Vạn Giới Pháp Thần

Chương 51: Nhớ lại

Ambrose tỉnh lại, cậu cảm thấy mình đang nằm trên một thứ gì đó xốp xốp, lành lạnh, đó là một đống tuyết dày. Cậu ngồi dậy nhìn quanh, đầu cậu ong ong như có một đàn ong vo ve trong tai.

Bây giờ là buổi tối, Ambrose đang ngồi trong một cái sân khá rộng, trước mặt cậu là một ngôi nhà ba tầng, trên đầu cậu là một tán cây liễu cổ thụ trắng muốt vì tuyết.

Ngôi nhà, cái sân, cái cây,... mọi thứ trông rất quen thuộc, nhưng cậu không nhớ đã gặp chúng ở đâu.

“Lạnh quá… mình đang ở đâu…”

Hai tay xoa vay, Ambrose tự hỏi: tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, cậu nhớ là mình bị Hag bắt, sau đó… sau đó… thì sao? Cậu vỗ vỗ cái đầu để nhớ xem chuyện gì, nhưng cách này xem ra cách này không hiểu quả.

Bỗng nhiên, Ambrose nghe thấy nhiều tiếng đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng, bên trong căn nhà có chuyện gì đang xảy ra. Nghĩ vậy, cậu đứng dậy bước tới bên căn nhà, nhòm qua cửa sổ xem.

Trong phòng rất tối, cậu loáng thoáng thấy một nhóm năm người mặc áo chùm che kín người, quỳ bên cạnh họ là hai bóng người lờ mờ.

Sao cảnh này quen thuộc tới vậy, đây là giấc mơ của mình, Ambrose kinh hãi nghĩ.

Bỗng nhiên tim cậu đập mạnh, dạ dày quặn lại. Cậu cảm thấy rất buồn, cực kì buồn, đây là cảm giác đau khổ, mất mát, từng cảm xúc trong giấc mơ tái hiện.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ambrose hoang mang nhìn xung quanh.

Một tiếng rên đau đớn phát ra từ trong phòng khiến Ambrose bật tỉnh, cậu thấy người đàn ông đang rên rỉ, con người phụ nữ đang cầu xin tha thứ.

Không, lòng Ambrose nóng như lửa, cậu muốn xông vào cứu họ, không biết vì sao cậu lại cảm thấy như vậy. Ambrose muốn hét lên: “Dừng tay.” Nhưng không một âm thanh nào phát ra, miệng cậu cứng lại không nói được một từ nào. Cậu muốn nhảy vào, nhưng chân cậu không nghe lời, cậu không nhúc nhích được một li nào cả.

Một cảm giác quen thuộc bao chùm toàn bộ cơ thể lẫn tinh thần Ambrose, đó là sự bất lực, giống hệt trong giấc mơ.

“Ngươi đang rất muốn cứu bọn họ…” Một giọng nói du dương hiện lên trong tai cậu.

“Ai! Là ai đang nói vậy?” Ambrose giật mình nhìn xung quanh.

“Ngươi có phải muôn cứu họ không?” Giọng nói không trả lời câu hỏi mà tiếp tục nói.

Tuy rằng cậu rất muốn trả lời là có nhưng linh cảm của cậu lại nói rằng chuyện này không đơn giản như vậy.

Nếu là lúc trước, cậu chỉ nghĩ mình lại nằm mơ giấc mơ này một lần nữa nhưng lần này nó quá thực, Ambrose quá tỉnh táo. Và giọng nói kia chỉ lần này mới xuất hiện.

“Ngươi rối cuộc là ai?” Ambrose hỏi thêm một lần nữa.

Lúc này, một làn khói xanh lục bốc lên từ mặt đất, chúng cuộn vào nhau tạo thành một hình nửa thân người trên. Hai mắt Ambrose co rút lại, đó là mụ Phù thủy trắng, không phải mụ đã chết rồi sao?

“Sao… sao bà lại ở đây?” Ambrose kinh ngạc lắp bắp hỏi.

Cậu đang định nói tiếp nhưng bị tiếng la hét trong phòng nhân cắt dứt, cậu quay đầu lại nhìn.

Qua cửa sổ, Ambrose thấy người đàn ông bị đá ra xa, nhóm người Áo đen đang rất giận dữ, cậu nhín thấy khuôn mặt chúng giống hệt khuôn mặt mụ phù thủy lúc thi phép hóa đá cậu.



Một tên rơ lên một cái que đen đen, đó là một cây ‘đũa phép’. Một cái tên lạ hoắc xuất hiện trong đầu cậu, cậu không biết đũa phép dùng để là gì nhưng nó mang đến một cảm giác chết chóc.

“Hắn định làm gì? Tại sao hắn lại chĩa đũa phép về phía hai người kia?” Ambrose thầm nghĩ.

“Hắn đang định giết hai người đáng thương đó. Ngươi không muốn cứu họ ư?” Mụ phù thủy trắng như đoán được ý nghĩ của cậu, mụ bên tai cậu thầm thì.

“Bà im đi.” Ambrose cảnh giác nói.

