Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ!

Chương 48: 48 Rơi Mặt Nạ


Dung Nhi Vân xử lý xong chuyện của Thương Hội Chí Tranh trở về Đoạn Vương Phủ cũng đã là canh hai.

Cả phủ chìm vào yên lặng, thi thoảng những tiếng bọ ngựa v3 vãn, cả tiếng muỗi vo ve cũng thật rõ ràng cảm nhận từng hơi thở.
“Phú Nga? Sao em vẫn chưa ngủ?”
Bên trong Gian Giản vẫn như thường ngày, đồ đạc bày biện đơn sơ, ánh nến mong manh cũng không đủ thắp sáng nhưng lại mang cảm giác quen thuộc dễ chịu đến lạ.

Nơi đây còn có một người bên cạnh nàng, hầu hạ nàng tận trung đến cuối đời chưa từng oán hận lấy nửa lời.
Phú Nga thấy nàng trở về, tay chân vụng về ôm chặt người trước mặt:
“Vương Phi! Người có biết em nhớ người đến thế nào không? Người mới đi có một ngày một đêm mà em cứ ngỡ đã một năm trôi qua.”
“Không phải bây giờ ta đã trở về rồi sao?
“Lần sau người có đi đâu, nhất định phải dẫn theo nô tỳ đi cùng! Người phải hứa đấy! Không có người hầu hạ, em chẳng biết phải làm gì cả!”
Dung Nhi Vân gật đầu.

Sớm biết bình thường trong phủ chuyện hầu hạ nàng là một phần của Dung Châu Ngạn lẫn Phú Nga.

Nhưng không cần mấy người nói cũng hiểu được cái tên Dung Châu Ngạn minh chứng cho việc nàng ấy so với Nhị tiểu thư Dung phủ không khác biệt quá lớn.

Dung Châu Ngạn muốn làm gì, muốn học gì, nàng đều không quản, miễn sao nàng ấy có thể tự do tự tại sống cuộc đời bản thân muốn.
Nhưng Phú Nga lại không giống thế.

Phú Nga chỉ có mình nàng, cuộc đời chỉ có thể hầu cận nàng hy vọng đối đãi được tử tế, yên bình sống hết đời.

Kiếp trước nàng không thể thực hiện điều đó.

Nhưng kiếp này, nhất định có thể.
Dung Nhi Vân thay y phục, chuẩn bị nghỉ ngơi lại thấy bên thư phòng tĩnh mịch một màu liền ngạc nhiên:
“Không phải thường ngày Vương Gia giờ này còn đang đọc sách sao?”
“Đúng vậy ạ.

Nhưng hôm nay Vương Gia vừa trở về phủ không lâu trong cung truyền vào diện kiến.

Đợi sau khi trở về Vương Gia đã ở sau sân trường luyện kiếm.

Đến bây giờ cũng khoảng 2 canh giờ rồi!”
Lã Diên Mục luyện kiếm 2 canh giờ không thể nói là nhiều.

Trên chiến trường đừng nói 2 canh giờ, thậm chí 2o ngày, 2 tháng, 2 năm cũng phải kiên trì cố gắng.

Nhưng bây giờ, không phải nơi đó, không có chuyện tắm máu người chết ta sống.

Nơi đây là Đoạn Vương Phủ là nơi hắn nên nghỉ ngơi thật tốt, nơi hắn đáng nhận được yên bình.
“Phú Nga! Lấy áo choàng cho ta! Ta sẽ tới sân trường!”

Sân thao trường trong nội phủ không giống với bên ngoài.

Tuy rằng muốn gì có nấy nhưng giới hạn không quá vạn ngũ, phân chia mỗi khu vực luyện tập cũng khác nhau.

Nếu vào trời đêm cùng xuất hiện trong nơi này, mỗi người một đầu thì không ai biết sự tồn tại của đối phương.
Nàng không biết hiện tại hắn như thế nào, đã gặp phải chuyện gì nên không dám manh động lớn tiếng, chỉ có thể lặng lẽ trên lưng ngựa âm thầm tìm kiếm bóng dáng Lã Diên Mục trong sân thao trường bát ngát.
Nhưng người còn chưa kịp thấy, tiếng cắt gọn gàng trong không gian đã lướt qua bên tai.

