Vận Mệnh Đen Tối - Phạm Khôn

Chương 8: Ôm nhau khóc ròng

Phạm Khôn không nhận lấy khăn tay, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Lệ Mẫn.

Nếu như nói hồi còn đi học, Phạm Khôn cảm thấy Lý Lệ Mẫn yêu thầm mình là do anh tự tưởng tượng ra, thì lời nói ban nãy của Vương Vĩ đã chứng minh rằng

Lý Lệ Mẫn thật sự yêu anh sâu đậm.

Cho dù không nhìn thẳng vào nhau, Phạm Khôn cũng có thể cảm nhận dược ánh mắt nóng bỏng của

Lý Lệ Mẫn, nó gần như có thể thiêu đốt anh vậy.

Đừng nói đến ngày xưa Phạm Khôn không quan tâm Lý Lệ Mẫn, cho dù anh có ý với cô ấy thì bây giờ cũng không được phép làm gì.

Trong thời gian bảy năm anh ra nước ngoài, nhất là hai năm trước, khi dãy nhà bị dỡ, chỉ có Vương Vĩ và Lý Lệ Mẫn là giúp đỡ bà ngoại anh mà không cần báo đáp.

Nếu như Lý Lệ Mẫn chưa kết hôn, mà vẫn thích

Phạm Khôn thì có lẽ anh sẽ còn cân nhắc để báo ơn.

Nhưng bây giờ thì khác, hai người có ơn với anh đã

thành vợ chồng của nhau. Cho dù Lý Lệ Mẫn có còn

tình cảm với anh, thì anh cũng sẽ không sẽ động đến ranh giới đó, nếu không, anh sẽ không bằng cả súc

vật.

Phạm Khôn rút giấy ăn ra lau mắt, rồi nói với Lý Lệ

Mẫn: “Cậu cứ lo việc của mình đi, tôi không sao đâu”.

Lúc nói chuyện, anh vẫn không dám nhìn vào ánh

mắt của Lý Lệ Mẫn.

Lý Lệ Mẫn thật ra rất hiển lành, hơn nữa cũng yêu thương Vương Vĩ. Hai năm trước, sau khi kết hôn, cô ấy đã sinh ra một cậu con trai mập mạp, hai vợ chồng cùng mở một cửa tiệm. Phát tài thì không đến mức, nhưng vẫn đủ để sống qua ngày. Cô ấy cũng hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Có câu nói là, mỗi người mỗi khác, mỗi người mỗi ý. Hồi còn đi học, cho dù toàn bộ nữ sinh trong lớp đều khinh thường Phạm Khôn, nhưng Lý Lệ Mẫn vẫn

luôn một lòng yêu anh.

Bảy năm qua, Lý Lệ Mẫn tưởng tượng đủ các cảnh tượng mình và Phạm Khôn gặp lại nhau, thậm chí còn suy nghĩ đến cả cảnh Phạm Khôn ôm lấy cô từ đằng sau, khi cô còn ngơ ngác quay đầu lại thì Phạm Khôn lại ôm lấy cô và hôn cô điên cuồng.

Kể cả khi cô ấy đã kết hôn rồi, những cảnh tượng

lãng mạn khi gặp lại đó vẫn luôn xuất hiện trong đầu

Lý Lệ Mẫn.

Nhưng đến nằm mơ cô cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp lại Phạm Khôn vào hôm nay, ở trạng thái này, hơn nữa Vương Vĩ còn đang ở bên cạnh. Vì vậy, giây phút cô nhìn thấy Phạm Khôn, Lý Lệ Mẫn cũng trở nên ngơ ngẩn.

Cô có rất nhiều lời, rất nhiều tình cảm, rất nhiều nỗi nhớ muốn nói cho Phạm Khôn biết, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Nhất là khi thấy dáng vẻ suy sụp của Phạm Khôn, lòng Lý Lệ Mẫn lại thấy đau đớn.

