Vân Mộng Thành Chi Mê

Chương 40: Một hữu tuyển trạch


Hoa viên. Thạch ốc.
Qua Mặc và Tiền Thế Thần đang ngồi đối diện nói chuyện, sau khi Qua Mặc nghe xong chuyện dạ minh châu, ra vẻ khó tin: “Đây là chuyện không thể nào, ngươi có nhìn lầm không?”.
Tiền Thế Thần khẳng định: “Tuyệt không nhìn lầm! Cái gọi là dạ minh châu lưu truyền hiện nay căn bản không thể đem so sánh. Chỉ có dạ minh châu khảm trên Sở hạp mới có thứ ánh sáng đó, thật sự là ánh sáng bắn bốn bề, hơn nữa là kim quang. Xem đồ khác tôi có lẽ xem không kỹ, nhưng xem đổ cổ quý báu tôi đâu thể nhìn lầm”.
Ngưng một chút lại nói: “Huống hồ Ngũ Độn Đạo nói dạ minh châu lấy được ở Vân Mộng Trạch, huynh nói dạ minh châu không phải từ Sở hạp thì từ chỗ nào chứ? Sư huynh nhất định phải giúp tôi lần này”.
Qua Mặc trầm ngâm: “Nếu quả người ôm dạ minh châu là Cô Nguyệt Minh, còn miễn cưỡng có thể nói thông suốt, vì dùng cho tiểu tử đó tìm kiếm Sở hạp, nhưng...”.
Tiền Thế Thần khẩn trương ngắt lời hắn: “Thời gian không còn nhiều, chỉ có sư huynh có đủ tài nghệ bắt tên tiểu tử kia, rồi từ miệng hắn ép hỏi nơi hạ lạc của Sở hạp”.
Qua Mặc trầm ngâm: “Ngươi nghĩ thật ấu trĩ, bây giờ người của Đại Hà Minh đang gườm gườm rình rập, ta làm sao mà xông vào Hồng Diệp Lâu động thủ bắt người, còn phải đem hắn rời khỏi Hồng Diệp Lâu để nghiêm hình bức cung? Hơn nữa cái tên tuổi Ngũ Độn Đạo mà ngươi kêu, chính là đại biểu cho sự tinh thông Độn thuật, nếu hắn chỉ có tiếng mà không có miếng, đã sớm lọt vào tay Đại Hà Minh rồi”.
Tiền Thế Thần lo âu muốn chết: “Làm sao đây? Chỉ còn cách trời sáng ba canh giờ, một khi Đại Hà Minh phát động tiến công, mọi nỗ lực trong dĩ vãng của bọn ta sẽ trôi hết theo dòng nước”.
Qua Mặc thốt: “Bọn ta hiện tại có quan hệ hòa hảo với Đại Hà Minh, chỉ cần kiếm cớ mượn Ngũ Độn Đạo để dùng, ta bảo đảm có thể nội trong nửa canh giờ khiến cho hắn khai ra đường hướng của Sở hạp”.
Tiền Thế Thần lắc đầu: “Bất cứ lý do gì cũng vô dụng, Đại Hà Minh vì sợ Cô Nguyệt Minh ngăn chặn cướp người, sau khi bắt được Ngũ Độn Đạo sẽ lập tức cho hắn uống thuốc mê, sau đó áp giải lên thuyền của Đại Hà Minh, lập tức bỏ đi. Đề nghị của sư huynh đâu có làm được”.
Qua Mặc lộ thần sắc suy tư nghĩ ngợi: “Chỉ cần bọn ta có thể thuyết phục Đại Hà Minh Lang Canh không phải là Ngũ Độn Đạo, liền có thể lập tức giải quyết chuyện khẩn cấp này, để bọn ta có đầy đủ thời gian để nghĩ ra biện pháp chu tường”.