Lưỡi đao sắc lạnh vô tình khiến Dung Nhi Vân có giật mình nhưng theo phản xạ ngửa người về sau nhanh chóng thoát khỏi Diêm Vương trong gang tấc.
“Vương Phi! Người phản ứng nhanh như vậy sao?”
Giọng nói hồn nhiên pha chút chế giễu không lẫn vào đâu được: Huân Chiến Luân.
Dung Nhi Vân xuống ngựa, ghét bỏ trảm mã đao trong tay hắn khẽ hừ lạnh:
“Ngươi có thể vào được đây? Không tồi!”
“Nhờ Vương Gia cho phép ta mới có thể xuất hiện tại nơi này.”
Nàng còn nghĩ sẽ giúp, nhưng không cần nàng mở miệng thì Huân Minh Tàng cũng nhanh chóng đem người đến trước mặt Lã Diên Mục đề bạt luôn rồi.
Nàng gật đầu, có phần tiếc nuối nhưng không rõ ràng biểu hiện cho người khác thấy:
“Vậy nửa đêm ngươi không ngủ lại ở đây là muốn sớm ngày cống hiến cho Vương Gia sao?”
“Vương Phi! Sao người lại xuất hiện ở đây?”
“Tiểu thư dạo này phong trần như vậy sao?”
Một người xuất hiện lại kéo theo một người.

Không biết từ khi nào sân thao trường này giống như buổi tụ tập trò chuyện của đám người rảnh rỗi.

Huân Chiến Luân ở nơi này, nàng cũng không thấy kỳ lạ.

Dung Châu Ngạn ở đây cũng không lạ.

Phú Nghi cũng không lạ.

Nhưng đấy là riêng biệt, còn gộp chung xuất hiện thì không giống bình thường.
Dung Nhi Vân nâng cằm nhìn về Dung Châu Ngạn lẫn Phú Nghi trầm ngâm:
“Hai người…”
Phú Nghi thu tay ôm lấy thanh đao như báu vật:
“Tiểu thư không cần nghĩ lung tung.

Ta cảm thấy Dung Châu Ngạn nàng ta có thiên phú chiến lụa không tồi, muốn nghiên cứu một chút, không có ý khác.

Còn Huân Chiến Luân kía…ta không có ý thu nhận đệ tử.”
“Ha…Vậy sao?”
“Một chút ý khác cũng không có?”
“Nửa phần cũng không!”
Dung Châu Ngạn im lặng, khẽ cười:

“Nhưng hôm nay chúng ta đã tập luyện xong rồi.

Trời cũng khá muộn, không tiện tiếp tục ở đây.

Chi bằng ngày mai cùng tiếp tục?”
Huân Chiến Luân thu trảm mã đao trong tay, lau đi mồ hôi tuôn dài gật đầu:
“Sư mẫu nói phải! Ngày mai lại tiếp tục.

Thời gian còn nhiều, Vương Phi nên về nghỉ ngơi sớm.

Sư phụ cũng vậy!”
Sư mẫu?
Phú Nghi mặt tối sầm lại bất thanh bất động không nhìn về phía trước.

Hắn từ khi nào lên chức sư phụ? Từ khi nào có đồ đệ? Từ khi nào đồ đệ lại nhận luôn thê tử cho hắn?
Dung Châu Ngạn ngược lại không thấy Phú Nghi lạnh lẽo mà còn tỏ ra rất thoải mái như trước đó không nghe thấy những lời vô tâm:
“Đồ đệ! Chúng ta về nghỉ ngơi! Ngày mai sư mẫu lại dẫn sư phụ đến cho ngươi!”
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp khoác vai nhau sánh bước, Phú Nghi lại càng thêm trầm mặc.

Bảo đao trong tay càng ôm càng thấy lạnh.
“Phú Nghi! Ngươi không nghĩ đến chuyện khác thật sao?”
Nàng leo lên lưng ngựa, Phú Nghi dắt ngựa lững thững đi về phía trước như tâm tính vốn tương thông biết được nàng xuất hiện nơi này vốn làm gì.
Hắn trầm mặc một hồi, cuối cùng chỉ thở dài mà hỏi nàng:
“Tiểu thư không biết về ta hay không nhớ chúng ta gặp nhau thế nào?”
Nàng không quên chuyện đó.

Chỉ là nhất thời cảm thấy bản thân mãi chìm vào quá khứ thật đáng thương.

