Vận Mệnh

Chương 69: Hoa khai lưỡng đoá

Cuối cùng cũng qua. Lúc này ngoài mệt mỏi ra, Diệp Từ chẳng còn cảm nhận được gì nữa.

Cô cẩn thận nghĩ lại, ban nãy cột máu của cô bất ngờ vụt tăng quá nửa là nhờ kỹ năng trộm sinh mệnh của Liệt Bì Gia Tốc Nỏ. Lần này đánh phó bản công nhận thu hoạch của cô cũng không tệ, riêng cái nỏ này thôi đã đáng tiền rồi, chỉ hơi đáng tiếc là chiếc Cung Băng Giá kia mới được cô khảm lên mấy tấm giáp Thải Kỳ, phí thật.

Có điều tạm thời cứ cất tạm nó vào kho hàng, sau này có PK lấy ra dùng cũng được, hoặc nếu có ai quen chơi thợ săn cho họ dùng cũng được.

Trái ngược với Diệp Từ đang bận rộn suy nghĩ đủ thứ chuyện ở bên này, nhóm người Chiến Thiên Hạ ở bên kia vừa nghe thấy thông báo giành được thủ sát liền đồng loạt hô vang ở kênh đội ngũ. Sau đó nhao nhao hồi sinh, chạy đến trước mặt boss số 3 nhìn nhìn rồi mới chạy sang vây quanh ổ chim nơi Diệp Từ ngã xuống, ồn ào chúc mừng, không khí rộn rã đến nỗi khiến Diệp Từ cũng thấy vui lây, khóe miệng tươi cười rạng rỡ.

Lần này người sờ xác boss là Long Vu, quả nhiên rơi ra Nhiễu Loạn Xạ Kích, ngoài ra còn có thêm mấy món trang bị màu lam nữa, có điều đều là thứ Diệp Từ không dùng đươc, mà cô cũng chỉ muốn lấy mỗi sách kỹ năng mà thôi. Từ nãy đến giờ Thủy Nguyệt Vô Thương vẫn luôn quan sát Diệp Từ, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ, anh ta suy nghĩ một lúc cuối cùng gửi cho cô một tin nhắn riêng: Công Tử, lần này là khai hoang, làm sao cậu biết rõ cách đánh như vậy? Cậu đã từng tham gia Close Beta sao? Hay là... Nói đến đây, anh ta dừng một chút mới nói tiếp: Hay là cậu là người của tập đoàn Vinh Diệu?

Diệp Từ mỉm cười thầm nghĩ, quả nhiên là sẽ có người thắc mắc. Đây là lý do tại sao cô không muốn giúp người khác đánh phó bản. Giúp người ngoài khai hoang, chẳng những ảnh hưởng đến lợi ích của cô mà những bí mật của cô cũng rất dễ bị lộ, cô đâu phải ba đầu sáu tay, làm sao có thể giải quyết mọi chuyện không để lại dấu vết được.

Mà giả sử nếu cô là Thủy Nguyệt Vô Thương, có người dẫn cô đánh phó bản dễ dàng thế này thì chắc chắn cô cũng sẽ thắc mắc y hệt như anh ta.

Ai bảo người nào trùng sinh cũng đều rất trâu bò? Bọn họ giỏi vì họ biết trước một số chuyện mà người khác không biết, nhưng đồng thời họ cũng sẽ gặp không ít phiền não, cụ thể nhất là chuyện làm sao che giấu được nguồn gốc những kiến thức hơn người kia, đây quả thật là một vấn đề vô cùng rắc rối.

Cũng may trước khi đánh phó bản, Diệp Từ đã nghĩ đến chuyện này rồi, cô nhìn thẳng vào Thủy Nguyệt Vô Thương, nửa thật nửa giả nói: Mình đã từng xem video đánh phó bản này của Close Beta.

Vận Mệnh có từng mở Close Beta không? Cái này hiện giờ có trời mới biết.