Tiền Thế Thần nói: “Nguyễn Tu Chân và Khâu Cửu Sư đều là kẻ không dễ lừa gạt, bọn họ từ đầu đã nhận định Lang Canh là Ngũ Độn Đạo, hiện tại càng chứng minh bọn họ không nghi oan cho Lang Canh, bọn ta bằng vào cái gì mà thuyết phục bọn họ?”.
Qua Mặc hỏi: “Bằng vào tin tức mang đến từ kinh thành thì sao?”.
Tiền Thế Thần khổ não: “Hôm nay Khâu Cửu Sư mới hỏi tôi chuyện này, tôi trả lời hắn rằng tin tức sớm nhất cũng phải ngày hôm sau mới đến tay tôi. Sự tình này chờ đến giờ phút hung hiểm nhất, tôi đột nhiên cầm thư giả đi báo tin cho bọn họ, bọn họ không hoài nghi mới là lạ”.
Qua Mặc đôi mắt vụt sáng lên: “Còn có một biện pháp”.
Tiền Thế Thần mừng rỡ: “Biện pháp gì?”.
o0o
Bách Thuần tròn mắt nhìn dạ minh châu Ô Tử Hư kẹp giữa hai đầu ngón tay, kinh ngạc thốt: “Một viên ngọc châu như vầy mà coi là kỳ trân dị bảo gì, ngươi thử mang đến tiệm cầm đồ coi, ta khẳng định không cầm được tới mười lượng bạc”.
Ô Tử Hư cảm thấy không ổn, đem dạ minh châu đưa lên mắt xem kỹ, không hiểu: “Sao lại biến thành như vầy, nhất định đã dính bụi bặm”.
Bách Thuần thấy hắn dùng ống tay áo chùi ngọc châu, thở dài: “Nếu hạt châu này có thể làm cho Tiền Thế Thần không ngại trở mặt với Đại Hà Minh, khẳng định là chuyện vô lý nhất thiên hạ. Bất quá cũng có thể coi là khó được, hạt trân châu hạng xấu như vầy ta lần đầu tiên thấy đó”.
Ô Tử Hư lại đưa dạ minh châu đến trước mắt, trợn trừng chằm chằm nhìn không có cách nào tin được, minh châu vốn tinh oanh trong suốt vẫn giống như bị dính đầy bụi bặm, lau cỡ nào cũng không sạch.
Bách Thuần hỏi: “Còn dám tự nhận là Ngũ Độn Đạo sao? Nếu Ngũ Độn Đạo mà không biết coi hàng như ngươi, chuyên đi trộm đồ không đáng giá, Ngũ Độn Đạo sẽ biến thành tên trộm ngu xuẩn số một đó”.
Ô Tử Hư đem bỏ dạ minh châu vào ống tay áo, cười tin tưởng hết mình: “Để ta làm trò ảo thuật cho Bách Thuần thưởng thức. Nhìn nè!”.
Bách Thuần thấy hắn giơ tay về phía mình, bộ dạng cổ quái, nhịn không được cười “hắc” lên: “Nhìn cái gì? Bàn tay thúi của ngươi có gì đẹp mà nhìn?”.
Ô Tử Hư rụt tay lại, nhìn vào ống tay áo, không thể tin được: “Bà mẹ! Sao lại không có chút ánh sáng vậy?”.
Bách Thuần nhịn không được cười đến run rẩy: “Bà mẹ người thì đã sao? Ngươi nghĩ dạ minh châu kia sẽ phát quang trong bóng tối? Ài! Giỡn phá đủ rồi, mau cất kỳ trân dị bảo của ngươi đi, đừng đem ra làm dơ mắt người ta nữa”.
Ô Tử Hư ngớ ngẩn cất dạ minh châu vào mình, nói không nên lời.
Bách Thuần miễn cưỡng nhịn cười: “Tên tiểu tử ngươi ít ra cũng có một ưu điểm, là chọc người ta cười. Cảm giác thật không tệ, ta đã rất lâu rồi không cười được như vầy, lại chứng thực ngươi không phải là Ngũ Độn Đạo rầy rà gì, để ta đi tìm Khâu Cửu Sư, tránh cho chàng ta bắt lầm người mà xấu mặt”.
Thấy Ô Tử Hư vẫn đang ngây ngốc, hờn mát: “Còn nghĩ ngợi gì nữa? Ngươi không phải muốn vẽ tranh cho người ta sao?”.
Ô Tử Hư lầm bầm: “Đây là chuyện không thể nào”.
Bách Thuần giận: “Ngươi bị quỷ mê rồi sao? Còn ở đó nói lung tung”.
Ô Tử Hư cười khổ: “Cái gì khác ta không rõ, nhưng bị quỷ mê lại là chuyện khẳng định được”.

