Vạn Giới Pháp Thần

Chương 97: Sangreal

Sau khi Carl Karling qua đời, nhà Karling bắt đầu suy thoái với hàng loạt cuộc mất tích, chết trẻ của các thành viên trong gia đình.

Một tài liệu khác ghi lại một năm đen tối nhất trong lịch sử của nhà Karling, đó là năm 1500, có tới một nửa thành viên trong gia tộc đều chết bằng cách này hay cách khác, người ta cho rằng gia tộc bị một lời nguyền kinh khủng, nhưng không có căn cứ nào xác đáng - lại một bí ẩn trong lịch sử.

Liên tục xuống dốc trong năm trăm năm tiếp theo, tới bây giờ, người ta sớm quên đi sự huy hoàng của nhà Karling rồi, nếu có, may ra chỉ có trong các gia tộc cổ lão nhất trong giới phù thủy.

Ambrose đọc các bản ghi, cậu cũng nhận thấy rất nhiều gia tộc phù thủy tự xưng là thuần huyết chỉ xuất hiện trong khoảng năm, sáu trăm năm trước thôi, như Black, Fudge, Malfoy, Lestrange, vân… vân...

Một điều bất ngờ là một nửa số gia tộc phù thủy thuần chủng ở Pháp lại là hậu duệ của nhà Karling.

Không giống một số gia tộc chỉ để lại quyền thừa kế cho con trai, nhà Karling quyền thừa kế được chia đều cho tất cả các con của họ, rất nhiều gia tộc phù thủy nhỏ nhờ phần thừa kế này nên mới phát triển, tất nhiên số tiền thừa kế còn phải xem bố mẹ chúng có giàu hay không đã.

Chính đều này duy trì các mối quan hệ thân mật giữa nhà Karling với các gia tộc khác, ít nhất trong ba thế hệ tương đương một trăm năm. Với con số hai mươi tám chi gia tộc vào thế kỉ mười bốn, nếu nói lúc đấy gia tộc Karling chi phối toàn bộ nước Pháp và Anh cũng không phải nói phép.

Đúng lúc này.

“Ambrose, bạn xem mình tìm thấy thứ gì này?” Fayola hét lên.

Ambrose đứng dậy ra khỏi đống sách xung quanh, cậu tiến tới ngồi bên cạnh cô bé. Baemyn và Max cũng chú ý tới, hai người dùng lại nghe Fayola nói:

“Trong này ghi về các di vật của nhà Karling, mình thấy có một thứ thuộc về khoảng thời gian một ngàn năm trước.”

Rồi cô bé đọc to những gì trang sách viết:

“Chén Sangreal: Được tìm thấy bởi Noble Karling năm 1353, trong tay một tên trộm mộ, ông ta đã mang Sangreal về gia tộc, thật bất ngờ khi nó giống hệt cái chén trong bức tranh DeCorys Guystd chân dung một vị nguyên lão đã mất vào năm 1031.”

“Đây là thứ gần với khoảng thời gian một nghìn năm trước nhất…” Fayola nhận xét nói.

“Trong này có ghi chén Sangreal nó ở đâu không?”

“Đi theo mình…” Nói xong Fayola đi trước dẫn đường tới căn hầm bảo tàng nhà Karling bên cạnh.

“Đây chính là Sangreal.” Fayola chỉ vào một cái hộp tròn tròn bên cạnh chiếc vương miện mà Ambrose vừa thấy.

Ambrose đinh đưa tay vào lấy cái chén nhưng cậu không thể chạm vào nó được, có một thứ gì đó bao quanh nó.



“Chúng ta có thể lấy nó ra xem không bác Baemyn?” Ambrose cay mày nói.

“Thưa cậu chủ, cái chén này bị ếm bùa khóa vĩnh viễn rồi, ta không thể lấy nó ra được…”

“Cậu quên cậu có cây đũa phép à! Thử nó xem.” Fayola lên tiếng.

Đúng vậy, thế mà cậu không nghĩ ra, Ambrose dơ cây đũa phép lên thử chọc chọc vào cái chén. Vừa tiếp xúc với lớp bảo vệ, cậu nghe thấy một tiếng vỡ tan.

“Cẩn thận…” Fayola nhận ra hét lên.

Cái chén suýt rơi, may là cậu phản ứng nhanh, tay trái không cầm đũa đã tóm lấy được cái chén. Mọi người thấy vậy đều thở phào.

