Ngày thứ hai của năm mới, Ambrose Fayola và Max lên đường trở lại Hogwarts. Ngay ngày hôm sau bọn chúng sẽ bắt đầu học kì thứ hai của năm.
Lần này Ambrose ba người đến thẳng làng Hogsmeade bằng bột Floo luôn, cậu không muốn lãng phí mấy tiếng đồng hồ trên xe lửa.
Hogsmeade là ngôi làng duy nhất có toàn bộ cư dân là phù thủy ở Anh, theo trong sách thì ngôi làng được thành lập vào những năm đầu tiên của thế kỉ mười bảy và do một học sinh nhà Hufflepuff tên là Hengist Woodcroft dẫn đầu.
Từ ngôi làng, ba đứa sẽ bắt xe đi tới Hogwarts, khoảng cách chỉ chừng một cây số thôi. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên bọn chúng tới trường mà không phải bằng thuyền. Khung cảnh hai bên đường rất khác, mọi thứ đều bị bao phủ bởi băng tuyết…
Khi tới trước cổng trường, Ambrose thấy có lác đác mấy học sinh cùng cha mẹ chúng ở đây, thường thì phụ huynh học sinh không được phép vào trường, trừ khi họ là thành viên trong Hội đồng quản trị trường Hogwarts.
Hội đồng này nắm một số quyền lợi nhất định trong trường, họ có thể sa thải Hiệu trưởng, đề cử một người khác lên thay.
Bọn họ quản lý toàn bộ đầu ra và đầu vào của ngôi trường từ những thứ nhỏ như từng cái bánh cái kẹo trong bữa tiệc tới những thứ to hơn như tiền lương của các giáo sư, tiền dụng cụ dạy học,... vân… vân…
Nhắc tới mới nhớ nhà Karling cũng từng là một thành viên trong Hội đồng, đó là vào hơn hai trăm năm trước thì phải.
Cuối cùng bọn chúng đi tới cánh cổng trường - nó làm bằng kim loại màu đen tuyền mà ở hai bên nó là hai cây cột cao có tượng con lợn lòi có cánh.
Đi thêm vài trăm mét, bọn chúng tới tiền sảnh… ba đứa tạm biệt nhau rồi chia ra ba hướng khác, Ambrose thì chạy lên tầng cao nhất, cậu trở lại kí túc xá nhà Ravenclaw, còn Fayola và Max thì hướng ngược lại xuống tới kí túc xá nhà Slytherin và Hufflepuff.
Trong khi Ambrose đang sắp xếp xong đống hành lý thì cánh cửa phòng bật mở, một cô bé tóc nâu nhảy chân sáo bước vào, cô bé nói:
“Năm mới vui vẻ, cậu tới hơi muộn thì phải?”
Ambrose ngẩng đầu lên, đó là Takagi, cô bé lúc nào trông cũng đầy sức sống, nghe cô bé hỏi cậu bèn đáp lại:
“Năm mới vui vẻ, mình không đến trường bằng xe lửa…”
Tàu tốc hành Hogwarts trở học sinh từ kì nghỉ Giáng sinh trở về trường khởi hành vào mười một giờ trưa ngày mồng một tháng một - đó là ngày hôm qua, có lẽ Takagi cô bé tới trường bằng tàu hỏa nên đã có mặt ở trường từ chiều hôm trước rồi.
“Thế mà mình chờ cậu mấy tiếng đồng hồ trên xe lửa…” Takagi tiến tới ngồi trên giường của Ambrose nói…
“Ha ha… mình muốn đến thẳng trường luôn, xin lỗi nhá… Mà giáng sinh của bạn thế nào?”
“Cũng như mọi năm, nhưng mình rất thích món quà giáng sinh bạn tặng, còn bạn?” Takagi vừa nghiên cứu cái giường của Ambrose vừa nói…
“Thế thì tốt quá… mình phải mất mấy tiếng đồng hồ chọn nó đấy…. Này bạn đừng nghịch.” Ambrose đang nói dở thì xông tới nắm lấy tay của Takagi nói.
“Ồ! Đây là cái gì?” Cô bé bàn tay mềm mại thụt lại thoát khỏi bàn tay của Ambrose, xong cô bé mặt hồng hồng nhìn tờ giấy nói.
Đây là thứ cô vừa tìm đường trong đống đồ chưa kịp sắp gọn trên giường của cậu bé, bên trong nó ghi chằng chịt là chữ, cô bé nhận ra trên tờ giấy ghi là Mật mã Ravenclaw.
“Bạn giải mã xong rồi à?”
“Không… nhưng đã có manh mối…” Ambrose gật đầu nói. “Mà bạn đừng hiểu lầm, mình tò mò lên mới giải thôi…”
“Thì mình có nói gì về vụ cá cược đâu… Không lẽ…” Takagi làm bộ kinh ngạc, hai tay che miệng, đôi mắt long lanh nhìn Ambrose như phát hiện thứ gì ghê gớm lắm…
“Bạn muốn yêu cầu mình thứ gì à… nếu vậy nói thử đi…”
“Ai muốn, bạn đừng có suy bụng ta ra bụng người…” Ambrose hấp tấp nói.