Đáp án cho câu hỏi kia phải đợi ít nhất mấy năm sau mới rõ ràng được, Diệp Từ nhớ mình đã từng đọc được tin Vận Mệnh có mở Close Beta, những nhân vật làm mưa làm gió sau này đa số đều là những người từng được tham gia đợt Close Beta đó. Chẳng qua lúc bắt đầu, nhóm người bọn họ đều phải ký tên giữ bí mật suốt đời, nếu để lộ bí mật sẽ phải đền bù một số tiền rất lớn.

Tuy vậy, trong cộng đồng game thủ tham gia Vận Mệnh vẫn lưu truyền một câu chuyện rằng trên mạng có một trang web bí mật, trong đó có không ít video của đợt Close Beta, chỉ là có rất ít người tìm được chính xác địa chỉ của trang web đấy mà thôi. Còn về vấn đề trang web này có thật hay không, Diệp Từ cũng không biết, nhưng đa số người chơi đều tin tưởng nó thật sự tồn tại.

Quả nhiên Thủy Nguyệt Vô Thương cũng không ngoại lệ, cho nên khi anh ta nghe Diệp Từ trả lời liền lập tức nghĩ rằng cô là một trong những người may mắn được chơi thử Close Beta. Sau đó anh ta cũng không hỏi thêm gì, bởi anh ta biết rõ mình sẽ không khai thác được gì từ miệng Diệp Từ nữa.

Anh ta gật đầu, những nghi ngờ ngờ trong lòng đều đã có câu trả lời thỏa đáng.

Lúc này trời cũng không còn sớm, cả đội sau khi rời khỏi phó bản đều bảo muốn đến quán rượu lớn nhất ở thành Hắc Thạch vui chơi một đêm, Diệp Từ nghe mọi người đề nghị chỉ biết xua tay từ chối, cái bụng đói của cô đã biểu tình từ nãy đến giờ rồi. Mọi người thấy hôm nay đúng là cô đã quá vất vả nên cũng không làm khó cô nữa. Sau trận chiến này, các thành viên tinh anh của công hội Chiến Thiên Hạ lại càng thêm nể phục cô, có không ít người chủ động thêm ID cô vào danh sách bạn tốt. Thủy Nguyệt Vô Thương đã sớm giao dịch thù lao với cô từ ban nãy, nên Diệp Từ chào tạm biệt cả đội rồi logout đi ăn.

Chiều nay phải ăn một bữa cơm thật ngon.

Sau khi Bạch Mạch nghe tin Diệp Từ chỉ huy đội Chiến Thiên Hạ giành được thủ sát cũng vui mừng huơ chân múa tay cứ như người giành được thủ sát là mình vậy. Kế đó lập tức thoát game, chạy sang phòng Diệp Từ chờ sẵn, đợi Diệp Từ logout xong liền dẫn cô ra ngoài ăn cơm.

Trên bàn đầy các món ăn, Bạch Mạch hết gắp rau lại gắp thịt, chén cơm của Diệp Từ cứ đầy vung như một ngọn núi nhỏ, ăn mãi mà không vơi đi được.

Diệp Từ tuy rất thích ăn uống nhưng nhồi nhét nhiều như vậy thì bụng nào chịu cho nổi, ăn được một lúc liền giơ cờ trắng đầu hàng, Bạch Mạch ngồi cạnh tươi cười nói: Bé cưng à ~~~, sau này đi đâu cũng phải dẫn anh theo nha, em xem anh tốt với em thế còn gì. Nói xong còn khuyến mãi thêm cho cô một cái nháy mắt.

Anh diễn kịch thật vất vả rồi. Diệp Từ chớp mắt một cái, sau đó không chút do dự lật tẩy dáng vẻ giả nhân giả nghĩa của Bạch Mạch, và một trận cãi vã quy mô nhỏ giữa hai anh em lập tức nổ ra ngay trên bàn cơm.

Rầm.

Một tiếng động thật lớn vang ra từ phòng họp của công hội Thiết Huyết Chiến Mâu.