Ambrose quan sát kĩ cái chén, trông nó giống một thứ đồ trang trí hơn là một thứ để uống nước.

“Chúng ta ra ngoài trước…”

Rồi cả bọn trở lại căn phòng đầy sách, Ambrose đặt cái chén lên bàn, nói:

“Trông nó không có gì là chứa được bí mật của một nghìn năm trước cả.”

“Không, cậu nhìn kĩ này, có một khe nhỏ ở đây…”

Fayola chỉ bào một dải đen chạy xung quanh cái hộp.

“Chẳng lẽ bí mật ở bên trong…” Max nói.

“Đúng vậy, trong cuốn sách có ghi tiếp: Chén Sangreal ẩn dấu một bí mật mà chúng tôi không thể nào mở ra được, mọi bùa chú pháp thuật đều vô hiệu với nó….”

“Vậy làm sao chúng ta có thể mở chén ra được, mà rõ ràng nó là cái hộp, tại sao Noble cứ gọi là cái chén nhỉ…” Max gật gật nói.

“Theo tiếng Pháp cổ, Sangreal hợp thành từ hai từ San (Thánh) và Graal (Chén). Nó có thể là chén thánh trong truyền thuyết của Cơ đốc giáo.” Baemyn lúc này mới lên tiếng.

“Bác Baemyn, chúng ta là phù thủy, sao lại liên quan tới Chúa ở đây…”

“Tôi cũng không rõ thưa cậu chủ, chỉ là hồi còn bé, gia đình tôi theo Cơ đốc giáo.”

“Nếu vậy, theo Cơ đốc giáo chén thánh dùng để làm gì?” Ambrose hỏi tiếp

“Có nguồn tin đồn cho rằng, Joseph thành Arimathea đã dùng Chén Thánh hứng Máu Thánh khi tẩm liệm Chúa Giê-su, và lén đem về Vương quốc Anh nơi ông ta tổ chức một dòng dõi truyền nhân đặc biệt qua nhiều thế hệ để giữ gìn vật thiêng liêng này.”

“Máu…” Ambrose bật thốt lên, cậu trong chớp mắt nghĩ: không lẽ lại phải sử dụng máu của cậu để mở cái hộp này ra… giống như khi đánh thức Deus.

Nghĩ xong, Ambrose cắn răng đâm thủng đầu ngón tay, rồi nhỏ một giọt máu mỏ lên trên cái hộp, lúc này, cái hộp tỏa sáng, một thứ ánh sáng đỏ lòe, rồi từng tiếng tạch tạch vang lên.

Cái hộp bị vỡ làm đôi, không là tách ra làm đôi, một làn khói trắng tỏa ra qua khe hở. Bên trong có cái gì đây, Ambrose đưa tay từ từ mở hai phần ra. Bên trong có một khối bài, cậu bỏ nó ra chỗ sáng.

Đó lại là Gia huy nhà Karling. Nổi bật chính giữa là một chữ “K” cách điệu, nền của nó là những đường kẻ bắt đầu từ chính giữa gia huy tỏa ra xung quanh như ánh mặt trời. Đội ngay ngắn trên đầu chữ “K” là hình một cái vương miện, phía dưới là một dòng chữ ‘Golau Parhaol’.

Đây là cái gia huy thật chứ không phải là thứ in trên đồ đạc.

“Cái này có ý nghĩa gì?” Ambrose hỏi mọi người xung quanh.

“Mình chịu…” Fayola bó tay nói.

Max thì không biết gì rồi, còn Baemyn, ông ta nói:

“Cái gia huy này là gia huy cũ của gia đình, nó được sử dụng cách đây hai trăm năm về trước, tôi đọc một tài liệu nó ghi là nhà Karling đổi một cái gia huy khác như một cách trốn tránh lời nguyền…”

Mọi người đều im lặng nhìn cái Gia huy, cuối cùng Ambrose nói:

“Thôi chúng ta tạm thời gác chuyện này sang một bên, cháu thấy đói lắm rồi, chúng ta đi ăn trưa đã…”

Dù sao chuyện này cũng đã một nghìn năm về trước, muốn truy lại rất khó, nếu nhà Karling thật sự có kẻ thù thì sớm muộn chúng sẽ xuất hiện, Ambrose bây không sợ bất kì kẻ thù nào, cùng lắm thì cậu và Fayola, thêm Baemyn chạy tới Narnia.

======