Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ!

Chương 12: 12 Vì Sao Chọn Ta


Dung Nhi Vân về lại gian phòng cũ, trong lòng thoáng qua một phần quen thuộc khó mà miêu tả thành lời.

Kiếp trước nàng cũng ở đây, ở đây đến mức bản thân không hề có cảm nhận một khi nào đó rất có thể sẽ phải ra khỏi.

Ở đây quen thuộc tới mức nàng có thể nghe được từng thanh âm hơi thở của gỗ mục, từng âm thanh của tiếng đất ấm áp và cả những bụi hoa đua sắc gần kề.

Mọi thứ đều quen thuộc.

Mọi thứ nàng không thể bảo vệ ở kiếp trước thì kiếp này, nhất định không thể buông tay.
Phú Nga đẩy cửa, bưng vào khay trà tinh xảo.

“Vương Gia đến đây ư?”
Không kịp nghe trả lời, thứ nàng thấy trước mặt đã là Lã Diên Mục ung dung bước vào.
Hắn ta theo nàng lại nhà.

Cũng là mang danh Tế tử nên dáng vẻ vô cùng đơn giản nhưng thứ toát ra hết cả lại khiến cho Dung Gia không ai không dè chừng chạm phải Diêm Vương.
Dung Châu Ngạn chải tóc cho nàng ở một bên, đối với Kim Thiết Vương không mang nhiều phần sợ hãi giống như cách chủ tử của nàng ta thấy uy quyền trước mặt không chạm nổi ánh mắt:
“Nô tì thỉnh an Vương Gia.”
Lã Diên Mục liếc người, nhanh chóng ngồi xuống bàn trà, nhạt ý nhìn xung quanh:
“Vương Phi định khi nào sẽ hồi phủ?”
Nàng vừa đến đây không được bao lâu.

Còn chưa có thời gian thăm phụ mẫu, lại chưa đến điện nhỏ thăm tiểu đệ, tiểu muội đã bị Lã Diên Mục nhắc chuyện hồi phủ, trong lòng liền hiện ra chút khó chịu.
Nàng đối hắn hành lễ:
“Vương Gia, không gấp như vậy chứ? Lần này lại nhà cũng không biết khi nào mới ở lại đây thêm thời gian.

Nếu Vương Gia có chuyện gấp cứ về trước, th ầnthiếp…”
“Ta cũng không gấp.”
Lại nói thêm:

“Ta với Vương Phi vừa thành hôn.

Nếu chuyện lại nhà khiến chúng ta bị chia cắt, e chừng khiến người ta dị nghị.

Hơn nữa…thiếu hơi Vương Phi, ta ngủ cũng không ngon.”
“Vương Gia cũng nghĩ vậy sao? Thật trùng hợp.”
Điều trùng hợp chính là nàng từng nghe câu nói đó.

Khi Lã Diên Mục đã yên bề gia thất.

Khi đó, nàng là Hoàng Hậu, là chủ nhân của Khôn Ninh Cung, cũng là một người dưới vạn người.

Còn hắn là nghĩa đệ hết mực trung thành của Lã Sử Hoành.

Nhưng hắn lại nói với nàng, hắn cưới Vương Phi, nạp thê nâng thiếp chỉ là muốn qua mặt Thái Thượng Hoàng.
Còn hiện tại bây giờ, người hắn qua mặt là Hoàng Thượng, là nhạc phụ nhạc mẫu và cả chính nàng hắn cũng mang tâm tư như vậy.
Hôn nhân của hai người, thật sự là lợi dụng lẫn nhau, không ai có cao hơn một phần chân thật.

Nhưng có lẽ là nàng đã động lòng trước.
“Vậy Phú Nga, em dẫn Châu Ngạn chuẩn bị thêm một số đồ dùng cho Vương Gia.”
Lã Diên Mục nhướn mày:
“Không cần! Ta với Vương Phi là phu thê.

Sao cần chuẩn bị riêng?”
“Là thần thiếp sợ người không thoải mái!”
“Ồ? Vậy mà ta cứ nghĩ Vương Phi mới là người không thoải mái.”
Trời về đêm.

Bên ngoài chuyền lại tiếng nói cười không ngớt.


Dung phủ nơi nàng sống trước này đều luôn ồn ào náo nhiệt như vậy.
Mỗi ngày đều sống không cần lo nghĩ, thảnh thơi tận hưởng.
Dung Nhi Vnâ ngồi bên ghế đẩu, hướng mặt nhìn hồ sen bên cạnh, bất giác trong hư hao nhận ra bản thân chìm đắm vào cảnh sắc:
“Ao trong vắt
Đáy bóng trời
Mùa khô sót lại
Đoá sen tươi.”
Nàng không hiểu nhiều về thơ ca, cũng không giỏi ngâm khúc.

Khi nàng là Hoàng Hậu, mỗi khi đi qua cung của Phu Nhân đang đối thơ đều muốn bước thật mau không chút dừng lại.

Nhưng bây giờ nghĩ kỹ, học thêm một chút thơ ca cũng không tồi.
Lã Diên Mục nâng lên tách trà trên tay không khỏi cảm thán:
“Vương Phi về đến nhà đẻ đúng là tâm trạng khác biệt hoàn toàn.

Thứ gì cũng có thể khiến cao hứng.”
“Vương Gia không thể nói như vậy! Thần thiếp chỉ đang luyện tập một chút cho buổi thưởng mai gần kề.

Nếu như đi đến đó lại không mang am hiểu chỉ sợ Đoạn Vương Phủ sẽ bị chê cười.”
“Thưởng mai?”
“Đúng vậy! Là trong cung, Tuyết Mai Phu Nhân mở hội mời nữ tử khắp phủ đều tới.