“Đúng vậy, sao cậu biết, mình nên để cậu làm gì nhỉ… Mặc đồ con gái chạy khắp trường hay ăn đồ ăn bằng mũi…” Takagi ánh mắt nguy hiểm nhìn cậu bé nói.
“Này, đừng có những suy nghĩ kì lạ như vậy…” Ambrose xua tay phản đối. “ Với lại bạn có giải được Mật mã Ravenclaw đâu?”
“Ai bảo mình không giải xong!!” Takagi khuôn mặt vênh lên đắc ý nói…
“Thật không…” Ambrose không tin hỏi lại một lần nữa.
Thôi chết, không lẽ mình phải bị cô bé xoay lòng vòng, Ambrose thấy vậy bi quan nghĩ.
“Nếu... nếu vậy, bạn nói đáp án ra xem nào…?” Rồi cậu run run nói.
“Đáp án a… Mình chưa biết.” Nói xong Takagi chạy ra khỏi phòng, cô bé để lại phía sau tiếng cười khoái trí.
Ambrose mặt đen lại, cậu lại bị Takagi trêu đùa một lần nữa…
=======
Hôm sau, tiết học đầu tiên học kì của Ambrose là môn Thảo dược học (Herbology), sau nửa năm chỉ nhìn và ngắm, cuối cùng lũ học sinh năm nhất được chính tay chạm, cầm, lắm và sờ vào mấy cái cây trong nhà kính..
Lần này, giáo sư Sprout dẫn chúng vào khu nhà lồng kính số hai mà không phải khu số một như học kì trước. Khu này khác hoàn toàn khu số một.
Nếu khu số một ươm trồng rất nhiều loại thảo dược khác nhau thì khu số hai chỉ trồng hai loại cây. Giáo sư Sprout lần lượt chỉ vào hai chậu cây trồng hai loại cây và nói:
“Học kỳ này chúng ta sẽ học cách chăm sóc cây Kimechi và cây Cuiocai, đây là hai loại cây chính cho món thuốc Diệt khuẩn thường dùng trong bệnh viện…”
“Hai loại cây này có chu kỳ sống là ba tháng, chúng ta sẽ trồng và chăm sóc nó trong suốt học kì này. Đó là công việc chính…”
“Nào… bây giờ có em nào cho tôi biết đặc điểm của Kimechi không?”
Tiết học bắt đầu, Ambrose cũng phải nhanh tay nhanh miệng kiếm mấy điểm số đầu tiên trong năm… Một tiếng sau, bọn chúng được giáo sư cho phép tự học.
Trong lúc Ambrose đang cần cái giầm đâm đâm vào chậu cây, thì hai đứa học sinh Ravenclaw tới, đó là Robert Mitchum và William Holden, bạn gần phòng của Ambrose (sát vách). Và hai đứa này cũng là thành viên chủ chốt trong Invention Club.
“Hê - lô, Ambrose, bạn một mình à, ôi! Takagi đâu rồi?” Tên nhóc Robert Mitchum tỏ khuôn mặt bất ngờ nói..
“Phải nha, thường thì ai người lúc nào cũng cùng cặp a…” William Holden xỏ xiên một câu.
Ambrose biết thừa tánh nếp của hai tên này, cậu không rời mắt khỏi cái chậu cây của mình, nói:
“Bạn ấy vừa chạy đi đâu đó rồi, mà đâu phải lúc nào mình cũng bên cạnh Takagi đâu?”
“Phải không? Tụi này thì không thấy thế…” Robert và William đồng thanh phản bác ngay lập tức.
“Không bàn chuyện này nữa, có việc gì hả? Không có thì mau xéo, tui còn có việc.” Ambrose nín giận chuyền chủ đề nói.
“Không cần nóng, chúng mình là có chuyện muốn nói với bạn đây…” William cười thân thiện nói, trong lòng cậu ta nghĩ chắc chắn có chuyện giữa Ambrose và Takagi, cả nhà ravenclaw đều biết chứ không phải mỗi hai người biết.
“Tụi này vừa tìm ra một thứ hay lắm, rất thích hợp cho hoạt động tiếp theo của câu lạc bộ…” Robert bổ sung.
“Hoạt động tiếp theo, khi nào quyết định mà mình không biết?” Ambrose ánh mắt nghi ngờ nhìn hai cậu nhóc hỏi…
“Hôm qua, Takagi tổ chức họp toàn bộ câu lạc bộ. Dù sao bạn ấy cũng là phó chủ tịch câu lạc bộ..” William chăm chú nói.
“Vậy chúng ta sẽ làm gì?’ Ambrose bình thản hỏi. Cậu cũng không cảm thấy khó chịu hay gì cả với việc làm của Takagi.