Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ!

Chương 44: 44 Nhìn Về Người Khác


Lã Diên Mục đến Dung Phủ đón người.

Lát sau Dung Nguyên Thuần cùng Châu Ngạn được Vân Cẩn dẫn về.
Sau khi tiếp nhận lễ từ trưởng bối trong nhà một lượt, Lã Diên Mục mới quay sang Dung Nhi Vân:
"Có phải dạo này Vương Phi ra ngoài hơi nhiều hay không?"
Dung Nhi Vân nhất thời không biết trả lời thế nào, đành cúi đầu nhận lỗi.

Quả thực chuyện này nàng nửa điểm cũng không có khả năng phản kháng.

Nữ tử chưa xuất giá đóng cửa trong khuê phòng học thêu thùa may vá.

Mà nàng lại nửa đêm xuất hiện trong Đoạn Vương Phủ cầu thân.

Đã là một đại nghịch.
Nữ nhân đã gả đi tam tòng tứ đức, đặt phu lên đầu.

Mà nàng sớm ngày bên ngoài, không lang bạt xóm chợ cũng tuỳ hứng về Dung Phủ dạy Dung Nguyên Thuần lễ nghi.

Lại thêm một đại nghịch.
Dung Nhi Vân rủ mắt mong manh hồng lệ:
"Vương Gia bớt giận! Thiếp biết lỗi rồi! Sau này nhất định..."
Nàng sụt sịt còn chưa kịp nói hết câu, Lã Diên Mục liền chạy lại vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng:
"Sao lại khóc? Nín đi! Nín đi!"
Dung Nhi Vân cứ thế bị bàn tay to lớn ôm chặt.

Vốn chỉ nghĩ dùng đại chiêu mong manh dễ vỡ cầu hắn không nổi đoá như kiếp trước từng làm.

Lại không ngờ toàn thân bị Lã Diên Mục bao chặt trong lòng.
Cỏ hương bài vốn dĩ rắn rỏi phảng phất hơi khỏi nhưng giờ phút này lại mềm mại tựa như nắng mai chạm khẽ đôi má ửng hồng thiếu nữ.

Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Như quá khứ đã từng vùi đầu vào vòng tay hắn trong ngày tuyết rơi phủ kín Hoàng Thành.

Như những đêm sao ngập tràn rượu trúc.

Như những ngày tản mạn chuyện cười, chỉ riêng hắn châm chọc.

Như oán giận cuối cùng nàng vùi đầu trong Khôn Ninh Cung.

Đâu đâu cũng phảng phất mùi cỏ hương bài dịu dàng đến lạ.

Dung Nhi Vân càng khóc, càng dữ dội mà khóc to hơn khi trước.
Hoá ra chìm vào lồ ng ngực Lã Diên Mục lại có cảm giác yên bình đến vậy.

Tại sao kiếp trước, nàng lại không biết hắn sớm hơn?
Dung Nhi Vân khóc đến độ không biết trời đất trăng sao.

Khóc đến nỗi hai mắt sưng húp vẫn không dừng được.

Khóc đến mức bên tai thực có bao nhiêu tiếng động cũng không phân biệt nổi.

Chỉ biết trong vòng tay ấy, Lã Diên Mục ôm nàng càng chặt, bên tai thủ thỉ âu yếm:
"Vân Nhi! Ta biết sai rồi! Lần sau không mắng nàng nữa!"
"Vân Nhi! Ngoan! Nín đi!"
"Vân Nhi! Nghe lời! Ta sai rồi! Không mắng nàng nữa! Không khóc nữa!"
"Vân Nhi ngoan! Ta sai rồi!"
Vân Cẩn đưa người đến Dung Phủ lại gặp loại tình huống nhu tâm giữa cặp vợ chồng mới cười liền theo thông lệ tự khắc rời đi:
"Dung nhị tiểu thư! Dung cô nương! Hôm nay thật sự cảm ơn hai người! Sau này có cơ hội nhất định ta sẽ hết lòng giúp đỡ!"
Lại nói, Vân Cẩn vừa xoay người mang theo chút tình ý gửi ánh mắt trong gió xuân trao riêng Nguyên Thuần.

