Vân Mộng Thành Chi Mê

Chương 24: Đồng Bệnh Tương Liên


Cô Nguyệt Minh lạnh lùng đáp: “Chỉ là một trận mưa lớn đột ngột, ngươi sao nhát gan thế”.
Ô Tử Hư thản nhiên nói: “Chính vì ta nhát gan, cho nên nghĩ ra kế hoạch cẩn mật chu tường, chưa từng phạm sai lầm. Liên tiếp phạm phải hai sai lầm là chuyện không thể, thế nhưng lại phát sinh trên người ta”.
Bên ngoài mưa gió rào rào, bên trong sảnh đường lại đặc biệt an toàn, bí ẩn và yên tĩnh.
Cô Nguyệt Minh nói: “Ta không phải đến nghe ngươi kể khổ”.
Ô Tử Hư cười cay đắng nói: “Bách Thuần hỏi ta một câu giống thế, người khác chỉ là nhận ra bức ‘cổ chiến xa nữ thần’ của ta rất hấp dẫn. Sự thật ta có thể cho Cô huynh một đáp án đồng dạng, nhưng lại có khả năng sai một ly đi một dặm, sẽ khiến ta cảm thấy không đúng với Cô huynh”.
Cô Nguyệt Minh không có chút nôn nóng nào, hỏi: “Cao tính đại danh của các hạ?”.
Ô Tử Hư ngạc nhiên nói: “Vì sao đột nhiên đối với ta lại có hứng thú? Tiểu đệ bản tính xấu, tự lập chí làm đạo tặc, cải tên thành Ô Tử Hư, lấy ý Tử hư ô hữu (không tồn tại). Đây là nhân vật mà bản thân ta vọng tưởng sẽ trở thành, đợi sau khi ta rửa tay chậu vàng, Ngũ Độn Đạo sẽ biến thành nghi ảo nghi thật, giống như là Tử hư ô hữu”.
Cô Nguyệt Minh bình tĩnh nói: “Ô huynh có thể nói ngắn gọn không?”.
Ô Tử Hư vội nói: “Cả chuyện này phải nói từ lúc ta phạm sai lầm đầu tiên, ta chạy trốn thục mạng, dùng hết bản lãnh, cuối cùng chạy đến bờ nam Đại Giang, hoảng loạn không nhắm được đường đi, chỉ biết chạy vào hoang sơn dã lãnh, nào biết địch nhân lại có thể truy sát sau ta, đến khi ta trượt chân rơi xuống thủy đàm, bị dòng nước cuốn đi không biết bao xa, lúc tỉnh lại phát giác bản thân đang ở một địa phương vô cùng cổ quái”.
Cô Nguyệt Minh nhíu mày nói: “Dựa vào thân thủ của Ô huynh, cho dù truy đuổi ngươi chính là Khâu Cửu Sư, làm sao có thể ở hoang sơn dã lãnh rừng cây rậm rạp vẫn theo sát sau ngươi?”.
Ô Tử Hư than: “Ta cũng không minh bạch như Cô huynh, ly kỳ nhất là ta không thấy được bóng người, chỉ nghe tiếng vó ngựa. Con mẹ nó! Ngựa làm sao vượt núi băng khe được chứ? Sau đó nghĩ lại, tình huống có chút giống như bị quỷ mê. Ài! Ta không biết đắc tội với thần thánh phương nào, chuyện sai lầm chuyện ngu ngốc đều làm hết cả”.
Cô Nguyệt Minh hít sâu một hơi, hỏi: “Ngươi bị cuốn đến địa phương thế nào?”.
Trên mặt Ô Tử Hư lộ ra thần tình hồi tưởng, hai mắt chấp chới thần sắc kinh hãi, nói: “Đó là một nơi núi đồi chập chùng, ao hồ đầm lấy chằng chịt, đầy rẫy cổ thụ hoa lá kỳ dị, vĩnh viễn được bao phủ bởi một tầng sương mù, ta còn cho rằng bản thân chết rồi, đang đến thế giới U minh”.
Cô Nguyệt Minh chấn động thốt: “Vân Mộng Trạch!”.
Với sự lãnh tĩnh của y, vẫn không kiềm được rợn tóc gáy, y ẩn ước cảm thấy sự suy đoán của Nguyễn Tu Chân là có đạo lý, đối diện với một người dường như không có liên quan này, rất có thể có liên hệ vi diệu với y.
