Chương 151: Vết máu trên bờ vực thẳm
Năm chiếc bóng từ ngọn núi cao xẹt xuống đám cỏ xanh nhẹ nhàng đến một hạt bụi cũng không bay.
Bóng người ngưng đi, xem kỹ lại đó là Thượng Quan Kỳ Long, Thượng Quan Linh Phụng, Vương Hán Sơn, Sơn Đông Tuyệt Thủ và gã câm Trương Lộng.
Bọn họ vừa từ tuyệt cốc Hổ Huyệt gấp rút phi hành đến đây.
Khi vừa đứng vững Thượng Quan Kỳ Long đảo cặp mắt sáng rực vòng quanh một lượt.
Lão ngạc nhiên quay sang Thượng Quan Linh Phụng :
- Linh nhi, vừa rồi từ trên ngọn núi cao kia ta trông thấy một người trúng chưởng bay đi tại sao đến đây không có thân xác của hắn.
Đôi mắt to đen nhánh của Thượng Quan Linh Phụng chớp chớp mấy cái :
- Bá phụ, chúng ta đi tìm xem sao.
Mọi người chia ra năm hướng đi tìm nạn nhân. Được một lúc lâu chợt Thượng Quan Linh Phụng la lên :
- Ôi! Một mảnh ảo.
Lại có tiếng nói ở phía sau lưng nàng :
- Ồ! Mảnh áo của người con gái.
Vương Hán Sơn đã có mặt bên cạnh Thượng Quan Linh Phụng khi nàng vừa la lên.
Nghe tiếng của Thượng Quan Linh Phụng mọi người gấp rút tới bên nàng cùng với mảnh áo dò xét.
Bọn họ ngơ ngác chưa hiểu sự tình ra làm sao cả.
Chợt Vương Hán Sơn rút lên :
- Ôi! Đúng là của nàng...
Thượng Quan Linh Phụng nhìn Vương Hán Sơn bằng đôi mắt kinh dị :
- Nàng là ai?
Giọng Vương Hán Sơn có hơi run :
- Cẩm Tiên!
Đôi mắt Thượng Quan Linh Phụng tròn xoe :
- Vương ca bảo... Miêu Khả Tú?
Vương Hán Sơn gật đầu :
- Đúng vậy! Đúng là màu áo của nàng thường mặc.
Gương mặt hoa của Thượng Quan Linh Phụng tái hẳn đi. Giọng nàng run run :
- Mảnh áo Miêu hiền muội ở đây, nàng... đang ở nơi đâu... ca ca...
Trái tim Vương Hán Sơn đập mạnh. Chàng lo cho số mệnh của Cẩm Tiên :
- Linh muội... nàng...
Nhưng Thượng Quan Kỳ Long đã nói :
- Hãy mau đi tìm Miêu nữ điệt.
Năm xưa đối với Miêu bảo chủ, Thượng Quan Kỳ Long có mối chân tình như thể...