Vạn Dặm Tương Tư Gửi Gió Xuân

Chương 1

1

Ta là nữ nha hoàn của tiểu thư gia đình giàu có nhất Giang Nam, ta đã ở bên tiểu thư mười năm rồi.

Hai năm trước, tiểu thư đột nhiên mắc phải một cơn bạo bệnh. Đại phu đều nói, tiểu thư có lẽ sẽ không thể qua khỏi. Ta lúc đó vô cùng thương tâm, thậm chí còn muốn đi theo người.

Nhưng may mắn thay, ngày hôm sau bệnh tình của tiểu thư đột nhiên chuyển biến tốt, nhưng người lại trở nên vô cùng kỳ lạ, suốt nói những lời hồ ngôn loạn ngữ. Đến cả đại phu nhân cũng không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà, tiểu thư mất trí nhớ rồi, nàng ấy không biết bản thân là ai, không biết ta là ai, cũng không nhận ra phụ mẫu. Miệng suốt ngày nói mấy lời hàm hồ. như nàng xuyên không rồi, còn nói bản thân vậy mà lại xuyên đến cổ đại…

Dù tiểu thư kỳ lạ như vậy, ta vẫn rất yêu thương nàng, một lòng chiếu cố cho cuộc sống của nàng, còn kể lại hết những chuyện trước đây cho nàng nghe, đặc biệt là những chuyện giữa ta và nàng.

Năm ta bảy tuổi, ta cùng cha mẹ chạy nạn đến đây, cha mẹ đều c.hết đói, là tiểu thư đã đem ta nhặt về, người đối xử với ta vô cùng tốt, hệt như đối xử với tỷ muội trong nhà.

Tiểu thư nghe ta kể lại mọi chuyện xong tỏ ra vô cùng bất mãn, nàng nói ta quá không hiểu chuyện, không có tôn ti trật tự, nếu như nàng ta đã xuyên đến thời đại này, chắc chắn là phải nhập gia tùy tục. Nàng ta còn nói chủ là chủ, tớ là tớ, cấm ta vượt quyền.

Ta không đau lòng, vẫn đồng ý với nàng, ai kêu đầu óc nàng hiện tại có vấn đề, không nhớ tất cả những việc từng xảy ra cơ chứ. Ta tin rồi có một ngày, tiểu thư nhất định sẽ hồi phục như bình thường, nàng nhất định sẽ nhớ lại những chuyện tốt đẹp đã từng xảy ra giữa chúng ta.

Hiện tại, tiểu thư đã mười bảy tuổi rồi, mà vẻ ngoài của ta bây giờ cũng mười bảy tuổi. Đã hai năm trôi qua, nàng vẫn là không nhớ ra gì cả. Ta càng lúc càng hoài nghi, người trước mặt thực sự không phải tiểu thư của ta, mà là một linh hồn khác đang chiếm lấy cơ thể của nàng.

Nhưng tiểu thư của ta, đi đâu mất rồi?

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, ta đều lén trốn vào một góc nhỏ, lặng lẽ rơi nước mắt. Loài mèo chúng ta vô cùng đa sầu đa cảm, một khi đã nhận định một người, cho dù là nam hay nữ đều sẽ không bao giờ thay đổi.

Đúng vậy, ta chính là một con mèo yêu nhỏ, năm đó vừa nhìn thấy tiểu thư đã ngay lập tức nhất kiến khuynh tâm, tạo ra một thân phận, ở lại bên cạnh nàng.

Kẻ cướp lấy thân xác tiểu thư bây giờ cực kỳ biết làm trò, nàng ta ngày ngày nếu không phải là nữ phẫn nam trang, chạy tới thanh lâu, thì cũng là đua đòi gặp gỡ hết tài tử này đến tài tử khác, thậm chí còn mập mờ tình cảm, dây dưa không rõ với mấy người một lúc.

Ta vô cùng lo lắng, không thể để để linh hồn không rõ lai lịch làm ô uế thân thể của tiểu thư được, bởi vậy, chỉ cần thấy nàng ta thân thiết với kẻ nào, nửa đêm ta sẽ biến thành mèo chạy đến dọa bọn họ.

Hôm đó, nàng ta quấn lấy một chỗ với một tú tài tướng mạo không tồi, còn lôi lôi kéo kéo nắm tay nhau.

2.

Đêm hôm đó, ta liền chạy đến mái nhà tú tài, giả ma hù dọa hắn. Ta giả làm ma, gào lên mấy tiếng, vô cùng đáng sợ, không giống mèo tí nào, mấy tên trước đó đều đã bị ta dọa cho c.hết khiếp rồi.

Tuy rằng ta là mèo tinh, nhưng ta tu tiên đạo, không phải ma đạo. Cũng bởi vậy mà tiến độ tu luyện của ta vô cùng chậm chạp, đã hơn năm trăm năm mới có thể hóa thành hình người, lại còn gần như không dùng được pháp thuật.

Nếu ta mà tu ma đạo nhé, giờ ta đây đã lợi cmn hại rồi, nhưng có cái là tu cái đấy phải thường xuyên g.iết người hút máu, mà ta đây lại mắc bệnh sợ máu, không dám làm mấy trò đấy.