Ô Tử Hư lắc đầu nói: “Không phải Động Đình Hồ, là địa phương phía đông Tương Thủy mặt nam Động Đình Hồ, ta sau đó mới biết rõ vị trí của ta”.
Cô Nguyệt Minh không giải thích sự phân biệt giữa Động Đình Hồ và Vân Mộng Trạch mà y biết, im lặng lắng nghe.
Ô Tử Hư tiếp tục: “Ta sau khi hồi phục tri giác, phát hiện bản thân nằm trên bùn lầy bên cạnh một nhánh sông chảy xiết, nửa thân dưới còn dầm trong nước, tay chân tê dại, không thể di động”.
Cô Nguyệt Minh gật đầu nói: “Nhánh sông đó nhất định là Vô Chung Hà”.
Ô Tử Hư kinh ngạc hỏi: “Cô huynh không phải người kinh sư sao? Làm sao có thể hiểu rõ sông ngòi nơi phương Nam xa xôi này như thế?”.

Cô Nguyệt Minh hờ hững thốt: “Nói tiếp đi!”.
Ô Tử Hư hiển nhiên đang chìm đắm trong hồi ức, không vì ngữ điệu như mệnh lệnh của y mà không vui, nói: “Đúng vào thời khắc đó, ta nghe được tiếng chân của một bầy ngựa, còn có thanh âm vang vang của tiếng bánh xe nghiến đất”.
Cô Nguyệt Minh ngạc nhiên nói: “Chuyện này không thể có được”.
Ô Tử Hư than: “Lời của ngươi chính là ý nghĩ trong lòng ta lúc đó, ta cố sức ngẩng đầu nhìn về trước, đại đội nhân mã đang đi ở phía trước, chiến sĩ toàn thân mặt giáp trụ cổ quái, lại không có một người nào chú ý đến sự tồn tại của ta. Cũng vào lúc này, ta thấy được nàng”.
Đột nhiên cuồng phong nổi lên, gió cuốn theo mấy hạt mưa từ ngoài mặt hồ vào trong sảnh, trời đất trong ngoài vào lúc này như hợp thành một. Mưa gió đến đi rất nhanh, lại khôi phục tình cảnh như trước.
Cô Nguyệt Minh hít sâu một hơi, hét lên: “Không cần quan tâm! nói tiếp đi!”.
Ô Tử Hư kinh hoảng còn chưa bình tĩnh, nói: “Nàng điều khiển Cổ chiến xa, người mặt y phục hoa lệ như trong bức vẽ của ta, nhìn đến ta, tiếp đó đầu ta giống như bị sét đánh trúng, lúc ấy mất đi thần trí. Đến khi tỉnh lại, tuy vẫn ở cạnh sông, lại không phải là địa phương đó”.
Cô Nguyệt Minh cảm thấy bản thân dường như dầm mình trong mưa gió ngoài Các, không thể bảo trì tâm cảnh bình hòa, nhưng lại không nắm được nguyên do khiến tâm thần bất ổn.
Ô Tử Hư hạ thấp giọng hỏi: “Ta liệu có phải nằm mộng hay không?”.
Cô Nguyệt Minh thở ra một hơi, nhằm xoa dịu sự căng thẳng khó hiểu trong lòng, thành thật nói: “Ta không biết, bản thân ngươi chắc biết rõ”.
Ô Tử Hư nói: “Ta thật không thể phân biệt. Từ thời khắc đó trở đi, tất cả đều khác lạ, giống như có thần linh hoặc lệ quỷ đang dẫn đường ta, ta có thể đang trong ác mộng, giữa ban ngày ban mặt nhìn thấy ảo tượng, vận khí may mắn một cách khác thường, lại không ngừng làm chuyện ngu xuẩn. Nhưng chuyện khiến ta kinh hoảng bất an nhất đó là ta bằng vào một lượng bạc ở đổ trường thắng liền bảy ván, thắng được bốn trăm chín mươi chín lượng bạc, công thêm một lượng của ta, tổng cộng năm trăm lượng. Ài! Trời phật ơi, năm trăm lượng chính là kinh phí dự phòng thường xuyên cho hành động trộm bảo của ta, không nhiều cũng không ít, Cô huynh nói ta xem rốt cuộc chuyện này là thế nào đây”.
