Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 15: Bức mật thư



Tiều Chi động là một hang sâu rộng rãi. Tuy ở lưng chừng núi nhưng bên trong còn có khe nước trong veo, mát lạnh. Từng tảng thạch nhũ như ngọc và những khóm dược thảo, kỳ hoa vô cùng đẹp mắt.



Cảnh quang u nhàn, tĩnh lặng và ngoạn mục này thu hút ngay được cô gái yêu thích thiên nhiên. Nếu trong lòng chẳng mang tâm trạng buồn lo cho những người thân thì Linh Phụng hẳn rất thoải mái được nghỉ ngơi trong thạch động hiếm có này.



Giữa lúc Linh Phụng dạo quanh thạch động, ngắt những đóa hoa rừng tuyệt đẹp thì Tống Phi Bằng dựa bên vách đá suy nghĩ. Đầu óc gã đầy những sự toan tính... Gã không có thời gian thích thú với cảnh sắc tự nhiên, như cách đây mười năm gã còn là một thiếu niên được cha đưa lên chốn hang động tuyệt vời.



Một ngày cũng qua nhanh...



Sau bữa ăn bằng lương khô và những con sơn điểu nướng, Linh Phụng vào trong hang nằm nghỉ ngơi trên tảng thạch nhũ rộng rãi. Nàng thận trọng đặt thanh kiếm thép bên mình.




Liếc nhìn cô gái, Tống Phi Bằng nở nụ cười kín đáo. Linh Phụng đẹp tuyệt... Người thiếu nữ trước kia gã từng theo đuổi khẩn khoản cầu thân chẳng được, bây giờ chỉ nằm cách gã một tầm tay. Nhưng gã không vội vã, cứ coi như nàng đã ở trong tay gã rồi. Gã còn nhiều việc phải làm... trước khi tình cảm của cô gái kịp chín muồi với gã.



Bên ngoài màn đêm buông xuống từ lâu. Tống Phi Bằng đốt một ngọn bạch lạp đặt trên tảng đá cao như một án thư. Gã thoải mái ngồi giở từng trang sách võ ra nghiền ngẫm.



Linh Phụng lên tiếng :



- Tống huynh sao chưa chịu nghỉ ngơi, muội đã thu dọn sẵn một góc ấm cúng cho huynh đó?



Phi Bằng quay lại, mỉm cười :



- Muội cứ ngủ đi, huynh xem sách và canh chừng cho giấc ngủ của muội được ngon lành.



Cô gái bật cười :



- Huynh khéo lo, nơi thâm sơn cùng cốc này thì còn có kẻ nào bén mảng tới mà phải canh chừng?



Chàng trai nghiêm mặt :




- Muội nghĩ vậy sai rồi. Chỗ nào ta đến được thì kẻ khác cũng đến được. Bây giờ muội ngủ đi, tới giờ tí thì muội phải canh chừng cho huynh ngủ đấy.



Linh Phụng gật đầu :



- Vậy cũng được, đến giờ tí huynh chỉ ho nhẹ một tiếng là muội thức dậy ngay.



Nàng quay mặt vào trong, tay vẫn sẵn sàng trên đốc kiếm bên cạnh mình...



Lát sau hơi thở nhẹ và đều của cô gái như báo hiệu cho Phi Bằng biết nàng đã chìm mình trong giấc ngủ.



Phi Bằng lần giữa cuốn sách, rút ra một mảnh giấy đặt dưới ánh bạch lạp.



Mắt chàng ta lướt nhanh qua những hàng chữ quen thuộc đã đọc nhiều lần:



“Tống nhi con!



Thượng Quan sơn trang và phái Kim Điêu chỉ có Tam Kiệt Kỳ Tâm và con bé Thượng Quan Linh Phụng thoát khỏi cuộc tru sát... Vạn Độc tam pháp vương tìm khắp những nơi cần để mắt vẫn không thấy pho bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục. Phụ mẫu và các đệ muội của con hiện nằm trong tay Vạn Độc giáo chủ, và chỉ có thể bảo toàn mạng sống khi nào con theo dõi Thượng Quan Kỳ Tâm và con bé Linh Phụng, đoạt được võ công ấy về dâng nộp Giáo chủ Vạn Độc Thần Ma. Đây là việc an nguy, sống thác cho toàn gia, song thân tin rằng con sẽ làm tròn bổn phận được giao phó. Vạn Độc Quỷ môn luôn có người sẵn sàng hỗ trợ con nếu có điều nguy hiểm xảy ra. Vậy con cứ an tâm hành thủ.




Độc Long Quái Cước Tống Phi Báo!”.



Phi Bằng lẩm bẩm một mình :



- Kim Điêu Tam Kiệt Thượng Quan Kỳ Tâm đã chết. Ta cứ nắm giữ Linh Phụng chắc có cơ tìm ra được Thiên Chiêu Sưu Lục. Nếu không thì cô gái này cũng là cái mồi nhử Thượng Quan Kỳ Long tìm đến chỗ ta. Lão Kim Điêu Đại Kiệt này sẽ sập bẫy và ta sẽ bắt lão ta phăng ra nơi giấu pho bí kíp.



Gã trai liếc nhanh về phía Linh Phụng và gật gù tâm đắc với suy nghĩ của mình.



Một tiếng động nhẹ phía ngoài làm Phi Bằng giật mình. Gã đút lẹ tờ giấy vào ngọn nến bạc lạp.



Vừa lúc ấy luồng khói như tơ mỏng bay lên trước mũi Phi Bằng... chàng ta ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, hắt hơi thật mạnh rồi gục mặt xuống bàn mê đi.



Tiếng hắt hơi của Phi Bằng làm Linh Phụng thức giấc. Nàng vừa mở mắt ra thì nàng cũng bị mùi hương quái lạ xộc vào mũi, mê luôn.