Chiếc bàn hình oval to thật to theo phong cách châu Âu ở giữa phòng đã bị Thiên Sơn Tà Dương vung kiếm chém thành hai nửa, các mảnh gỗ vụn bay tứ tán khắp nơi. Khổng Tước Lam đứng gần đấy bị dọa giật mình hét to, chạy sang trốn sau lưng Linh Hào Tỳ Sương.

Những người con lại ai cũng đều tái mặt không dám lên tiếng.

Thiên Sơn Tà Dương tức giận thở hồng hộc, tiếp tục cầm thanh kiếm chém lung tung mấy nhát nữa, cái bàn trà nhỏ nằm gần đấy liền bị chém vỡ tan tành, ngay cả mấy cái ghế dựa cũng bị đá bay đi.

Linh Hào Tỳ Sương vội vàng đứng dậy bảo Khổng Tước Lam đừng hét nữa, kế đó nhìn mấy người còn lại trong phòng, nói: Còn đứng im đấy làm gì? Không mau giữ cậu ta lại.

Dường như đến lúc này mấy người kia mới giật mình có phản ứng, tất cả đồng loạt chạy lên người giữ tay, người giật kiếm, vất vả lắm mới kìm Thiên Sơn Tà Dương lại được. Thiên Sơn Tà Dương bị giữ chặt, liên tục thở hổn hển, một lúc lâu sau mới tỉnh táo, lớn tiếng nói: Buông ra.

Mấy người kia nào dám nghe lời, sợ buông ra hắn lại phát điên lên nữa, đành đưa mắt nhìn Linh Hào Tỳ Sương.

Có phải lệnh của hội trưởng cũng không ai muốn nghe nữa không? Thiên Sơn Tà Dương tức giận nói.

Linh Hào Tỳ Sương vội vàng nháy mắt với mấy người kia, bọn họ lập tức buông Thiên Sơn Tà Dương ra, sau đó trốn vào một góc, sợ đưa mặt ra sẽ bị biến thành vật hi sinh.

Thiên Sơn... Linh Hào Tỳ Sương không biết nên nói gì cho phải.

Thiên Sơn Tà Dương đứng thẳng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, ngắt lời Linh Hào Tỳ Sương, lạnh lùng nới với Đạm Tử và Thiên Khỏa vẫn luôn cúi đầu từ nãy đến giờ: Con mẹ nó, tôi thật không biết nói sao với hai người nữa, ban đầu tôi phát hiện cô ta giỏi, cho cô ta làm tổng chỉ huy, hai người bất mãn bảo cô ta không có công hiến gì cho công hội, phản đối nhiệt tình, bây giờ mở to con mắt ra mà xem kết quả các người phản tối tốt như thế nào?

Đạm Tử và Thiên Khỏa Vạn Giáng không dám ho he lên tiếng, Thiên Sơn Tà Dương thấy hai người họ im lặng lại càng tức điên lên: Hai người hôm đó nói với tôi thế nào còn nhớ không? Lúc tôi bảo cho cô ta chỉ huy, Đạm Tử, cậu còn nhớ đã nói gì không? Bây giờ thế nào? Mặt mũi boss số 1 thế nào chúng ta còn chưa thấy được mà người ta đã giúp Chiến Thiên Hạ đánh qua bậc ác mông rồi kia kìa.

Đạm Tử lại càng cuối đầu thấp hơn.

Thiên Sơn Tà Dương dường như vẫn chưa chửi xong, hắn ta sải bước đến trước mặt hai người kia, nắm áo Đạm Tử kéo lên, nhếch môi chế giễu: Ngày hôm qua Công Tử U còn là người của chúng ta thế mà hôm nãy đã giúp người khác giành thủ sát, còn là bậc ác mộng nữa, không phải hai người bảo cô ta không có bản lãnh sao? Không phải bảo dù là cô ta cũng phải chịu thua sao? Không phải bảo cô ta chỉ biết lo cho mình, lạnh lùng vô tình sao? Còn nhớ những lời này hay không?