Bách Thuần tươi tắn vui vẻ hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”.
Ô Tử Hư mặt mày thần sắc mơ hồ: “Bắt đầu cái gì?”.
Bách Thuần bực dọc: “Đương nhiên là bắt đầu vẽ tranh, ngươi đã hại người ta không nghe được cố sự, nếu lại vẽ không xong, ta sẽ làm thịt ngươi”.
Kỳ trân hiếm có biến thành châu ngọc bình phàm, Ô Tử Hư hoàn toàn mất đi hứng chí làm bất cứ chuyện gì, đang định tạ từ chối né, vụt đầu óc chấn động, cảnh vật đột biến.
Bách Thuần vẫn đang ở đó, nhưng không còn đối diện với nàng nữa, mà nàng đang đứng quay lưng lại hắn ở sát ụ thành trên tường thành. Đằng trước là khung trời bao la, vầng thái dương vàng choé đang chìm xuống chân trời, ráng chiều đỏ lửa nhuốm đượm khắp không gian, gió nhẹ từng cơn từng cơn thổi đến, mái tóc đẹp thả sau lưng của Bách Thuần dìu dịu phất phơ.
Tiếp đó Bách Thuần chầm chậm xoay mình, đối diện hắn, hoa dung mỹ lệ để lộ vẻ bi thương không thể đặt tên, nước mắt đầm đìa, đang khóc như mưa rơi trên cánh hoa lê.
Ô Tử Hư định thần, cảnh tượng chấn động lòng người đã tan biến, tất cả hồi phục lại nguyên trạng.
Bách Thuần vẫn đứng đó, nơi này vẫn là Thủy Hương Tạ, đằng sau là Quải Biều Trì sau cơn mưa.
Bầu trời đêm sâu thẳm giăng đầy sao, tráng lệ mê hồn.
Bách Thuần cúi xuống: “Ngươi không có chuyện gì chứ? Tại sao sắc mặt lại biến thành khó coi như vậy?”.
Ô Tử Hư ngẩn ngơ nhìn nàng.
Bách Thuần quan tâm: “Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Ngươi có phải cảm thấy không khỏe không?”.
Ô Tử Hư lắp bắp: “Ta đã nhìn thấy... ài! Ta nhìn thấy Bách Thuần...”.
Bách Thuần ngạc nhiên: “Ngươi nhìn thấy ta làm sao?”.
Ô Tử Hư hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, tựa như muốn gạt bỏ đi, giơ tay cầm bút vẽ: “Bách Thuần chuẩn bị xong chưa? Ta muốn động bút”.
o0o
Cô Nguyệt Minh hoán đổi trang phục bình thường, uyển kiếm cắm sau hông, dùng ngoại bào bao phủ, lưng đeo trường kiếm, lần theo con đường đến Hồng Diệp Lâu.
Đêm nay tuy không hoàn thành mục tiêu giết chết Qua Mặc, y lại không chút hậm hực, chính như y đã nói, bọn họ là kẻ địch truyền kiếp mà số phận đã định, cuối cùng sẽ có một ngày phải phân sinh tử. Sớm một ngày, muộn một ngày cũng không khác biệt gì.
Trên sự thật, y cần một kình địch như Qua Mặc để điểm xuyết cuộc sống khô khan thiếu vị này. Đối thủ ngoan cường như Qua Mặc nào phải dễ đụng được.
Qua Mặc còn là kẻ đầu tiên trong đời y không tuyệt đối nắm chắc có thể giết được.

Hồng Diệp Lâu lọt vào tầm mắt.
Y muốn đi gặp Ô Tử Hư, trải qua đêm nay với hắn, cho đến khi hừng sáng. Y không hiểu tại sao mình muốn làm vậy, chỉ biết mình nghĩ gì làm đó. Y cảm thấy mình thích cùng Ô Tử Hư đối diện cái đêm nguy hiểm này, còn về đây có phải là hành vi ngu quá sức không, y đâu có tính tới.
Có lẽ kiếp trước thật đã thiếu tên tiểu tử kia gì đó.
Y cảm thấy uyển kiếm sau hông.
Tại sao lúc mình cầm thanh kiếm này, cảm giác lại thuận tay hơn so với Bạch Lộ Vũ? Đây là một cảm giác không có cách nào giải thích được. Uyển kiếm tựa như có quan hệ mật thiết với y hơn là Bạch Lộ Vũ.
Qua Mặc nói hắn chắc đã thấy quá uyển kiếm, lại không có cách nào nói ra thời gian và địa điểm nhìn thấy uyển kiếm, quả thật khó hiểu.
Cô Nguyệt Minh dừng lại, chỉ còn cách cửa lớn của Hồng Diệp Lâu không tới hai chục bước.
Một tráng hán trẻ tuổi khôi ngô hiên ngang từ con hẻm vắt ngang đi ra, cản đường y, cười khà khà: “Dám hỏi Cô huynh có phải muốn đến Hồng Diệp Lâu không?”.
Không ngờ là Khâu Cửu Sư.
Cô Nguyệt Minh như không có chuyện gì: “Ta muốn đi đâu, chắc đâu cần được Khâu huynh đồng ý!”.
Khâu Cửu Sư thần thái thong dong: “Cô huynh có thể phá lệ một lần không?”.
Cô Nguyệt Minh hững hờ đáp: “Ta chưa từng phá lệ vì bất cứ một ai”.
Khâu Cửu Sư thò tay ra sau, rút Phong Thần côn danh chấn thiên hạ ra, vốn là thiết côn ngắn chỉ dài hai thước, đến khi hai tay hắn dang ra, tả hữu thủ mỗi bên cầm một khúc tẻ ra khóa chặt, nối thành trường côn dài sáu thước, tựa như có ma pháp.
Khâu Cửu Sư ngửa mặt cười nói: “Được! Để ta lãnh giáo khoái kiếm của Cô huynh. Cô huynh có thể an tâm, bọn ta động thủ tuyệt sẽ không có ai xen tay, nếu Cô huynh có đủ tài nghệ giết ta, người của ta lượm xác xong đi liền, không nói nửa câu”.
Cô Nguyệt Minh gật đầu: “Hảo hán tử!”.
“Rẻng!”.
Bạch Lộ Vũ tuốt khỏi vỏ.