Gió thổi qua đầu như nhẹ vờn sợi tóc nàng , không ngừng đảo qua hai
gò má của nàng , ngứa , ấm áp , nàng vẫn hy vọng chính mình có thể chạy
ra khỏi địa ngục màu trắng kia . Đi cảm nhận thế giới bên ngoài , hiện
tại nàng rốt cục ly khai , thấy được thế giới bên ngoài , thấy được mặt
trăng mặt trời , trời xanh mây trắng , đông tuyết xuân ấm, mùi thơm khắp nơi . Cũng thấy được màu xanh của cỏ cây , màu tươi hồng của hoa , một
mảnh thiên nhiên tươi khỏe
Sinh mệnh của nàng là Lôi ca ca dùng mạng đổi lấy , cho nên nàng phải dũng cảm sống sót . Mười ngón siết chặt , trong lòng nàng yên lặng thì
thầm
Lôi ca ca , Tiểu Nhược sẽ mang theo ham muốn hưởng thụ thế giới này
của Lôi ca ca , ta biết đây là điều ngươi vẫn hy vọng , Lôi ca ca , Tiểu Nhược sẽ kiên cường , nhất định
Khuôn mặt cô gái thanh mỹ , bên miệng lộ một tia cười ảm đạm , ánh
nắng đã nhạt bớt , phảng phất một tầng ánh sáng dịu nhẹ , tót đẹp tới
làm cho người ta khong dám quấy rầy
Tử Y bưng nước đi vào phòng , xem cảnh cô gái bên cửa sổ tuy không
phải là tuyệt mỹ , nhưng lại mỹ làm cho người ta không dám nhìn thẳng ,
gió chợt thổi , tóc khẽ bay , lông mi như cánh bướm khẽ động , bên miệng một chút cười ảm đạm , như ngày xuân mới tới , cười mang theo bi thương , trong bi thương lại lộ ra an ủi . Giống như hoa Bạch Ngọc Lan trong
gió , kiên cường đón gió nở ra
Nhìn thật lâu , cũng không nghĩ mở miệng , thẳng đến khi trong tay truyền đến cảm giác đau nhức , Tử Y nhìn bồn(cái thau nhỏ) nước trong tay , nước đã muốn có chút lạnh
“Tiểu thư , nên rửa mặt chải đầu” Đem bồn đặt lên
bàn , Tử Y khẽ lắc đầu , cần lấy quần áo bên cạnh đi ra cửa sổ phủ thêm
lên người tiểu thư , đầu mùa xuân vẫn có chút lạnh , nhất là buổi sáng
“Ân” Cô gái kéo sát quần áo lại , nhẹ nhàng đáp ứng , gật đầu với Tử Y . Tử Y tiến lên chuẩn bị đỡ lấy nàng , đã thấy nàng
khoát tay , đành phải thôi , tân tiểu thư của nàng không quá thích người khác đụng mình , đây là điều đầu tiên nàng biết . Chuyện gì cũng tự lực mình làm , tự mình mặc quần áo , tự mình rửa mặt chải đầu , làm nàng
nha hoàn càng ngày càng không có việc gì làm , thật là nhà hoàn vô dụng
mà . Ai, quên đi , nàng biết người đó không phải tiểu thư thật của nàng
nhưng nàng đã coi người đó là tiểu thư
Thấy nàng rửa mặt xong , lau khô mặt , Tử Y liền bưng bồn đi ra ngoài , chuẩn bị lấy đồ ăn sáng hôm nay tới , chỉ chốc lát sau , đồ ăn nóng
hổi được đưa lên bàn , hai món ăn sáng , một chén cơm , mặc dù không
phong phú , nhưng lại nhẹ ngon miệng
“Tiểu thư!” nhíu mày một chút , nàng đột nhiên có chút không chịu nổi không khí này , rất im lặng
“Ân?” buông bát trong tay , chỉ thấy tân chủ tử khó hiểu nhìn nàng
“Tiểu thư….ân….” Tử Y có chút lắp bắp , không biết
phải hỏi như thế nào , vị đại tiểu thư này sau khi tỉnh lại , đã nửa
tháng rồi , vẫn là lẳng lặng như thế này , cũng không chủ động mở miệng , nếu không phải chính mình mở miệng , nàng tuyệt đối sẽ không chủ động
nói nửa chữ , nhưng đáng sợ là nàng tựa hồ cái gì cũng đều biết , nhưng
là Tử Y nàng lại có một đống chuyện không hiểu , tỷ như , vị tiểu thư
thật hiện tại chạy đi đâu? Mà nàng là ai… chút vấn đề nay mỗi ngày ở
trong đầu mình lăn qua lăn lại , giống như trái tuyết cầu . càng lăn
càng lớn , nếu không nói nàng sẽ bị nghẹn chết
“Ngươi tên gì?” quýnh lên , Tử Y thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi mình , đây là cái vấn đề gì
“Vân Tâm Nhược” thanh âm thản nhiên
Tử Y phiên một cái xem thường , nàng đương nhiên biết , tiểu thư hiện tại phải kêu Vân Tâm Nhược
“Ta hỏi là tên thật của tiểu thư, không phải tên của tiểu thư không phụ tránh nhiệm nhà ta” Nhắc tới cái này Tử Y còn có chút nghiến răng nghiến lợi , đương nhiên là nghiến răng cái chủ nhân đã bỏ trốn
“Vân Tâm Nhược“ giọng nói nặng hơn “Vân của mây trắng , tam điểm tâm , thảo đầu Nhược“ tên nàng đúng là Vân Tâm Nhược không có sai , đó là tên thật của nàng , tuy rằng vài năm không dùng, nhưng là vẫn nhớ . Nàng là Vân Tâm Nhược , là Tiểu Nhược của Lôi ca ca
Lôi ca ca……buông bát trong tay ra , ngực buồn đau , có chút vị toan sáp