Hắn lấy trong ngực áo một miếng ngọc bội đặt trong tay nàng:
"Dung nhị tiểu thư! Ta ra ngoài không mang gì nhiều, chỉ có miếng ngọc này là trân quý.

Nay ta đem nó tặng cho nàng!"
"Sao ta dám nhận đồ vật quý giá như vậy? Hơn nữa..."
Vân Cẩn không để nàng nói hết câu lập tức đem miếng ngọc đặt tay nàng nhanh chóng rời đi:
"Băng thanh ngọc khiết! Chính là chỉ nàng!"
Dung Nguyên Thuần bị hành động kỳ lạ làm cho ngây ngốc, cứ mãi đứng yên tại chỗ nắm chặt miếng ngọc.

Đợi tới khi bình tâm nhìn lại Vân Cẩn đó đã đi khuất từ khi nào không hay.
Dung Châu Ngạn bên cạnh hóng chuyện đến nhập thần, tự lòng cảm thán:
__Hôm nay là ngày gì vậy? Được ăn cẩu lương tới tận 2 lần? Vương gia với Vương phi cũng thôi đi.

Nhưng Nhị tiểu thư cùng người tên Vân Cẩn kia đúng là tiên đồng ngọc nữ.

Nếu nên duyên chắc hẳn khiến con dân Đại Mãn ca tụng cả năm trời.
Nghĩ vậy liền ngó qua miếng ngọc trong tay Dung Nguyên Thuần:
"Nhị tiểu thư! Ta thấy đây không giống miếng ngọc bình thường.

Màu xanh lục bảo lại trong xuốt như này chắc chắn là ngọc quý.

Hơn nữa trên miếng ngọc có khắc chữ, tuy không nhìn ra được chứ gì nhưng xét độ tinh sảo thì..."
Dung Nguyên Thuần đặt miếng ngọc trong khăn tay, cẩn thận trân trọng:

"Là ngọc Long Phượng!"
"Ngọc Long Phượng? Nghĩa là gì?"
"À! Không có gì đâu! Là ngọc quý! Sau này gặp lại nhất định ta sẽ trả lại cho Vị Công tử đó!"
Châu Ngạn không tiếp tục dán mắt vào miếng ngọc bội, chán chường thở dài:
"Rõ ràng ta mới là người cứu hắn...!đồ tốt như vậy liền không cho ta?"
"Không cho ngươi là đúng! Nếu cho ngươi rồi chẳng phải người tên Phú Nghi kia sẽ đối địch với Vân Cẩn công tử sao?"
"Sao..."
"Ta cũng không rõ nữa...Chỉ là lúc ta đến, Phú Nghi có vẻ rất tức giận, đuổi hết một lượt người ra ngoài còn bắt vị thần y kia chẩn bệnh cho ngươi.

Xem ra hắn rất quan tâm đ ến ngươi đó!"
Châu Ngạn hai má liền đỏ bừng nhưng vẫn không chịu thua kém:
"Ta...ta quan tâm đồ tốt thì sao chứ? Không nói...ngươi rõ ràng đến tìm cái người tên Lã đại ca kia, bây giờ trở về luền nhận ngọc của người khác.

Không sợ Lã đại ca buồn sao?"
Dung Nguyên Thuần bị chọc vào tim đen.

Một câu không nói lập tức bỏ đi.
"Ta chỉ trêu nàng thôi! Không phải nàng ta giận rồi đấy chứ?"
Dung Nguyên Thuần cất lại miếng ngọc bội trong rương bàn trang điểm.

Mi tâm nặng trĩu không có nửa phần sức lực.

Cả người thẫn thờ nhớ lại từng chi tiết trôi qua.
Nàng quả thực muốn dò xét cái gọi là Thương Hội Chí Tranh kia có bao phần thực bao phần giả.

Có bao phần nguyên vẹn giống như lời ca tụng của mọi người.

Lại có bao phần âm mưu hiểm hoạ như lời Lã Tô Mạnh.

"Lã đại ca cũng chỉ là một thương nhân bình thường, có chút tiền trong tay, có chút mối lái thực phẩm.

Huynh ấy có thể cũng không biết rõ nội tình bên trong, chỉ là được nghe từ miệng người khác."
Dung Nguyên Thuần từ nói với lòng, tự cho mình một nguyên do khiến cho những thứ nhìn thấy khác hoàn toàn những lời Lã Tô Mạnh đã nói.
"Có thể Lã đại ca cũng là mới buôn bán nên chưa nắm chắc bên ngoài.