Nàng một mình đáng thương cũng thôi đi, đằng này còn mang theo những người khác đáng thương cùng.
“Hoang Gia Nộ! Ngươi có nghĩ vì lý do gì ta lại từ bỏ thanh mai trúc mã mà đến với một nhân vật chưa từng gặp một lần liền đề nghị hôn phối?”
Phú Nghi dừng bước siết chặt dây cương ngựa trong tay.

Hoang Gia Nộ?
Lâu rồi mới có người gọi hắn như vậy.

Thực rất lâu rồi, lâu đến nỗi bản thân cũng quên mất cái tên ấy là dành cho mình.
“Tiểu thư có suy nghĩ của bản thân!”
“Ta có một giấc mơ! Một giấc mơ rất chân thực.

Trong giấc mơ đó, trên dưới Dung Gia đều thảm tử.


Huynh đệ tỷ muội thành nhân côn bán tử bán sinh.

Nhân nô kẻ niệu tử, kẻ đông tử, kẻ lại ải tử khiến máu chảy thành sông.

Còn ngươi vì cứu họ mà kết cục không khác biệt.”
Phú Nghi nhìn về nàng chỉ khẽ lắc đầu:
“Không phải bây giờ rất tốt sao? Không có người chết, không có nhân côn.

Dung phủ càng lớn mạnh.”
“Lúc ta tỉnh dậy sau giấc mơ đó, mọi thứ quen thuộc bỗng nhiên rất xa lạ.

Người trước mặt tưởng thân thiết lại chớp mắt không quan hệ.

Những người đay nghiến ta, những người hãm hại ta trong giấc mơ đó lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thân thiết vô cùng.

Lúc đó, ta rất hoảng sợ, muốn thu mình lại một góc, không quan tâm không liên hệ sẽ không đau lòng.”
Nàng thở dài, nhìn theo bầu trời đầy sao trước mặt mà ngăn đi dòng lệ muốn rơi xuống:
“Nhưng rồi ta lại cảm thấy, nếu như ta mãi co mình, liệu mọi thứ trong giấc mơ sẽ không xảy ra nữa hay chỉ là âm thầm xảy ra trong khi ta không có phòng bị nào khác? Thà rằng ta lợi dụng tất cả để bảo vệ những thứ bên cạnh chu toàn còn hơn lo lắng với suy nghĩ: chỉ cần bản thân không xuất hiện những thứ quá khứ sẽ không tìm đến.”
Phú Nghi không tiếp lời câu chuyện của nàng.
Đó có thể là giấc mơ chân thật.

Cũng có thể là giấc mơ do nàng tự tạo ra nhưng chí ít nó cũng khiến hắn dao tâm một phần:
“Tiểu thư giống như đã mơ một giấc mơ thật dài!”
“Đúng! Một giấc mơ rất đáng sợ!”
Gió lạnh thổi qua mi mắt lạnh buốt.

Áo choàng che trên người cũng không thể ngăn nổi những rì rào vẫn tiếp tục xuyên qua.

Thao trường càng đi về phía trước càng im lặng nhưng gió càng lộng hơn khi trước.
“Tiểu thư! Có lẽ Vương Gia đã quay trở lại phủ chính! Người có muốn trở về không?”
“Không cần! Nếu Vương Gia về rồi thì ta sẽ đi dạo thêm lát nữa.

Ngươi về nghỉ trước đi!”
Phú Nghi ôm lấy bảo đao, choàng lên người nàng một tầng áo choàng:
“Trời lạnh! Tiểu thư không nên bỏ mặc bản thân kẻo nhiễm phong hàn!”
Dung Nhi Vân đi thêm một đoạn đường nữa liền thấy mặt trăng chiếu sáng bóng người thanh cao.

Lã Diên Mục luyện kiếm dưới trăng cao, phóng khoáng thanh thoát trong từng bước chân.

Mạnh mẽ rắn rỏi trong mũi kiếm.

Cơ thể thành thục như thái tuế trên trời cao hạ xuống phàm gian luyện lên bức tranh phong tình vạn chủng.
“Ai?”
Nàng chỉ đứng đó, cách một khoảng rất xa nhưng lại bị phát hiện gần như tức khắc:
“Vương Gia! Là thần thiếp!”
Lã Diên Mục dừng kiếm, mang theo vẻ đẹp trong khoảnh khắc xuất hiện trước mắt nàng:
“Phu nhân đi đường vất vả không nghỉ ngơi sớm lại đến đây có chuyện gì?”
“Thần thiếp thấy Vương Gia chưa nghỉ ngơi liền muốn cùng ngài nói vài ba câu.”