Đạm Tử bị người ta chửi té tát vào mặt thật lòng cũng có chút ấm ức, hắn nuốt nước miếng nhỏ giọng thì thầm: Bọn mình có nói thì quyết định cũng là ở cậu mà...

Vậy ý cậu mọi chuyện là do lúc ấy tôi quá tin tưởng hai người có đúng không? Các người không muốn cho cô ta làm tổng chỉ huy, được thôi, tôi không cho cô ta làm. Các người không cho cô ta chỉ huy, tôi cũng nghe theo, bây giờ vấn đề lại là do tôi, từ tôi mà ra à? Cơn giận của Thiên Sơn Tà Dương đã đến mức không thể khống chế nữa rồi, câu cuối cùng gần như rống lên chứ không còn là nói to tiếng nữa.

Phòng hội nghị lại chìm vào im lặng, tuy ai cũng biết rõ ràng Thiên Sơn Tà Dương đang trốn tránh trách nhiệm, nhưng không người nào dám lên tiếng, bây giờ xen vào chẳng khác nào tự chuốc rắc rối.

Một lát sau, có người chạy vào báo cáo, nội dung là từ lúc Công Tử U rời khỏi công hội, số người rút khỏi không ngừng tăng lên. Bọn họ vất vả lắm mới đẩy nhân số đạt mức công hội bậc ba, tình hình này có lẽ sắp bị giáng cấp rồi.

Tin tức này tựa như đổ thêm vào vào lửa, họa vô đơn chí.

Hai mắt Thiên Sơn Tà Dương đỏ bừng lên, hắn trừng mắt nhìn người vừa vào báo cáo, rống to: Cút ra ngoài.

Người kia vội vàng chạy khỏi phòng họp, rõ ràng cũng không muốn làm bao cát để người ta trút giận.

Đợi người kia lui hẳn ra ngoài, Thiên Sơn Tà Dương đưa mắt nhìn những người trong phòng, càng nhìn càng giận: Cút hết ra ngoài cho tôi. Tất cả những người kia như được đại xá, đồng loạt chạy hết ra ngoài, có điều chưa kịp rời khỏi đã nghe Thiên Sơn Tà Dương nói tiếp: Đạm Tử, Thiên Khỏa, tôi không cần biết hai người dùng cách gì, trong vòng một tuần phải qua được Phế Tích Rét Lạnh, nhất định phải thành công.

Cả hai ừ ừ cho có lệ rồi tiếp tục chạy.

Linh Hào Tỳ Sương thấy mọi người đều rời khỏi, thở dài một hơi nói: Thiên Sơn, bỏ đi, chuyện đã đến nước này...

Thiên Sơn Tà Dương lại đưa tay ngăn lại: Tỳ Sương, mình muốn yên tĩnh một lúc.

Linh Hào Tỳ Sương thấy thế cũng không nói nữa, đành gật đầu rời khỏi. Thiên Sơn Tà Dương ngồi một mình trong căn phòng bừa bộn, hai mắt nhìn ra khoảng không ở xa xa, ánh mắt lạnh lùng lộ rõ vẻ nham hiểm.

Diệp Từ ngủ một giấc thật say, lúc cô tỉnh dậy đã qua giờ cơm trưa. Bạch Mạch đã vào game từ lâu rồi, cô làm bừa vài thứ lót dạ sau đó cũng vào theo. Cô vừa đăng nhập vào liền phát hiện công hội của mình không biết từ lúc nào đã có không ít người.

Lưu Sướng, vợ chồng Tay Nhỏ, Mưa Đúng Lúc, Cánh Gà Xào Cay, Buông tay cô ấy ra, Ước mơ cao 1m7, Minh Nguyệt Tinh... rất nhiều người cô quen hoặc không quen. Mấy người họ thấy cô đến liền rối rít chào hỏi, náo nhiệt vô cùng.

Diệp Từ vừa kinh ngạc chào họ, vừa tò mò không thôi: Sao các cậu lại vào đây? Theo cô biết, trong số những người ở đây có rất nhiều người không thích vào công hội đâu.