Tu tiên không thể làm điều ác, càng không thể tạo sát nghiệp, bởi vậy ta chỉ có thể làm mấy trò dọa nạt ti tí thôi.

Tên tú tài đó bị tiếng hét của ta làm cho không ngủ được, vậy mà lại đi ra bên ngoài, nhảy lên mái nhà, vừa hay nhìn thấy ta đang ngoác mồm kêu…

Tiếng hét của ta đột nhiên dừng lại: “....”, sau đó “vèo” một cái lủi mất.

Tú tài: “...”

Mèo này đến mùa đ.ộng d.ục đúng không…

Ta trốn vào một góc, trái tym nhỏ bé hoảng sợ đập bình bịch. Sao lúc trước ta lại không biết thân thủ của tên tú tài này lại lợi hại vậy cơ chứ, lại còn to gan như thế nữa, xem ra ta đây phải tìm thêm ít biện pháp khác đối phó với hắn rồi.

———

Ngày hôm sau, ta lại theo tiểu thư ra ngoài, cùng với tên tú tài đó đi dạo hồ.

Khi thuyền ra đến giữa hồ, tú tài liền động tay động chân với tiểu thư, tiểu thư cũng nũng nịu phối hợp. Ta vừa nhìn liền biết sắp có chuyện gì rồi, liền vội vã đi vào bên trong khoang thuyền, cản ở trước mặt tiểu thư, vô cùng tức giận:

“Tên dăm tặc nhà ngươi, ngươi định làm gì tiểu thư nhà ta.”

Tú tài tên là Lâm Uyên, cực kỳ mất hứng nói với tiểu thư:

“Nếu như tiều thư đã không tình nguyện, vậy thì bỏ đi.”

Tiểu thư đang lúc tình ý nồng nàn, lại bị ta đánh cho một gậy cụt hứng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng ta rất muốn nói Lâm Uyên tiếp tục, nhưng cuối cùng vẫn ngại không nói ra mồm.

Thuyền đi đến bên bờ hồ, Lâm Uyên tức giận đi rồi, tiểu thư liền giáo huấn ta một trận.

“Hay cho con nha đầu nhà ngươi, dám phá hỏng chuyện tốt của ta! Nếu như Lâm công tử không để ý đến ta nữa thì phải làm sao?”

Cả gương mặt ta trở nên mờ mịt ngốc nghếch: “Vậy nếu như tiểu thư mất đi trong sạch thì phải làm sao?”

Tiểu thư hung ác chọc mạnh một cái vào trán ta: “Mấy nữ nhân phong kiến như các ngươi thì hiểu cái gì, nếu như chúng ta đã yêu nhau, đó là việc tự nhiên bình thường, có hiểu không?”

“Vậy những vị Lý công tử, Lương công tử, Từ công tử, còn có Trương công tử thì phải làm sao? Tiểu thư rốt cục là yêu người nào?”

Ta không hiểu.

“Chỉ có trẻ con mới phải chọn, còn ta muốn hết. Kim gia ta là phú nhân gia đứng đầu Giang Nam, lẽ nào còn không nuôi nổi mấy tên đàn ông sao.” Tiểu thư dùng giọng điệu đương nhiên đáp lại.

Ta có chút không tiêu hóa được lời nàng nói: “Vậy thì tiểu thư, thế giới của người nữ tử đều có thể như vậy sao?”

Tiểu thư không chút kiêng dè kể về những chuyện ở thế giới của nàng ta.

“Cũng không phải nhưng những nữ nhân có tiền có thể nuôi rất nhiều những em trai tươi non mơn mởn, ví dụ như ta hiện tại chẳng hạn.”

“Ta cảnh cáo ngươi ngày mai khi ta hẹn hò với Trương công tử, ngươi không được phép làm hỏng nhã hững của ta, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!”

Tiểu thư nói xong lại dí mạnh vào trán ta một cái.

Ta kinh ngạc hỏi lại: “Không phải Trương công tử đó đã gặp quỷ, bị dọa đến nỗi không dám ra cửa rồi sao!”

Tiểu thư cả mặt đắc ý: “Hôm qua ta phái người đến tặng cho hắn một món quà lớn, sau đó hẹn gặp, hắn đồng ý rồi. Ngày mai sẽ gặp nhau ở phòng riêng ở tửu lầu. Có điều ngươi không cần đi cùng, miễn cho ngươi lại làm hỏng việc tốt của bổn tiểu thư.”

Ta có chút đau đầu, nghĩ đến việc đêm nay lại phải đến hỏi thăm cái vị Trương công tử đó một chút, nhưng sau đó lại nghĩ một hồi, nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, sớm muộn cũng sẽ không bảo vệ được cho tiểu thư nữa.

———

Sau khi hồi phủ, tiểu thư định đem ta đưa đến phòng của nhị ca nàng ta, nói không cần ta nữa.

Tên nhị ca đó của nàng chính là tên háo sắc nhất thành, tuy đã cưới vợ, nhưng vẫn không ngừng ra bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm, những nha hoàn bên cạnh hắn đều đã bị hắn bắt nạt hết rồi.