Cô Nguyệt Minh phát lãnh trong lòng, tim như ngừng đập.
Lời của Nguyễn Tu Chân lại vang lên bên tai.
“Nếu ta nói địch thủ chân chính của bọn ta, tuyệt không phải là Ngũ Độn Đạo, mà là lệ quỷ thần linh vô hình vô ảnh, có thể khống chế vận mệnh người ta, có lẽ khiến Cô huynh có kiên nhẫn nghe chăng?”.
Ô Tử Hư nói: “Lời của ta từng câu đều là thực. Ài! Ta cũng tự biết hiện giờ đã giam chân dưới bùn, cơ hội chạy khỏi sự truy bắt của người ta càng lúc càng xa. Đương nhiên ta không chịu ngồi yên chờ chết, ít nhất vẫn cảm thấy bản thân hiện tại đang ở cảnh giới đẹp nhất của sinh mạng, vừa sợ vừa mừng, kích thích khẩn trương, muôn màu muôn vẻ. Ta không phải muốn giành được sự đồng tình của Cô huynh, chỉ là hy vọng Cô huynh có thể cho ta minh bạch một chuyện, Cô huynh vì sao có thể vì một bức tranh mà đến gặp ta?”.
Trong lòng Cô Nguyệt Minh trào lên một cảm giác vô cùng kỳ dị nhưng không thể minh bạch, nói: “Nói ra có tác dụng gì với ngươi chứ?”.
Ô Tử Hư khẩn cầu nói: “Ta hiểu Cô huynh, không phải giống ta thích nói chuyện, càng không thể thấu lộ nội tâm với người khác. Thế nhưng ta chỉ là người tính mệnh khó giữ, tùy lúc có thể đi đời nhà ma, Cô huynh coi như thương xót ta, để ta chết cũng làm một con quỷ minh bạch chứ không phải quỷ hồ đồ”.
Cô Nguyệt Minh hỏi: “Hỏi qua Bách Thuần chưa?”.
Ô Tử Hư đáp: “Còn chưa có cơ hội”.
Ánh mắt Cô Nguyệt Minh nhìn ra mưa gió ngoài cửa sổ, hai mắt phát ra thần sắc mê man, chậm rãi nói: “Ô huynh có cảm giác bị quỷ mê, ta hiện tại cũng bắt đầu có cảm giác cổ quái như thế. Ô huynh đặt bút vẽ cổ chiến xa mỹ nữ, họa pháp hết sức truyền thần, vào lúc ta nhìn vào nàng, nàng giống như bừng sống lại, dùng đôi mắt đó của nàng nhìn ta, lúc đầu trong mắt như có cừu hận bốc cháy, chớp mắt cừu hận tan biến đi, thay vào đó là sự thâm tình quan tâm, hiểu và thương xót, khiến ta không kiềm chế được. Nàng tựa như hết sức quen thuộc ta, còn cảm giác của ta đối với nàng cũng vượt quá tình cảm mà kẻ thưởng thức nên có, ta không thể xem nàng chỉ là một bức tượng nữa”.
Ô Tử Hư ngẩn ra nhìn y, nhất thời hai người đều cảm thấy không thể nói gì.
Cô Nguyệt Minh cầm lấy trường kiếm để trên bàn, đeo vào trên lưng.
Ánh mắt Ô Tử Hư dừng trên túi da ở bên kia, hỏi: “Bên trong phải chăng có một thanh kiếm khác?”.
Cô Nguyệt Minh kinh ngạc hỏi: “Ô huynh làm sao biết được chứ?”.
Ô Tử Hư hỏi: “Có thể cho tiểu đệ xem qua không?”.
Cô Nguyệt Minh thoáng động lòng, đối phương là chuyên gia trộm bảo, nhận thức đối với cổ vật chắc vượt hơn hẳn người thường, nói không chừng có thể nhìn ra được lại lịch bất minh của cổ kiếm đó, liền không hỏi thêm, một tay cầm lấy túi da, tay kia rút cổ kiếm, đưa cho Ô Tử Hư.