Nếu như càng phát triển, thuận lợi hợp tác cùng thuyền buôn Dung tộc chẳng phải sẽ hiểu càng nhiều thêm?"
"Hiện tại người Dung tộc đang ở đây, nói chuyện một chút chắc hẳn không thành vấn đề!"
Lã Tô Mạnh đã cứu nàng trong tay hung hiểm.

Nàng đền đáp lại hắn chuyện này cũng coi như thấu hiểu lễ nghi.


Hơn nữa tâm ý của nàng đối với hắn, cũng tiện trong thời gian này làm rõ con người hắn trước mắt tỷ tỷ.
Trong đêm lạnh, đoàn người từ Kinh Thành hướng Tề Xuân đi thẳng.

Lang qua một cánh đồng dài như bất tận, lại một vùng hoang vu vó ngựa rong ruổi, lại một phồn hoa người người tấp nập.

Nữ nhân chùm kín nép sát lồ ng ngực ngươi phía sau thi thoảng hé khăn chùm đầu thích thú:
"Bầu trời đêm thật cao!"
"Ta thấy phía xa kia có rất nhiều đom đóm.

Sau này ta nhất định chìm vào cánh đồng ngập đom đóm, tung tăng thoả thích chạy nhảy."
"Trên lưng ngựa này mọi thứ thật nhỏ! Bên kia sầm uất là có thú gì vậy?"
"Gió trời mát thật! Cảm giác như đang bay vậy!"
"Sau này phu quân sẽ dạy hài tử cưỡi ngựa bắn cung, cùng nhau săn thú.

Phu quân ta giỏi vậy, hài tử nhất định kế thừa."
"Lại nói phu quân ta ôn lương cung kiệm, phong thái thanh nhã.

Tiểu hài tử nhất định càng tài đức vẹn toàn!"
Nam nhân phía sau cả cơ thể bỗng nhiên cứng ngắc.

Gương mặt che giấu hoàn toàn dưới lớp mặt nạ cũng nhanh chóng đỏ bừng.

Thần trí mách bảo phải tỉnh táo nhưng lần đầu nghe được những lời này liền không tử chủ khiến tim đập loạn.
Nàng biết hắn được bao nhiêu?
Nàng có thể biết một người bò trên máu tanh chiến trường để sống được bao phần? Nàng có thể hiểu cái danh Diêm La mặt quỷ rốt cuộc từ đâu mà xuất hiện?
Hình như những lần hắn thấy nàng, đều chưa từng nhìn thấy một phần chán ghét trong đôi mắt ấy.

Chỉ là nàng nhìn hắn, lại như nhìn một hình bóng khác, một hình bóng hắn mơ hồ cảm nhận được tất cả trong nàng.
Lã Diên Mục càng thúc ngựa phi nước đại, điên cuồng tự diễu:
__Là do áo choàng khiến bản thân nóng lên.

Tuyệt đối không vì những lời vu vơ khi đó.
Thành Tề Xuân xuất hiện trước mặt, bến cảng đông đúc bây giờ chỉ còn lại vài nam nhân gác cảng.

Lệnh đóng cảng sớm đã truyền tin khắp bốn phía, Kinh Thành nháo nhoạn, tấu sớ chất đầy một bàn.

Nhưng Hoàng Đế trở bệnh, thái y vào ra không hết, làm sao biết được những chuyện nơi xa.
Dung Nhi Vân lướt qua một lượt sự tình, vừa hay cảm thấy thật trùng khớp.

Nhưng chỗ mắt xích liên quan lại giông như có người cố tình, mà nàng dùng cách nào cũng nghĩ không thông: tại sao có thể khớp như vậy?
Chu Thương Thành thấy Vương Gia liền chạy lại bẩm báo:
"Vương gia! Vương phi! Chúng thuộc hạ theo như phân phó đã lật tung khắp nơi trong thành Tề Xuân này tìm kiếm dấu vết.

Nhưng ngoại trừ điểm nghi vấn trên bến thuyền thì không tồn tại nơi khác."
"Vậy đã khám thuyền?"
"Đã làm! Nhưng không có dấu tích! Những thuyền có vượt trọng lớn hơn mực nước cũng kiểm tra toàn bộ.

