*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Yến quỳ xuống, Phó Minh Hoa nhắm mắt không mở ra.
Mí mắt thật mỏng làm mạch máu thật nhỏ hiện rõ, dung mạo xinh đẹp yếu ớt, hơi thở tươi tắn dịu dàng của thiếu nữ phả vào mặt, nhưng Lục Yến lại sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu, đầu cúi xuống đất, ngay cả cầu xin cũng không dám.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Phó Minh Hoa lập quy củ vô cùng nghiêm khắc.
Nàng dựa vào ghế không lên tiếng, Bích Thanh nhặt chiếc lược bí lên, Lục Yến đang quỳ nghe Bích Vân nói: "Nghe nói trong nhóm nha hoàn tam đẳng có một người gọi là Quyển Liêm, tay nghề cũng không tệ."
Lục Yến nhỏ giọng nghẹn ngào, mặc dù hết sức ẩn nhẫn nhưng vẫn phát ra âm thanh.
Phó Minh Hoa nhẹ gật đầu, chuyện này coi như là định xuống.
Ba mươi tết, mọi người quây quần dùng bữa, ăn được một nửa, Phó Kỳ Huyền uống say đi vào viện tiến đến bên cạnh Bạch thị làm nũng: "Mẫu thân, Quế Nhi đã niệm Phật rất nhiều ngày rồi, con thấy, Tạ.." Hắn nói còn chưa dứt lời, Bạch thị đã vỗ vào ót hắn một cái, Phó Kỳ Huyền đang say rượu bị đánh một cái lập tức liền thanh tỉnh lại.
"Gần sang năm mới, không nên nói bậy bạ, kiêng kị." Ngón tay Bạch thị chỉ lên mặt hắn: "Nếu bị cha con nghe được, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không lưu lại thể diện cho con đâu."
Phó Kỳ Huyền người này tính tình bội bạc, hắn tiêu sái vài ngày sớm đã quên béng Tề thị, vẫn là hôm nay nha hoàn của Tề thị nhắc trước mặt hắn, hắn mới nhớ ra Tề thị đã bị nhốt không ít ngày.
Lại nghe nha hoàn tố khổ nói Tề thị ở trong Phật đường ăn không ngon ngủ không yên, cả người đều gầy đi trông thấy, Phó Kỳ Huyền cũng thương hương tiếc ngọc, liền muốn tìm cách cho nàng ta ra khỏi Phật đường.
Tề thị vào Phật đường, vốn chính là mệnh lệnh của Bạch thị.
Theo quan điểm của Phó Kỳ Huyền, bệnh của Tạ thị, chỉ sợ kéo cũng không kéo dài được bao lâu, nếu mạng của nàng ta canh ba nhất định phải chết, chẳng lẽ Tề thị tụng kinh niệm Phật cho nàng ta thì có thể kéo dài tính mạng nàng ta đến canh năm sao?
Hắn trước giờ làm việc không đâu vào đâu, lúc này có lời gì muốn nói cũng đã nói, lại bị Bạch thị đánh, rồi lại nghe mẫu thân nhắc đến Phó Hầu gia, Phó Kỳ Huyền kích động, lại có chút sợ hãi.
"Nhưng mà Tề thị đã ở Phật đường ngây người vài ngày, cũng không xê xích gì nhiều, chút nữa ta bảo Thường ma ma đi một chuyến, cho nó ra." Bạch thị vẻ mặt nhàn nhạt.
Nhi tử ở trước mặt bà ta xin tha cho nữ nhân khác, trong lòng bà ta ít nhiều cảm thấy không vui.
Nhưng mà Phó Lâm Ngọc, nhi tử của Tề thị đã được Đại phòng nhận làm con thừa tự, đợi hai ngày nữa chọn ngày hoàng đạo quyết định việc này, ghi tên Phó Lâm Ngọc lên gia phả Đại phòng, sau khi thắp hương thì việc này sẽ không thay đổi được nữa.
Lúc trước bởi vì Tề thị sinh đôi, thân thể đã bị tổn thương, mặc cho nàng ta được sủng ái như thế nào, nhưng không có nhi tử, thì nàng ta cũng không thể gây ra sóng gió gì.
Bạch thị đã chặt đứt gốc rễ của nàng ta, cũng không muốn vì chuyện nhỏ này khó xử nhi tử.
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, quả nhiên Phó Kỳ Huyền vui mừng, cũng coi như tất cả mọi người đều hài lòng.
Buổi tối đón giao thừa được một nửa, Bạch thị không chịu được vào trong nhà nghỉ ngơi trước.
Đến trước giờ tý, Bạch thị lại sửa sang quần áo đi ra, bên ngoài vang lên tiếng chuông cổ, Bạch thị và Phó Hầu gia ngồi thẳng trên chính đường, Phó Minh Hoa theo mọi người nghiêm túc bái lạy, trong miệng đều nói: "Phúc diên tân nhật, khánh thọ vô cương" cùng lời nói chúc phúc.
Phó Hầu gia cười to, nha hoàn bà tử bên ngoài cũng theo thứ tự đi vào quỳ lạy.
Trong phòng vô cùng náo nhiệt, chỉ là Phó gia lễ tiết đơn giản, trước kia Phó gia xuất thân hàn vi, thẳng đến khi truyền tới Phó hầu gia cũng mới chỉ là đời thứ hai, rất nhiều quy củ không được chú trọng như bên ngoài.
Bởi vậy chỉ coi như là đi ngang qua sân khấu. Ngày mai Phó hầu gia phải lên triều, đối với việc lên triều năm mới Tân Đường vô cùng coi trọng.