Ô Tử Hư tiếp lấy cổ kiếm, hai tay nâng kiếm cúi đầu quan sát, hai mắt loang loáng dị quang, trầm giọng nói: “Nếu như ta không có nhìn lầm, kiếm này chắc là thiết kiếm ở thời kỳ đầu, thành khí thuộc thời đại Chiến Quốc, hình dáng chất liệu đúng quy cách, sắc bén vô cùng, ẩn hiện kỳ quang, tuy cũ mà mới, tuyệt không phải là vật thường, nhiều khả năng do bậc thầy đúc kiếm Sở quốc tạo thành”.
Cô Nguyệt Minh chấn động trong đầu, trước đây tuy có nghĩ qua kiếm này không phải như lời Phụng công công nói, nhưng vẫn chưa từng nghĩ qua xa xưa đến tận thời đại Chiến Quốc, còn là sản phẩm của Sở quốc. Lại là Sở quốc, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?
Lên tiếng hỏi: “Ô huynh dựa vào đâu mà suy đoán là kiếm của Sở quốc vậy?”.
Ô Tử Hư hai tay nâng cổ kiếm trả lại, đáp: “Ở thời đại Chiến Quốc, thiết kiếm của Sở quốc vang danh khi đó, Uyển lại là vùng nổi danh Sở quốc về quặng sắt, đã sản xuất ra thiết kiếm tinh xảo mà vang danh. Như thế thiết kiếm ưu việt, chỉ có người Uyển mới tạo ra được”.
Cô Nguyệt Minh cất cổ kiếm vào trong túi da, vươn người đứng lên, thuận tay đeo túi da vào eo.
Ô Tử Hư đứng dậy hỏi: “Mưa càng lúc càng lớn, Cô huynh đâu cần gấp gáp như thế?”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Cho ta một cái dù là được, ta phải đi gặp một người”.
o0o
Xe ngựa chạy đến trước Hồng Diệp Lâu, Bách Thuần nhìn qua rèm thấy thân ảnh Cô Nguyệt Minh đang ly khai.
Trên con đường thênh thang đang bị gió mưa tàn phá, thân ảnh y vừa toát lên vẻ cô đơn cùng cực, lại vừa kiên cường vững chắc. Dưới tầm nhìn mơ hồ trong mưa lớn, tay trái y giơ cao cây dù, thân hình cao cao tựa như có thể vọt lên bất cứ lúc nào, nhịp chân chắc chắn sung mãn, không bị tác động bởi thời tiết chút nào, khuất dần vào màn mưa mù mịt.
Trong lòng Bách Thuần dâng lên cảm giác khó hình dung được, tình cảnh trước mắt khiến nàng liên tưởng đến tư thế Cô Nguyệt Minh quan sát bức vẽ trong Tình Trúc Các của nàng, đồng thời dẫn dắt hồi ức ẩn sâu trong lòng nàng mà nàng sớm đã quên mất, mãi đến lúc này vẫn không nhớ ra được. Xe ngựa tiến vào Hồng Diệp Lâu.
Nàng hoàn toàn bị một cảm xúc khác làm mê man, sự ưu thương và bất lực trào dâng chiếm cứ tâm thần.
Nàng chưa từng cảm thấy buồn bã như thế. Từ trước đến nay, nàng là người thị phi phân minh, nhận định rõ giới hạn giữa đúng và sai, về phương diện này chưa từng mất phương hướng. Có thể Khâu Cửu Sư lại vô tình bóc ra chân tướng của phương diện này, giới hạn đúng và sai là có thể mơ hồ không rõ. Thế giới trước giờ nàng có, là an toàn, đơn giản và rõ ràng minh bạch.
Nàng không thể tiếp thụ Khâu Cửu Sư vì đạt được mục đích và lý tưởng, hy sinh một người không nên hy sinh, thế nhưng nàng cũng hiểu sự thống khổ và mâu thuẫn trong lòng của Khâu Cửu Sư, vì mục tiêu to lớn ngày sau mà chấp nhận trả giá đắt.

Sinh mệnh lúc nào cũng bất lực giống như thế sao?
o0o
Mọi con đường đều biến thành sông.
Mưa lớn phủ trùm trời đất, hạt mưa theo từng trận từng trận cuồng phong đập xuống mặt đất, tạo thành vô số hoa nước, nước trút xuống từ mái nhà hai bên đường như thác, trời đất lẫn lộn cùng nhau.
Nội tâm của Cô Nguyệt Minh đang giống như trời đất bên ngoài, cũng nổi cuồng phong và dầm trong mưa lớn.