Lý Lệ Mẫn không có mong Phạm Khôn ra nước ngoài rồi phát đạt quay về báo đáp mình, cô chỉ cảm thấy với tình trạng hiện tại, Phạm Khôn sẽ làm gì ở thành phố này, lại làm thế nào để đem lại hy vọng cho bà ngoại của Phạm Khôn đây?

Hai năm nay, cứ gặp ai là bà ngoại anh sẽ nói cháu trai mình ra nước ngoài làm việc, nhất định sẽ áo ấm

về làng, hơn nữa còn giúp bà xả cơn tức.

Bà cụ sức khỏe không tốt, mà còn vì nhớ cháu mà khóc đến mù cả hai mắt. Nếu không phải vẫn có Phạm Khôn làm chỗ dựa tinh thần thì bà cụ e là đã qua đời từ lâu.

Xuất phát từ lòng quan tâm, Lý Lệ Mẫn rất muốn

hỏi Phạm Khôn ở nước ngoài sinh sống thế nào, nhưng Vương Vĩ đã dặn dò nên cô ấy không dám lên tiếng.

Vương Vĩ nấu nướng cho khách rồi tự mình bưng thức ăn đến bàn, rồi lại chạy đến lấy một đĩa thịt ếch, một đĩa tôm và một đĩa đầu cá từ trong tủ lạnh ra. Lúc đi qua Phạm Khôn thì nói: “Chờ chút nhé, hôm nay

chúng ta uống hai thùng rượu luôn!”

Phạm Khôn ban đầu cũng định ở lại ăn cơm, nhưng anh lại không cách nào đối mặt với sự nhiệt tình của Lý Lệ Mẫn được, trong lòng cũng nhớ bà ngoại, liền vội vàng đứng dậy nói: “Vương Vĩ, hay là thế này, cậu nói cho tôi biết bà ngoại tôi đang ở viện dưỡng lão nào đi? Tôi qua đó thăm bà rồi chuyện ăn uống thì tính sau”.

“Không, cơm thì vẫn phải ăn chứ, ăn xong tôi đưa

cậu đi!” “Nhưng tôi không đợi được ấy!”

Lý Lệ Mẫn nói với Vương Vĩ: “Nếu không anh đưa cậu ấy đi thăm bà ngoại trước, em ở đây trông coi cửa hàng”.

“Thôi, hai người nói cho tôi địa điểm viện dưỡng lão là được, lát nữa cửa hàng còn có khách chứ…”

“Không sao đâu”, Vương Vĩ đặt đĩa thức ăn lên

bàn: “Hiện giờ không nhiều khách lắm, bình thường cũng chỉ có nhóm công nhân ở công trường này thôi. Hôm nay bọn họ đến cũng vừa tầm rồi, nếu có một hai người nữa thì Lý Lệ Mẫn vẫn có thể nấu được mà. Giờ

tôi đưa cậu qua đó”.

truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Nói rồi, Vương Vĩ sải bước ra ngoài, dắt một chiếc xe máy từ một chỗ trống cạnh cửa ra rồi lúng túng nói: “Xin lỗi nhé, tôi cũng không có tiền mua xe, nên chỉ có thể miễn cưỡng thế này, để cậu ngồi xe máy đón gió rồi”

Phạm Khôn không nói nửa lời, ngồi lên xe máy, vỗ vai Vương Vĩ: “Nói vậy làm gì cho mất lòng anh em,

chúng ta mau đi thôi”.

Lý Lệ Mẫn đứng ở cửa, đưa mắt nhìn hai người đàn ông quan trọng nhất đời mình rời đi, nhất là bóng lưng của Phạm Khôn. Có thể nói, hiện giờ cảm xúc của cô vô cùng hỗn loạn.

Cô ấy đột nhiên nghĩ đến việc Phạm Khôn trở lại,

nếu muốn làm gì thì chắc hắn sẽ rất cần tiền.

Lý Lệ Mẫn bèn vội vàng lấy điện thoại gọi cho mẹ mình, bảo bà ấy đem năm mươi ngàn tiền tiết kiệm của cô ấy cho em trai Lý Cường để đưa đến cho mình. Lý Lệ Mẫn cho rằng chỗ tiền này chắc chắn sẽ hữu

dụng với Phạm Khôn.