Nhưng ngoại trừ mánh khoé gian thương trong hàng hoá thì không có vấn đề."

Lã Diên Mục gật đầu, khoé miệng liền cong lên chút ý cười:
"Vậy thì kiểm tra thêm 2 ngày nữa.

Không tìm ra tung tích thì tìm ra vấn đề."
Chu Thương Thành theo Lã Diên Mục đã nhiều năm.

Đương nhiên có thể hiểu rõ từng cái nhíu mày gật đầu trên cơ bản mang theo hàm ý gì.

Đã là chuyện Lã Diên Mục nhắm tới, cho dù vạch được sợi lông hồng hắn cũng tìm cho ra kẻ kết tằm.
Đợi tới khi phân phó xong thuộc hạ, Dung Nhi Vân mới cởi bỏ áo choàng ngó nghiêng một hồi.
"Nơi này lạ lắm sao?"
Hắn cư nhiên áp sát nàng khiến bản thân không đứng vững ngã về phía sau.
Đứng trước mặt đất đau nhức và phản ứng cơ thể, Dung Nhi Vân chỉ biết vòng tay ôm chặt cơ thể rắn chắc phía trước, hai mât nhắm tịt cầu mong cả người sau cú ngã không bị biến dạng.

Vậy mà lúc sau, cảm nhận không hề đau đớn, lại giống như được bồng lên, nàng mới dám mở mắt:
"Vương gia? Sao người lại bồng ta?"
Lã Diên Mục thản nhiên không biến sắc:
"Ta bồng thê tử là kỳ lạ?"
"Không lạ! Không lạ!"
"Vậy Vương Phi tự nhiên rất thích?"
"Đương nhiên! Phu quân ta bồng ta, sao có thể không thích?"
Tự nhiên nàng lại học cách ăn nói cà trớn?
Lã Diên Mục đem nàng đặt xuống, phong thái thanh nhã chớp mắt liền biến thành khó lòng hoà hợp, cường đại tới run sợ:
"Chúng ta vào việc chính!"
Nhưng Dung Nhi Vân đã một lần khiến khí thế cao ngất trời kia tự động biết nhận sai thì đương nhiên có thể làm thêm một lần nữa.

Chỉ là lần này nàng không khóc nháo vì mắt còn sưng, nếu khóc nữa sẽ rất đau.

Nàng tự quay lưng về phía hắn, ngồi rạp xuống đất giống chua thỏ con đang mân mê lá bắp cải không quản hổ sau lưng:
"Phu quân của ta dịu dạng lại ân cần.

Chàng đối với ta ôn nhu không giống những người bất giả từ sắc.

Chuyện gì cũng vừa cười vừa nói, gặp chuyện phức tạp đều tôn trọng gọi ta một tiếng nương tử, hai tiếng phu nhân.

Bây giờ phu quân ta khí thế áp đảo, mặt mày hung hăng là muốn doạ chết ta sao?"
Nàng một tiếng phu quân, hai tiếng phu quân ta.

Khiến Lã Diên Mục vừa còn muốn cách xa nàng liền không ngờ lại bồng nàng trong tay từ khi nào:
"Phu nhân! Ta sao dám doạ chết nàng? Ta thương nàng còn không kịp, sao có thể chứ?"
"Vậy sao này khi có hai người, phu quân không được bày ra vẻ mặt đầy sát khí kia nữa!"
"Được! Không bày!"
Hắn nhìn nàng cười trong lòng, lại không tự chủ mà nâng cao khoé miệng.
Không phải Lã Diên Mục hắn không biết cười, trên đời này làm gì có người không biết cười? Chỉ là hắn học được cách cười giả tạo quá lâu, nụ cười đồ sát đựng biết bao linh hồn nên tưởng chừng thật tâm không thể cảm nhận niềm vui.
Nhưng hôm nay, chỉ vì hai tiếng: Phu Quân từ miệng nàng mà sống lại không biết bao lần.

Cho dù trong đôi mắt của nàng, giọng điệu nũng nịu của nàng xuyên qua hắn mà nhìn về người khác thì bản thân cũng thấy thực ấm áp..