Từ khi hiểu biết đến giờ, y lần đầu cảm thấy mất phương hướng.
“Ngươi tin truyền thuyết thần ma không?”.
Vấn đề đó của Phụng công công lại vang lên trong lòng y. Từ khi bắt ngờ gặp được nữ lang đó ở bến đò, mọi chuyện phát sinh sau đó, đều giống như chỉ hướng đến một đáp án. Đó là trong cổ thành tại Vân Mộng Trạch, đích xác có một cỗ lực lượng vượt xa người thường, lực lượng đó không chỉ có thể khiến cổ thành tiêu thất vô tung, còn có thể ảnh hưởng đến người và việc trong và ngoài Trạch. Lực lượng siêu phàm đó đang dệt một tấm lưới mệnh vận kỳ dị, mục đích của nó thì không thể suy đoán được.
Y vì Sở hạp mà từ kinh sư xa xôi ngàn dặm đến nơi này, có phải là một mắt xích trong kế hoạch của nó hay không? Ngũ Độn Đạo lại cùng y và cổ thành có quan hệ thế nào?”.
Cô Nguyệt Minh từ hẻm nhỏ bước ra, cách phía trước hơn ngàn bước là một con sông vắt ngang, một cây cầu cong dài chừng năm mươi bước được xây dựng bắt qua sông, trong mưa lớn cùng con sông nhỏ kết hợp hoàn mỹ với nhau. Nhà cửa bên sông nhấp nhô theo hai bờ, cao thấp lộn xộn, nhưng từng khu lại ẩn ước sự thống nhất. Vượt qua cây cầu đó, rồi xuyên qua một tòa Trúc Thụ Lâm, là đến Quân Sơn Uyển nơi y đang tạm nương thân.
Một thân ảnh xuất hiện ở đầu kia cây cầu, trên đầu đội nón tre rộng vành, thân vận áo tơi, mặc dù trong mưa gió vẫn vững chãi như núi, khiến người ta cảm nhận được khí thế bức nhân tỏa ra từ người hắn.
Cô Nguyệt Minh như không thấy, giữ nguyên nhịp chân như trước, đi thẳng về phía cây cầu.
Chưa có thời khắc nào y lại hy vọng có người có thể kết thúc sinh mệnh y như thời khắc này.
o0o
Khâu Cửu Sư đi chầm chậm trong mưa lớn trên con đường không một bóng người, mặc cho toàn thân ướt đẫm, nhưng vẫn không thể làm nguội đi cảm xúc mãnh liệt trong lòng hắn.
Hắn biết không những thương tổn Bách Thuần, còn hại bản thân đau khổ, thế nhưng hắn tuyệt không có lựa chọn khác. Đại nghĩa phía trước, hy sinh của cá nhân là rất nhỏ bé.
Hắn hiểu Nguyễn Tu Chân.
Nguyễn Tu Chân khích lệ hắn nói chuyện thoải mái với Bách Thuần, là đem quyền lựa chọn đặt vào tay hắn, để bản thân hắn đưa ra quyết định cho tương lai.
Hiện tại hắn đã có chọn lựa cho tương lai không thể hồi đầu, nhưng hắn biết bất luận qua bao nhiêu năm, đoạn ký ức thâm sâu này, sẽ theo hắn nam chinh bắc phạt, cùng hắn trải qua từng trận chiến, đến chết mới thôi.
o0o
Cô Nguyệt Minh đi thẳng lên cầu, thong thả dừng bước, vẫn giơ cao dù, lạnh lùng hét: “Qua Mặc!”.
Gương mặt Qua Mặc bị tấm màn từ vành nón rủ xuống che khuất, toàn thân giấu trong áo tơi, không lộ binh khí, hai chân để trần, khí thế cường thịnh, sát khí đằng đằng.
Cô Nguyệt Minh chưa tìm ra bất kỳ sơ hở nào của hắn có thể lợi dụng, binh khí của hắn giấu trong áo tơi, chắc là binh khí sở trường của hắn, chân trần không mang giày, càng khiến vũ kỹ của hắn có thể phát huy đến cực hạn. Loại cảm ứng này đến từ linh cơ diệu ứng được bồi dưỡng qua nhiều trận chiến của Cô Nguyệt Minh, là linh ứng không thể giải thích, nhưng có thể nhiều lần giúp y giành thắng giết địch.
