Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 170: Hồi 170



Chiều tắt hẳn.



Hoàng hôn phủ xuống núi rừng, cảnh sắc đượm màu ảm đạm thê lương.



Chợt bên tai Cẩm Tiên nghe có trận gió ào ào từ phía sau tới.



Nàng giật mình quay lại nhìn nhận ra có ba làn mây đỏ chói đang bay vùn vụt tới.



Nháy mắt ba làn mây đỏ đã đến nơi hạ xuống đất hiện ra ba lão trọc vận áo cà sa đỏ.



Vừa trông thấy Cẩm Tiên cả ba lão hòa thượng cùng ồ lên một lượt, trố mắt nhìn Cẩm Tiên.



Sáu luồng nhãn quang chớp rực chiếu thẳng ngay mặt khiến Cẩm Tiên đã phải rùng mình.



Nàng hiểu ngay võ công bọn tăng nhân cao thâm vô lượng, giảo hoạt cực kỳ, nhưng họ tới đây để làm gì.



Lão tăng đứng bên day qua lão đứng giữa khẽ giọng :



- Sa Khả đạo huynh, nàng này xinh đẹp như tiên chắc chắn Pháp vương của chúng ta vừa ý.




Lão tăng đứng giữa gật gù chiếc đầu bóng lộn :



- Phải đấy! Mấy hôm chúng ta đi tìm mãi, nay bỗng nhiên lễ vật đến tay, nhưng hãy để tăng huynh hỏi thăm cô bé mấy câu.



Tuy hãi lão tăng kia bàn tán thì thầm, nhưng thính lực Cẩm Tiên nghe rất rõ ràng. Nàng nổi giận ngấm ngầm vận chân khí chờ đối phó với bọn chúng.



Lão tăng đứng giữa bước tới đứng trước mặt Cẩm Tiên, cách khoảng hai trượng, cất giọng như chuông rền :



- Mỹ danh cô nương là gì?



Cẩm Tiên trừng mắt :



- Nhưng bọn lão là ai mới được chứ. Lão hỏi tên ta làm gì?



- Bản sư pháp danh Sa Khả Lạp Ma, còn hai vị đạo hữu kia tên Đa Kha Lạp Ma và Phi Ma Lạp Ma.



Cẩm Tiên bật cười khúc khích :



- Những cái tên quái quỷ nghe thật buồn cười, nhưng bọn lão đi tìm ta có chuyện gì?



- Bọn bản sư có tìm cô nương bao giờ! Bọn ta đang truy lùng hai tên tiểu tử một nam, một nữ đến đây thì gặp cô nương đấy!



Trong lòng hoài nghi, Cẩm Tiên hỏi tiếp :



- Lão tìm một nam, một nữ tên gì?



- Vương Hán Sơn và Thượng Quan Linh Phụng.



Giật mình một cái Cẩm Tiên phăng tới :



- Vương Hán Sơn, Thượng Quan Linh Phụng có oán thù gì với lão mà bọn lão đi tìm.



- Chẳng oán thù gì cả. Bọn bản sư vâng lệnh Pháp vương từ Tây Tạng sang đây thu hồi pho bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục. Hôm kia bọn bản sư đã gặp hai trên tiểu tử, bọn ta đã đánh chết một tên.



Kinh hoàng hiện lên gương mặt Cẩm Tiên hỏi lớn :



- Bọn lão đánh chết ai?




- Vương Hán Sơn. Ả kia cõng gã chạy về hướng này, tiểu cô nương có thấy bọn chúng không?



Cẩm Tiên hét :



- Trời! Vương ca đã chết!



Rồi nàng lại hét :



- Ác tăng! Hãy đền mạng Vương ca cho ta.



Cẩm Tiên phóng ra một chưởng với nội lực mười thành. Cuồng phong nổi dậy, bóng chưởng to như trái núi ào tới chụp lấy Sa Khả Lạp Ma.



Cái tin Vương Hán Sơn chết làm cho Cẩm Tiên sôi máu căm thù, quyết giết sạch bọn Sa Khả Lạp Ma để rửa hận.



Sa Khả Lạp Ma giật mình quát :



- Liễu đầu to gan thật!



Lão giở chưởng lên chống đỡ.



Ầm!



Cẩm Tiên dội lại ba bước, toàn thân rúng động.



Nhưng đã quyết chí báo thù cho Vương Hán Sơn, Cẩm Tiên giở cả song ngọc chưởng đưa ra chiêu Sử Nữ âm kình với toàn bộ nội lực.



Hai luồng bạch khí khổng lồ, lạnh tợ băng hà áp tới Sa Khả Lạp Ma.



Sa Khả Lạp Ma gầm lên :



- Sử Nữ âm kình, chư vị đạo hữu tránh mau.



Mồm quát, Sa Khả Lạp Ma huy động ngọn chưởng đẩy ra một vùng đỏ chói nóng tợ lửa thiêu...



Ầm... ầm...



Mặt đất chuyển rung, nhiệt khí lẫn hàn khí ào ào phóng qua tám hướng, cây cối ngã nằm la liệt.



Cẩm Tiên miệng phún máu đào, thân hình run rẩy, sắc mặt tái xanh, loạng choạng tháo lui cả trượng.




Nàng thọ thương khá nặng do chiêu thức Xích Lôi Âm Chưởng của Sa Khả Lạp Ma.



Bịch... bịch...



Hai đạo chỉ khí màu đỏ từ hữu chưởng Sa Khả Lạp Ma bắn tới điểm vào hai nơi yếu huyệt của Cẩm Tiên.



Phịch!



Cô gái ngã quay xuống đất bất động, đôi mắt trừng trừng nhìn Sa Khả Lạp Ma.



Cười khà lên một tiếng, Sa Khả Lạp Ma phất cánh áo cà sa sang hai lão ác tăng :



- Chư vị đạo hữu hãy mang nàng theo bần tăng.



Phi Ma Lạp Ma bước tới nhìn Cẩm Tiên cười lên khùng khục rồi cất giọng ồm ồm :



- Đạo huynh, nàng đẹp như tiên bỏ qua rất uổng...



Đang chực phóng đi, Sa Khả Lạp Ma ngừng lại :



- Ý của đạo hữu...



Bọn ta hãy nên thưởng thức tòa thiên nhiên tuyệt thế này một lần cho phỉ chí bình sanh, sau đó sẽ mang nàng về dâng nạp cho Pháp vương cũng chẳng muộn màng gì.



Đa Kha Lạp Ma tiếp lời :



- Phải đấy đạo huynh. Trời ban cho vưu vật hiếm có trong đời, lẽ nào chúng ta không hưởng thụ, bên xứ Tây Tạng chúng ta đâu có người đẹp như thế này.



Nhíu mày nghĩ ngợi phút giây, Sa Khả Lạp Ma trỏ tay sang ngọn đồi :



- Phi Ma đạo hữu hãy mang nàng sang thung lũng bên kia tránh sự dòm ngó của mọi người qua lại.