“Chỉ cần người cầu xin là ta sẽ cứu hai người họ, đứa bé ngốc nghếch.” Mụ cười nhạt nhéo, ánh mắt mụ như ăn chắc Ambrose.

Đúng lúc này, từ cây đũa phép phát ra một ánh sáng xanh lè.

“Không... không…” Ambrose nhận ra ánh sáng đó. Cái thứ ánh sáng đó ăn sáng luôn kết thúc giấc mơ. Tên áo đen sẽ giết chết hai người kia….

“Mi nhìn thấy không, tên kia sẽ giết chết hai người đáng thương ấy. Ta nới cho mi biết hai người họ là cha mẹ của mi đó...ha… ha….”

“Cha... mẹ…” Ambrose lẩm bẩm, nước mắt bắt đầu rơi trên má cậu.

“Nhanh lên chỉ cần mi cầu xin ta, ta sẽ cứu họ…” Mụ thủy tiếp tục nói.

Không, mình không thể để họ chết được… Trong sâu thẳm, một giọng nói thôi thúc Ambrose phải cứu họ. Ánh mắt không rời vị trí hai người, Ambrose run run nói:

“Cầu xin... bà, bà mau cứu họ đi...”

Ambrose vừa nói xong bộ phù thủy cười ha ha như bị điên.

“BÀ làm gì vậy? Nhanh cứu cha mẹ tôi đi…”

Mụ phù thủy không động đậy, mụ ánh mắt trêu tức nhìn Ambrose. Không xong, tên áo đen sắp thi chú…

“AVADA KEDAVRA….”

Ánh sáng xanh lóe lên rồi lao về phía hai người, mụ phù thủy vẫn không làm gì cả, Ambrose bất lực hết lên:

“KHÔNG…. Bà nhanh cứu họ…”

Cậu vừa nói xong thì ăn sáng đã chạm đến hai người, chớp mắt cái hai người họ biến mất

“Chuyện gì đã xảy ra….”

Ambrose cảm thấy mất đi một thứ vô cùng trọng yếu của mình. Đây là cái gì? Cậu ngồi phệt xuống đất. (Lúc này thân thể cậu cử động được trở lại)

Cậu chưa kịp suy nghĩ gì cả, mụ phù thủy đã dùng hai bàn tay lạnh buốt của mụ bóp chặt lấy cổ cậu.

“Bà đang làm gì?” Ambrose khó khăn nói, âm thanh đọng lại trong cổ cậu không thoát ra được.

Bà ta đang định giết mình, cậu nhận ra. Bỗng nhiên cậu cảm thấy không muốn sống nữa, cái cảm giác mất mát, đau khổ ấy khiến cậu không muốn sống.

Ambrose từ từ nhắm mắt lại, cậu không chống lại nữa.

Đúng lúc này, một ánh sáng trắng chói loà bay ra từ trong người cậu, một cuốn sách tỏa sáng như một mặt trời nhỏ, cậu chỉ nghe thấy một giọng nói hét lên:

“Con điên phù thủy, cút ra, mi làm gì bạn tao…..”

Rồi sau đó, Ambrose ngất đi.

====================

Lúc này bên ngoài, Hag đang trợn to mắt sợ hãi nhìn,cả tảng băng lóe sáng rồi phát nổ, bà ta không kịp phản ứng thì đã bị lực chấn bay ra ngoài.

Tảng băng vỡ tan, Ambrose nằm trong đó, trên đâu cậu trôi lơ lửng một quyển sách, một giọng nói non nớt từ trong đó phát ra:

“Ê, Ambrose, tỉnh lại đi…”

Cuốn sách bay xuống đập đập vào đầu Ambrose như lay tỉnh cậu.

Sau một lúc, cảm thấy như bị ai đó gõ vào đầu vậy, cậu mở mắt ra. Rồi giật mình chồm dậy, cậu nhớ là mình bị Hag làm vật hiến tế, Ambrose cảnh giác nhìn xung quanh.

Ma pháp trận trên bộ giáp không biết lúc nào đã biến mất, Ambrose có thể tự do xoay người.

“Hag đâu rồi?” Ambrose nghĩ thầm.

“Ê, tỉnh rồi ư?” Một giọng nói thình lình vang lên từ trên đầu Ambrose khiến cậu giật bắn mình.

“Ngươi là cái gì vậy?” Ambrose kinh ngạc nhìn quyển sách bay lơ lửng trên không nói.

Bỗng nhiên, Ambrose cảm thấy đầu đau như nứt ra, hàng loạt hình ảnh xuất hiện.

Cậu nhớ ra được mọi thứ kể cả cái đêm hôm ấy, kể cả mình đến thế giới này như thế nào.

Từ khi tới thế giới này, trí nhớ về thế giới thực của cậu bị xóa dần dần, cậu nhớ lại về Baemyn, cha mẹ, cả đêm tập kích...

“Cậu là Deus.” Ambrose bật thốt lên.

“Hà hà, thế là nhớ lại rồi hử..” Deus nói.

“Khoan, cậu làm sao lại nói được…..” Ambrose còn muốn hỏi nhưng một tiếng lộc bộc lôi kéo sự chú ý của cậu, cậu thấy Con phù thủy Hag đang bò ra khỏi đống băng đá.