Bất quá đối thủ này không giống bất kỳ đối thủ nào trong quá khứ, Qua Mặc là kẻ có tư cách đánh bại y, không những vì Qua Mặc võ công cao cường, còn vì hắn là tà dị yêu nhân biết yêu thuật.
Cô Nguyệt Minh cảm thấy huyết quản co lại, máu huyết trong người trào dâng, tâm cảnh lại lạnh như băng tuyết. Hỏi: “Phu Mãnh đã đến nơi nào?”.
Qua Mặc ngẩng đầu cười vang, sau đó tiếng cười ngưng bặt, thanh âm rít lên từ kẽ răng: “Cô huynh muốn tìm Phu Mãnh, lại khó thế sao? Để bản nhân đưa ngươi đi gặp hắn!”.
Nói đến câu cuối cùng, hai tay của hắn từ trong áo tơi vung ra, đưa lên lên tầm màn che mặt, sau đó phân ra hai bên, lộ ra bộ mặt cổ sơ.
Cô Nguyệt Minh thế nào cũng nhìn không được, thấy được chỉ có ánh mắt ma mị của Qua Mặc giống như biến thành hai lưỡi đao lạnh lẽo sắc bén, trong hốc mắt tinh mang tản xạ, tựa như hai mũi độc tiễn bắn đến y, ẩn chứa tà ác dị lực thâu nhiếp hồn phách con người.
Ngay sát na tiếp xúc với ánh mắt Qua Mặc, tiếng gió gầm mưa gào đột nhiên trầm trọng, đập vào màng nhĩ của Cô Nguyệt Minh, chớp mắt tiếng gió mưa ù ù chuyển thành tiếng gào rít sắc nhọn, tựa như có ngàn vạn oan hồn lệ quỷ u linh, nhân thời khắc gió mưa thống trị nhân gian, từ địa phủ thoát ra hướng đến y đòi mạng, tiếng quỷ réo từ mơ hồ chuyển thành rõ ràng, loáng thoáng còn kêu đích danh Cô Nguyệt Minh, chỉ cần y hô một tiếng đáp ứng, hồn phách của y lập tức sẽ bị oan hồn dẫn đi.
Hai mắt Qua Mặc dần dần mở to, ánh mắt càng thêm lăng lệ, quỷ dị đến cực điểm.
Tay Nguyệt Minh vẫn giữ cây dù, thần sắc không sợ không mừng, ánh mắt không lộ ra chút biến hóa nào trong lòng, giống như không nghe được bất cứ thanh âm nào.
Y không biết Qua Mặc làm thế nào, chỉ biết lúc này tuy bị địch thủ dùng yêu pháp mê hoặc, thế nhưng kiếm tâm của y vẫn vững chắc như đá tảng, không hề bị dao động.
Qua Mặc đột nhiên há miệng lẩm bẩm một câu chú ngữ, thiên địa đột biến.
Qua Mặc, cây cầu, dòng sông, nhà dân xung quanh và gió mưa hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung, thiên địa trở nên hôn ám, phía trước là vực sâu vạn trượng, mù mịt không lối thoát.
Cô Nguyệt Minh hoàn toàn không chú ý đến dị biến trước mắt, tay trái vận kình xoay vòng, cây dù lập tức xoay chuyển bay ra khỏi tay, xoay xoáy bắn đến đến vị trí vốn là điểm cao nhất của cây cầu. Cùng lúc, Bạch Lộ Vũ rời vỏ. Y nhắm hai mắt lại.
Tinh thần của y hoàn toàn tập trung ở trên cây dù, không chịu bất kỳ ảnh hưởng bên ngoài nào, dường như gởi hồn phách vào cây dù, biến nó thành dụng cụ trinh sát tiền phương.
Trước khi ngang nhiên khiêu chiến, y đã nghĩ kỹ sách lược ứng phó Qua Mặc. Cho dù yêu pháp của Qua Mặc lợi hại thế nào, nói cho cùng vẫn là dị thuật mê hoặc nhân tâm, chỉ cần có thể thủ chặt tâm thần, là có thể phá được yêu pháp của hắn.
Cần để Qua Mặc phạm phải một sai lầm chiến lược, ở trên cầu tập kích y, bởi vì cao thủ như y, nhìn qua là có thể hoàn toàn nắm vững hình thế trạng thái của cây cầu, nhắm mắt lại cũng có thể tiến thối một bước không sai trên cầu như thường, so với dùng mắt nhìn cũng không có khác biệt.