Vương Vĩ lái xe máy, ước chừng bốn mươi phút sau

mới đưa Phạm Khôn đến viện dưỡng lão ở ngoại ô.

Nói là viện dưỡng lão nhưng thựu chất nó chỉ là một trang trại do một đôi vợ chồng nông dân tự mở ra. Một tòa nhà ba tầng là chỗ ở cho hơn hai mươi ông

bà cụ.

Viện dưỡng lão chính quy thường tốn một ngàn rưỡi một tháng, hạng sang hơn là ba, bốn ngàn, còn nơi này thì chỉ lấy năm trăm. Cho nên, những người có gia cảnh không tốt mà không còn cách nào chăm sóc

người lớn tuổi thì sẽ đưa bọn họ tới đây.

Phạm Khôn nhìn vào, bên trong rối loạn, hơn nữa

chật chội vô cùng, nước mắt anh đã chực trào ra.

Tập đoàn Phạm Thị của bố anh cũng nằm trong mười xí nghiệp đứng đầu thành phố, tổng tài sản nghe nói lên đến mấy tỷ, vậy mà lại cho bà ngoại anh ở nơi

này. Phạm Khôn tức muốn nổ phổi.

Bà ngoại anh ở trong một căn phòng khoảng hai mươi mét vuông, bên trong có tổng cộng năm người già. Lúc Phạm Khôn đi vào, nhìn thấy bà ngoại đang ngồi trên xe lăn, dường như đang nhắm mắt dưỡng

thần. “Bà ngoại…”

Phạm Khôn kêu lên, vội chạy tới. “A, Tiểu Vĩ đó à!”

Bà ngoại đáp. Chắc chắn những gì Vương Vĩ nói là đúng rồi. Bởi vì Vương Vĩ hay đến, cho nên bà ngoại tưởng anh là Vương Vĩ.

Nhưng vào lúc này, cả người bà ngoại chấn động, bà hỏi: “Tiểu Khôn, là Tiểu Khôn của bà về đấy sao?”

Phạm Khôn đã quỳ rạp xuống trước mặt xe lăn, nắm tay bà ngoại rồi khóc nói: “Bà ngoại, cháu đây, cháu đã về rồi…

“Nào, cho bà ngoại sờ một chút!”

Ban đầu Phạm Khôn còn chưa nhận ra, lấy tay bà ngoại dán vào mặt mình. Nhưng lát sau, anh đã cảm

thấy có gì đó kkhông bình thường!

“Bà ngoại, mắt bà bị sao vậy?”

“Còn làm sao được? Già rồi đều vậy mài!”

Lúc này, một bà cụ ở giường bên cạnh hỏi: “Là cháu ngoại của bà Ngô về đó à?”

“Đúng rồi đó, cháu ngoại Tiểu Khôn của tôi đi nước ngoài về, suốt bảy năm lẻ ba tháng đó!”

Bà cụ đó thở dài nói: “Haiz, chàng trai, bà ngoại của cháu ngày nào cũng khóc nhớ cháu đến mù cả mắt đấy”.

truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Phạm Khôn sửng sốt, nhìn kỹ mắt của bà ngoại rồi

đột nhiên ôm lấy bà, khóc nấc lên.

Vương Vĩ đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng đó cũng không chịu nổi, xoay người chạy ra ngoài cửa. Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, không kìm được

mà lau nước mắt.

“Ngốc nghếch, khóc cái gì? Nào, qua đây, bà có cái này cho cháu”. bà ngoại móc một tấm thẻ từ trong túi áo lót ra rồi đưa cho Phạm Khôn: “Cháu à, nhà chúng ta phá dỡ đi được bồi thường một trăm hai mươi ngàn, mẹ ghẻ của cháu cầm đi sáu mươi ngàn. Mấy năm nay, trừ bỏ chỉ phí ăn uống ở đây ra, tiền lương hưu của bà còn dư một chút nữa, thì trong thẻ của bà có tổng cộng chín mươi ngàn, cháu mau cầm

lấy đi”.