Thần thiếp cũng vừa hay nhận được thi đến chuyện này?”
Dung Nhi Vân khẽ cười, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên thành câu hỏi lớn:
“Hay Tuyết Mai Phu Nhân quên đem thiệp mời cho Vương Gia?
“Chẳng nhẽ hạ nhân làm việc tắc trách đáng khiến người khác tức giận? Khi về phủ, thần thiếp sẽ quản giáo lại thật nghiêm trị.”
Hiển nhiên những lời nàng nói một chút đều không có thật.

Hạ nhân làm gì có chuyện không mang thiệp đến Đoạn Vương Phủ? Nếu là những thủ phủ khác còn có thể chấp nhận.

Nhưng chỉ riêng Đoạn Vương Phủ, chỉ cần chọc tức người trong đó thì mộ phần tổ tiên cũng không được an lành chứ không cần nhắc tới người sống.
Ban đầu nàng còn không biết phải mở lời thế nào, bây giờ lại dễ dàng đến mức đáng kinh.
Lã Diên Mục chậm chậm tiến lại trước mặt nàng, ánh mắt mang theo vô vàn ngụ ý, tiếng cười trên đầu môi khiến người đối diện lạnh hết tóc gáy:
“Vương Phi! Nàng nói nhiều như vậy cũng rõ ràng ý quá mức.”
Đối diện với ác ma, nàng hiển nhiên phải ác hơn hắn.
Hơn nữa hắn chưa được nàng chinh phục, chưa thể coi thành bằng hữu như kiếp trước vẫn nên kiêng dè cẩn thận không được nói dối:
“Người thấy ta nói rõ ràng quá sao? Ta lại không nghĩ được nhiều như vậy.”
Lã Diên Mục nâng cằm nàng lên, ánh mắt soi xét tim can không muốn nàng hít thêm hơi thở.
“Vương Gia! Ta biết không rõ ràng để biết người nghĩ gì.

Nhưng ta biết buổi hội thưởng mai kia có mục đích gì.

Ta không dám chắc bản thân có khiến mọi chuyện thuận lợi theo ý chủ tiệc, nhưng ta dám chắc, nếu ai đó động vào vị trí Kim Thiết Vương Phi sẽ tuyệt đối không sống qua hôm sau.”
“Bao gồm cả thanh mai trúc mã của Vương Phi?”
Dung Nhi Vnâ nghe được câu này, một phần hoảng sợ hiện trên gương mặt.
Nàng vậy mà không nghĩ đến nếu chuyện này do Lã Sử Hoành bày ra thì kết cục điên loạn có thể như thế nào?
Hai người là thanh mai trúc mã trong mắt người khác.

Lại mang tiếng đã từng ước hẹn chung thân, chỉ chờ một hôn lễ, một cái gật đầu của Hoàng Thượng.

Nhưng Lã Diên Mục đã cướp nàng đi trước.

Dung Phủ không thể bảo vệ nàng trước Hoàng tộc.
Nàng đã thành Vương Phi.

Nhưng nếu chuyện tình gian lý gian xuất hiện, Lã Diên Mục không thể bảo vệ nàng, nàng cũng không thể tự mình giải thích.

Mọi chuyện đều trở thành công cốc.
Dung Nhi Vân hiện lên ý cười trên đầu môi:
“Quả nhiên nam nhân vẫn hiểu nam nhân nhất!”
“Nếu đã như vậy, toàn bộ danh tiết của thiếp thân xin được Vương Gia chiếu cố!”
Lã Diên Mục không trả lời.


Vòng tay thuần thục qua eo nàng, bế bổng tựa vào lồ ng ngực rắn chắc.

Dung Nhi Vân lập tức đỏ bừng mặt.

Kiếp này, nàng lại thân mật với hắn nhiều tới vậy? Kiếp này, nàng lại yên bình trong vòng tay của hắn không chút phiền lòng.
Hoá ra chuyện xảy ra trong kiếp trước, chỉ có hắn khiến nàng nuối tiếc.

Nuối tiếc không gặp hắn sớm hơn, nuối tiếc không phải là người bên hắn.
Nàng rúc đầu vào lồ ng ngực ấy, hít hà hương thơm mạnh mẽ mang lại.

Đến khi bản thân nhận ra cả người đã nằm trên giường, thân thể nam nhân cứng ngắc đè nàng dưới thân.
“Vương Gia! Ngài…”
Lã Diên Mục hiện lên ý cười ma mãnh:
“Có chuyện gì sao? Ta thấy Vương Phi cố ý chiếm tiện nghi của ta.

Bây giờ ta lấy lại chút ít, Vương Phi không thấy vấn đề gì chứ?”
“Ta sao dám chiếm tiện nghi của ngài? Hơn nữa…”
Nếu nàng nói không được…thì không đúng lắm.

Dù sao hai người cũng đại hôn.

Chung thân đại sự được gật đầu đồng ý.

Sính lễ thập lý hồng trang nàng nhận đủ không thiếu.

Mọi thứ đều thuận thiên ý, nàng có gì lại có thể phản đối?
Thấy nàng không có phản ứng, Lã Diên Mục dừng lại ánh nhìn, gương mặt tuấn mỹ hiện lên ý cười:
“Tại sao khi đó Vương Phi lại chọn ta?”
Dung Nhi Vân đưa lên bàn tay nhỏ nhắn từng ngón tay chạm vào gương mặt góc cạnh bị che khuất đi một phần vì mặt nạ.

Nàng đáp lại không cần thời gian suy tính:
“Ta đối với Ngài là một lòng hướng đến!”.