Còn công kích của Qua Mặc, cũng bị cây cầu hạn chế.
Tiếng gào rú than khóc của lệ quỷ tan biến dần theo sự ngưng tụ tinh thần của y.

“Phựt!”.
Thanh âm mặc dù bị xuyên thủng khẽ vang lên, Bạch Lộ Vũ của Cô Nguyệt Minh chém lên vật đó.
“Đinh!”.
Cô Nguyệt Minh mở mắt, y phục sớm đã ướt đẫm.
Mũi tên trúng kiếm rơi xuống dòng nước chảy xiết.
Cuồng phong bạo vũ thay thế cho vực sâu vạn trượng, tiếng gió thét mưa gào thay cho tiếng kêu than khóc lóc của lệ quỷ, cây cầu hiện ra lại trong mắt, Qua Mặc ở đầu kia tay cầm cây nỏ cỡ nhỏ, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin. Tiếp đến gấp cây nỏ cất vào áo tơi, nhắm Cô Nguyệt Minh chạy đến.
Cô Nguyệt Minh hoành kiếm sừng sững, cười khà khà nói: “Nếu ngươi không có thêm yêu thuật lợi hại, giờ này hôm nay sang năm chính là ngày giỗ của ngươi”.
Lúc này Qua Mặc chạy đến giữa dốc cầu, đột nhiên nhảy lên, tay phải vung ra khỏi áo tơi, chụp lấy vành nón trúc, lấy nón khỏi đầu, tiếp đó xem nó như ám khí dùng thủ pháp xoáy ném đến Cô Nguyệt Minh.
Nón trúc xoáy nhanh, trước hết vòng qua bên phải Qua Mặc, vẽ ra một đường cong hợp với nguyên lý thiên địa, dường như chuyển hóa thành lực lượng không gì không phá vỡ được, vị trí cuối cùng nhắm đến là vùng ngực Cô Nguyệt Minh, góc độ biến hóa, khiến người ta không biết chống đỡ thế nào.
Cô Nguyệt Minh khẳng định nón trúc này không phải là nón trúc thường, mà vành nón được bọc thép biến thành lợi khí sát nhân. Chỗ lợi hại nhất trong chiêu này của Qua Mặc là lấy nón trúc phong tỏa đường tấn công của Cô Nguyệt Minh, tận dụng hình thế đặc điểm của cây cầu cong. Chỉ cần hắn nối tiếp nón trúc công đến, lập tức chiếm hết thế thượng phong. Có thể thấy hắn chọn cầu này làm địa điểm tập kích Cô Nguyệt Minh, là đã xem xét qua cẩn thận. Mưu lược thủ đoạn của người này, tuyệt không thể xem thường.
Nón trúc rời tay bay chưa đến năm thước lại phát ra thanh âm như sấm rền, tiếp đó tiếng sấm trở nên kịch liệt, lấn át cả tiếng mưa gió. Giọt mưa rơi trên nón trúc, lập tức bắn tung tóe ra, khiến nón trúc đột nhiên uy lực tăng mạnh, phạm vi công kích khuyếch đại, đây đương nhiên là một loại ảo giác, nhưng vẫn sống động và có sức uy hiếp.
Qua Mặc hạ xuống đất, chính vào lúc này, nón trúc không còn là nón trúc, đột nhiên hóa thành một đám mây đen xoay xoáy cực nhanh, hoàn toàn phong bế tầm nhìn của Cô Nguyệt Minh, không còn thấy Qua Mặc đâu cả.
Mưa lớn vẫn ào ào hắt vào mặt Cô Nguyệt Minh, hiển thị hết sức mạnh của tự nhiên, tình cảnh hiện tại phát sinh không bình thường như thế, nhưng rất dễ được người tiếp nhận như là hiện thực đương nhiên.
Cô Nguyệt Minh vẫn ung dung nhàn nhã, Bạch Lộ Vũ chỉ xéo về trước, tay kia thọc vào túi da đeo bên hông, nắm lấy Uyển kiếm.
Chuyện mà Cô Nguyệt Minh không nghĩ đến đã phát sinh.