Vào ngày này hàng năm, chỉ cần quan viên văn võ có phẩm cấp đều phải vào cung chúc tết Hoàng đế.
Những quan viên nơi khác, hoặc là phái sứ giả thân tín, hoặc là tự mình đến Lạc Dương chầu mừng Hoàng thượng. Ngay cả ở Ky Ma Châu xa xôi và các quốc gia quy phục Đại Đường cũng sẽ phái sứ giả đến.
Bởi vì liên quan trọng đại, Phó Hầu gia sợ uống rượu hỏng việc, nên cho giải tán thật sớm.
Tạ thị nhịn cả buổi, sắc mặt đã trắng bệch, từ trước đến nay bà ngủ sớm, lúc này đã quá sức chịu đựng rồi, ngay cả sức nói chuyện với Phó Minh Hoa cũng không có, chỉ nhìn nàng một cái liền được An ma ma đỡ trở về.
Phó Minh Hoa đi bộ dưới ánh trăng trở về phòng, chợt nghe Bích Vân nói: "Tề di nương đã ra rồi."
Tề thị đã ra được hai canh giờ, việc này đã truyền khắp trong phủ, chỉ là bà ta không có tư cách đến chúc tết Bạch thị, sau khi đi ra liền trốn ở trong viện.
Bích Lam tháo thắt lưng bằng da cho Phó Minh Hoa, nghe xong lời này của Bích Vân liền nhướng mí mắt lên nhìn nàng.
Lại thấy Phó Minh Hoa cười lạnh, đi ra thì thế nào? Dù sao trước kia Tề thị cũng ỷ vào việc sinh nhi tử, lại được Phó Kỳ Huyền sủng ái, có thể ở Nhị phòng một tay che trời.
Nhưng khi đó nàng cũng không để ý đến bà ta, ai bảo bà ta muốn tính toán lên trên người nàng? Đây là bài học cho bà ta, để bà ta thanh tỉnh một chút.
Ngày thứ hai mùng một tết, giữa các phòng chúc tết lẫn nhau.
Phó Minh Hoa mặc quần áo đã chuẩn bị xong, ngày đầu năm hôm nay nhất định phải ăn mặc vui tươi một chút.
Đại Đường thờ phụng nho gia, cho rằng thân thể tóc da thuộc về cha mẹ không thể tổn hại, cho nên cô nương Đại Đường không xỏ lỗ tai.
Phó Minh Hoa chưa cập kê, rất nhiều đồ trang sức không thể đeo, cho nên mấy nha hoàn đã nghĩ đến việc chăm chút cho trang phục của nàng.
Xiêm y của nàng đã được chuẩn bị từ sớm, lúc này mấy nha hoàn vây quanh nàng đeo mấy món trang sức rườm rà.
Mặc một chiếc nho váy [1] xếp tầng xong, Bích Vân lại cầm duy [2] thường thay vào cho nàng. Bên trong duy thường này được thêu chỉ bạc, Bích Vân cẩn thận mặc xong: "Đây là vải Giang Châu mới đưa đến, cắt một khối vừa vặn làm duy thường."
Lớp váy ngắn xếp tầng này là được may bằng tám tấm lụa.
Phần eo váy thậm chí còn được đính bằng những viên ngọc trai nhỏ, quả thực rất lộng lẫy.
Hôm nay Tạ thị cũng đến, bởi vì tối qua ngủ trễ nên tinh thần không tốt lắm, trên môi bà còn thoa son vẽ lông mày, mặt mày được trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát, ngược lại lộ ra vẻ quyến rũ khác thường.
Hai mẹ con đi đến phòng của Bạch thị thì Phó Minh Hà cũng ở đây.
Mấy ngày trước tuy bị Bạch thị phạt cấm túc, nhưng lại không nói cấm mấy ngày.
Không biết có phải vì cho rằng mẹ con nàng ta đã đoạt được Phó Minh Ngọc nên có chút chút dương dương đắc ý, nhìn thấy mẹ con Phó Minh Hoa đi vào, lại lộ ra ý cười hiếm thấy.
Hôm nay tình huống đặc thù, ngoại trừ nhất mạch của Phó Hầu gia bên ngoài, nữ quyến của mấy phòng đều tới.
Năm ấy Phó lão hầu gia cưới vợ không nạp thiếp, ông cho rằng không thể vứt bỏ người vợ tào khang, cho nên sau khi công thành danh toại cũng không có ý nuôi dưỡng phòng nhỏ.
Vợ cả Khang thị sinh bốn nam một nữ, đứa con trai thứ ba đã qua đời, nữ nhi gả đến Thành Đô phủ ở tỉnh Kiếm Nam, làm thê tử của thứ sử Giản Châu Cố Dương, ở Giản Châu nhiều năm chưa từng trở về.
Còn lại hai con trai thì một phòng vẫn còn ở trong Lạc Dương, lão thái thái mang con dâu cháu gái đều đã tới.
Chào hỏi tặng quà lẫn nhau lại chậm trễ một hồi.
Bạch thị đối đãi với chị em dâu ngược lại còn tốt, hai phòng sớm đã ở riêng, trong triều, Phó nhị lão gia đảm nhiệm chức quan nhàn tản, Nhị thái thái và bà ta không có xung đột lợi ích, mọi thứ không bằng bà ta nên cố tình nịnh nọt, ngày lễ ngày tết tập hợp một chỗ cũng là ở chung hòa hợp.
Chú thích:
- Nho váy:
- Duy thường