“Có chuyện?”
“Không có! Cảm thấy nhớ ngài, liền muốn đi tìm.”
Lã Diên Mục nhất thời nuốt nước bọt cái ực.
Dung Nhi Vân cũng vì vậy nhận ra bản thân đã thả trôi cảm xúc quá lâu vội xua tay:
“À…là chuyện buổi sáng nay.

Nếu không có Vương Gia…không biết thần thiếp có thể xử lý sao cho ổn thỏa được.

Vốn định cùng ngài cùng ăn bữa tối hàn huyên, nhưng bên Thương Hội nhiều chuyện…”
Nàng tiến tới trước mặt hắn, lau đi dòng mồ hôi ướt đẫm:
“Chắc hẳn Vương Gia đã mệt rồi! Người lên nghỉ ngơi sớm một chút.

Bảo vệ thân thể!”
Khăn tay mềm mại chạm vào da mặt nóng bừng.

Cả thân Lã Diên Mục ướt đẫm mệt mỏi giờ khắc đứng trước mặt nàng bỗng nhiên phấn chấn đến lạ.

Thậm chí bản thân vốn không thấy nóng nực vì luyện kiếm mà bây giờ lại giống như vào hè nóng đến thiêu đốt:
“Phu Nhân không cần…”
Lã Diên Mục quay mặt tránh ánh mắt của nàng lại vô tình khiến mặt nạ cọ vào khăn tay rơi xuống.
Lã Diên Mục khi luyện kiếm trong thao trường, khi đọc sách trong thư phòng, khi nhàn hạ thưởng trà trong chính điện cũng chưa một lần tháo xuống chiếc mặt nạ bạc gắn liền trên mặt.

Tuy rằng nhìn như vậy sẽ khiến người đối diện cảm thấy bí bách đáng sợ nhưng đối với nàng, Lã Diên Mục chính là hắn, không phải một người xa lạ, càng không phải Diêm La mặt quỷ người người không dám nhắc đến.
“PHU NHÂN! ĐỪNG NHÌN!”
Lã Diên Mục không biết nàng có thấy điều gì hay không nhưng nhất thời phản ứng đầu tiên là vội vàng che mắt nàng lại bằng bàn tay to lớn.
Hắn có thể mang gương mặt thực sự này hù dọa cả thế giới, cũng từng tự hào vì điều này.

Nhưng bây giờ, đối diện với một nữ nhân không chung dòng máu lại không đủ tự tin cho nàng thấy được sự thật.
“Phu nhân! Nàng…không thấy…đúng chứ?”
Chỉ cần nàng nói nàng không thấy, cho dù thwucj tế như thế nào hắn cũng có thể thở phào một hơi yên lòng.

Chỉ cần nàng không thấy, hắn và nàng vẫn sẽ giống như trước đây, không, thậm chí tốt hơn.
“Phu nhân! Nàng không thấy…đúng chứ?”
Cầu xin nàng!
Dung Nhi Vân không đáp lại, lặng lẽ ôm chầm lấy hắn.

Nàng như chú chim nhỏ rúc rúc vào lồ ng ngực nóng ấm cũng trao lại yêu thương yên bình:
“Thiếp đã thấy! Nhưng không phải hôm nay mà là rất lâu về trước.

Thiếp đã thấy gương mặt của phu quân, cũng đã thấy dáng vẻ của phu quân.

Thiếp đã thấy rất nhiều, rất nhiều, cảm giác như có thể hình dung được tất cả.

Nhưng thiếp đã sai, đó không phải là tất cả.

Chính vì vậy, hy vọng sau này thiếp có thể ở bên cạnh phu quân, tiếp tục nhìn thấy chàng với những dáng vẻ khác nữa.”
Dung Nhi Vân chạm tay lên gương mặt sần sùi bị tàn phá bởi chiến tranh, đặt lên đó nụ hôn của cả kiếp trước vẫn chưa thành:
“Phu quân! Chàng sẽ không đẩy thiếp ra xa, đúng chứ?”.