Bổn ý của y chỉ là xuất Uyển kiếm khỏi túi da, dùng Uyển kiếm trong tay trái phá vỡ nón trúc bị thi triển yêu pháp, tiếp đến dùng Bạch Lộ Vũ trong tay phải đón đánh Qua Mặc. Nào biết vào lúc tay cầm lấy chuôi Uyển kiếm, đột nhiên giật nảy người, một luồng nước ấm như thực chất, không thể hình dung, thấu qua kinh mạch trong sát na lan khắp toàn thân, đầu óc tỉnh táo tinh minh.
Mây đen biến lại thành nón trúc, cách y chỉ hơn trượng, đã mất đi uy lực bao trùm trời đất.
Qua Mặc lúc này chạy đến điểm cao nhất trên cầu, tay cầm trọng kiếm, đang muốn từ đỉnh dốc nhảy xuống, dùng thế lôi đình vạn quân công kích đến y. Khi mây đen hóa thành nón trúc, Qua Mặc toàn thân kịch chấn, không những đột nhiên ngừng bước, còn loạng choạng không vững, há miệng phun ra một bụm máu, sắc mặt thê lương như ác quỷ, hai mắt hiện ra thần sắc nghi sợ không hiểu.
Bạch Lộ Vũ của Cô Nguyệt Minh đâm thẳng tới trước, đâm trúng vành nón trúc, phát ra thanh âm ma sát rợn người.
Y sử dụng kình đạo hết sức xảo diệu, tá lực sử lực, lại thầm sử thủ pháp tá kình, nón trúc theo kiếm biến đổi phương hướng, vượt qua khoảng không bên phải Cô Nguyệt Minh, văng ra đằng sau y.
Cô Nguyệt Minh áp chế sự kinh dị trong lòng xuống, hét lạnh một tiếng, nhanh như báo vượt lên cầu, lao đến Qua Mặc đang vì yêu pháp bị phá mà tổn thương, Bạch Lộ Vũ hóa thành vô số đạo kiếm ảnh công đến Qua Mặc.
Qua Mặc hét lớn một tiếng, quay người sang bên, cứ như thế vượt qua thành cầu, rơi thẳng vào dòng nước.
Cô Nguyệt Minh đến chỗ Qua Mặc nhảy xuống sông, cúi đầu quan sát dòng nước chảy xiết, thầm kêu đáng tiếc. Nếu như Qua Mặc không phải trốn xuống nước, chắc chắn lần này lấy được tiểu mệnh của hắn.
Điều khiến y không dám xuống nước truy theo là vì y cố kỵ nỏ tiễn của Qua Mặc.
Từ thân pháp Qua Mặc nhảy xuống nước, Cô Nguyệt Minh phán đoán Qua Mặc chỉ thụ thương nhẹ, tuy có thể đẩy Qua Mặc vào thế hạ phong, nhưng không hề mất đi lực phản kích. Qua Mặc thi hành kế dụ địch, lừa y truy theo vào dòng nước, tiếp đến ở đáy sông dùng nỏ tiễn tập kích y. Muốn ở trong dòng nước xiết đỡ kình tiễn từ nỏ máy bắn ra, đối phương lại là cao thủ tinh thâm thủy tính, với năng lực của Cô Nguyệt Minh, cũng không dám đưa thân vào chỗ hiểm.
“Soẹt!”.
Bạch Lộ Vũ quay vào vỏ.
Lúc này mưa lớn dần lơi, chỉ còn lưa thưa mấy hạt nhỏ, mây đen sà thấp đã chuyển sáng, bay lên tan dần, trời đất sáng lên, mây đen trên không trung bị xé toạc, lộ ra bầu trời trong xanh đằng sau.
Cô Nguyệt Minh dựa vào thành cầu đứng yên, tay trái thử cầm lại trên chuôi Uyển kiếm, tuy không còn cảm giác dị dạng, nhưng Uyển kiếm lại như kiến lập một quan hệ vi diệu với y, khiến y sinh ra cảm giác hòa thành một thể.
Qua Mặc chắc chắn là kình địch lợi hại nhất mà y bình sinh gặp phải, sự thực thì Qua Mặc gần như lấy được mạng y, việc sắp thành lại thất bại chỉ vì Uyển kiếm thần kỳ.
Tất cả chuyện này phải chăng sớm đã được chú định?
Cô Nguyệt Minh cười khổ trong lòng, rời cầu đi về Quân Sơn Uyển.
- o O o -