Tiểu thư để ta đi qua đó, rõ ràng là muốn đẩy ta vào hố lửa.

Ta rất phiền não, không biết phải làm sao. Ta lúc nào cũng có thể rời đi, nhưng ta không nỡ để thân thể tiểu thư bị nàng ta làm bẩn, hơn nữa, ta còn muốn tìm linh hồn của tiểu thư quay về.

Thật sự hết cách, ta chỉ có thể đi cầu cứu người khác thôi. Bởi vậy ta liền biến thành mèo chạy đến nhà Lâm tú tài.

3.

Lâm tú tài lúc này đang ngồi đọc sách, ta bất ngờ lại nhảy lên mặt bàn, dọa cho hắn cả giật mình.

Hắn nhìn ta thật kỹ:

“Trông giống con mèo đ.ộng d.ục đêm đó ghê…”

Ta: “...”

"Meo ~ Lâm Tú Tài."

Ta đột nhiên mở miệng nói tiếng người.

Ta vừa cất lời, hắn liền bị dọa ngã từ trên ghế xuống.

Lâm Tú Tài đứng dậy, không thể tin vào mắt mình, hỏi, "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi biết nói?"

"Lâm Tú Tài, Ta là con mèo con đã từng được ngươi cứu khi còn nhỏ, hôm nay ta tới đây để báo ân ngươi."

Ta bắt chước trong tiểu thuyết, có điều trong truyện là nàng tiên ốc, mọi người chắc đều đã từng nghe, từng đọc câu chuyện này rồi.

Lâm Tú Tài đầu đầy dấu hỏi chấm, “Đây… ta không nhớ bản thân đã từng cứu con mèo nào.”

"Ngươi quên mất rồi." Ta đáp lại một cách chắc chắn.

Lâm Tú Tài: “Vậy ngươi muốn báo ân như thế nào?”

"Ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật."

"Bí mật gì?"

"Kim tiểu thư mà ngươi ái mộ ngày mai sẽ bị một nam nhân họ Trương bắt nạt ở Triều Huy tửu lâu, vậy nên ngày mai ngươi có thể đến đó anh hùng cứu mỹ nhân, lấy được trái tim của Kim tiểu thư." Ta thần thần bí bí nói

Lâm Tú Tài cầm lấy cuốn sách trên mặt bàn, thản nhiên nói: "Không đi."

Sau đó lại tiếp tục đọc sách.

"Tại sao? Không phải ngươi ái mộ Kim tiểu thư sao?"

“Ai nói ta ái mộ nàng ta?” Lâm Tú Tài thản nhiên nói.

"Vậy sao ngươi còn nắm tay người ta, ngày hôm qua còn định làm mấy chuyện cẩu thả với người ta nữa?" Ta tức giận hỏi.

“Chẳng qua chưa chạm vào nữ nhân bao giờ, định thử tí xem thế nào thôi. Hơn nữa đồ tặng đến tận cửa sao lại không cần. Ta thấy cái vị Kim tiểu thư đó bản tính ph óng đãng, hôm qua cũng là do nàng ta cố tình."

Ta "..." Nhất thời không biết nói gì...

“Vậy thì… Kim gia rất giàu có, nếu ngươi cưới nàng sau này sẽ không phải sống nghèo khổ khốn khó nữa.”

Ta lại thuyết phục tiếp.

"Haha, đa tạ ngươi."

Lâm tú tài nói xong, lại quay ra tiếp tục đọc sách.

“Vậy phải làm sao ngươi mới chịu đi?”

Lâm tú tài đặt cuốn sách xuống, khó hiểu nhìn về phía ta: "Mèo con, sao ngươi lại cứ nhất định muốn ta đi?"

Ta có thể tính ra, nàng tương lai sẽ là nương tử của ngươi. Nếu như ngươi không muốn trên đầu mọc một thảo nguyên xanh* thì mau đi đi.

(*Ý chỉ bị mọc sừng)

Câu đầu mọc thảo nguyên xanh này là ta học được từ chỗ của tiểu thư.

Lâm tú tài không tin: "Ta không tin, ta sẽ không cưới nàng ta."

"Vậy ngươi nói xem, nếu như ta không biết xem quẻ, làm sao ta biết được hôm qua các ngươi định làm mấy trò cẩu thả?" Ta tiếp tục dụ dỗ lừa bịp.

Trên mặt Lâm Tú Tài lộ ra vẻ nghi hoặc, "Đúng ha, quá là tà môn rồi, hôm qua trên thuyền ngoại trừ tiểu nha hoàn xinh đẹp đó rõ ràng không còn người nào khác."

Ta trấn kinh, sợ hắn đoán ra là ta chính là tiểu nha hoàn đó, vội vàng nói: “Dù sao thì bây giờ Kim tiểu thư vẫn còn một thân hoàn bích.Nếu ngày mai ngươi còn không đi thì cứ đợi mà mọc sừng đi.”

Lâm Tú Tài nhấc cổ ta lên, vẻ mặt càng nghi hoặc hơn: "Ngươi gấp cái gì? Chột dạ?"