng! Đây chính là ba vòng nha! Đây chính là số liệu được giữ bí mật tuyệt đối của phần lớn nữ nhân, vậy mà bị mình đạt được dễ dàng như vậy?
Vốn là Trình Dạ cho là, có thể nhìn một chút chiều cao cùng trọng lượng cơ thể là được, không nghĩ tới lại còn có thể thấy được những thứ riêng tư như vậy.
Ha ha ha, xem như vậy, dị năng chính mình cũng không phải khó chấp nhận.
Bạn của nữ nhân, cái danh hiệu này, Trình Dạ là không thể thoát được!
Sách sách sách, chẳng qua là không nghĩ tới, bộ ngực Nam tỷ lại lớn như thế này! 95.24 cm, ước chừng tương đương với 36D!
Ở trong ấn tượng của Trình Dạ, Trình Nam vẫn luôn thích mặc quần áo rộng thùng thình, vóc người rốt cuộc thế nào, căn bản không thể nhìn ra.
Bất quá Trình Dạ bằng vào số liệu liên quan tới Trình Nam trong mắt mình là có thể đoán được, vị Đại tỷ tỷ nhà bên, vóc người tuyệt đối là bốc lửa!
Mặc dù không phải là tỉ lệ vàng hoàn mỹ, nhưng là đủ để nghiền ép phần lớn người nổi tiếng trên mạng.
Đang suy tư về một vụ án, Trình Nam ngẩng đầu một cái, bỗng phát hiện ánh mắt Trình Dạ ở bên kia đang tùy ý quan sát chính mình.
Quá đáng hơn là, Trình Dạ vừa nhìn còn vừa cười hắc hắc.
Trình Nam hai tay chống nạnh, quặm mặt lại hét, "Trình Dạ, ngươi nhìn cái gì đó?!"
"36D..không không không, không có gì, Nam Tỷ, ta không thấy cái gì." Trình Dạ thấy mình thất thố, vừa căng thẳng, lời nói liền buột miệng ra ngoài. Thấy ánh mắt Trình Nam bên kia tựa như muốn giết người, Trình Dạ biết chính mình phải chạy trốn.
"Cái đó…, Nam Tỷ, ta sắp bị muộn rồi, ta đi trước nha "
Không đợi Trình Nam có phản ứng, Trình Dạ cưỡi xe đạp, vội vã lao ra khỏi tiểu khu, để lại Trình Nam đang giận dữ đằng sau.
"Tiểu tử này làm sao biết ta là 36D??" Trình Nam vuốt chiếc áo khoác rộng thùng thình, nghiến răng, khóe miệng hung hãn nói.