Luyện võ tràng của Nham gia không những quy mô cực lớn mà trang bị và hình thức cũng khiến các môn phái khác phải hâm mộ, không cần tốn mấy công sức trang hoàng cũng có thể đem ra làm địa điểm thi đấu cho trận tỉ thí được nhiều người chờ đợi này.
Võ đài được dựng bằng gỗ quý, cao ba thước so với mặt đất, bình thường có giá đỡ binh khí ở bốn góc, nhưng hiện tại đã bị dọn đi. Xung quanh bốn bên, tính từ rìa võ đài ra sáu thước, là khán đài. Khán đài đựng dựng theo từng tầng cao dần lên, tầng thấp nhất ngang bằng với võ đài. Một số vị trí còn đặc biệt có rèm che, bàn trà, đương nhiên là dành cho những người có bối phận hoặc địa vị cao. Lúc này huynh muội Nham gia, Lâm Quân Phong, Quan Thiên Ninh cùng chưởng môn các môn phái đến xem đấu đều đang ngồi tại hàng ghế đặc biệt này, bận rộn khách sáo qua lại. Môn đệ của các môn phái đều chia nhau các vị trí khác trên khán đài mà ngồi. Phái Lãnh Kiếm vậy mà cũng cử một vị sư thúc cùng thế hệ với chưởng môn đến dự.
Đến giờ đã hẹn trước, Nham Đình hướng về phía Lâm Quân Phong làm ra một tư thế mời. Hai người cùng khinh công nhảy xuống võ đài; hai bóng dáng có chiều cao tương tự, mang theo trường kiếm, đứng đối diện nhau, ôm quyền rồi rút kiếm.
Bảo kiếm gia truyền của Nham gia có tên là Thanh Long, lưỡi kiếm sáng loáng sắc bén, thân kiếm vô cùng bền, kinh qua trăm trận chiến chưa từng để lại bất kì tì vết nào.
Kiếm mà Lâm Quân Phong sử dụng tên gọi Huyền Tiêu, lưỡi kiếm cực mỏng, thân kiếm lấp loáng ánh đen, chỉ nhìn qua một lần đều không thể nhận lầm.
Vào lúc hai người bắt đầu giao đấu, khắp vỏ đài tràn ngập đao quang kiếm ảnh. Kiếm pháp của Nham Đình lấy sự vững vàng làm chủ đạo, kiếm pháp của Lâm Quân Phong lấy biến hóa làm lợi thế, nhưng cả hai có một điểm chung là đều dùng tốc độ cực cao để ra chiêu.
Nham Yên không hiểu rõ kiếm pháp, nhìn một màn đấu trước mặt chỉ thấy ngoài rất nhanh ra thì chính là nhanh hơn nữa. Chỉ có điều đối với võ công của anh trai, bà rất tự tin, cho nên dù có khó theo dõi hơn nữa thì bà vẫn đinh ninh Nham Đình sẽ thắng chắc.
Nham Ân ngồi ở hàng ghế phía sau, hai tay đặt trên gối nắm chặt thành quyền, vừa hưng phấn vừa căng thẳng quan sát trận đấu trước mắt. Đối với cậu mà nói, màn tỉ thí này chính là đỉnh cao võ học mà cậu muốn hướng tới.
Những người khác có mặt, bất luận là chưởng môn hay đồ đệ của các phái, đều không rời mắt khỏi võ đài, không muốn bỏ lỡ bất kì diễn biến nào. Tuy vậy, số người thực sự nhìn ra chiêu thức mà Nham Đình và Lâm Quân Phong sử dụng vốn không nhiều.
Mà Quan Thiên Ninh thì không nằm trong số đó. Y thiên tư võ công không phải thượng thừa, hơn nữa hai mươi tuổi mới bắt đầu học, bởi vậy nên y tự hiểu rõ bản thân mình không phải là cao thủ gì cho cam, quan sát trận đấu trên võ đài cũng không quá ép buộc bản thân phải theo sát được mọi diễn biến. Lần này Lâm Quân Phong xuống núi là kiến tạo danh tiếng cho Nam Sơn Minh, còn y, là đến xã giao, làm quen với các môn phái xa gần trên giang hồ. Muốn thành danh, không thể thiếu nhân mạch, không thể thiếu khách sáo lôi kéo quan hệ.
Gió thu thổi mạnh, dù mặt trời vẫn chiếu nhưng khí lạnh đã bắt đầu nổi lên. Hai người trên võ đài giao chiến đã qua hai trăm chiêu, vẫn ở thế thắng bại bất phân.
Gặp được đối thủ có thể khiến bản thân dốc hết tuyệt học, đánh một trận vô cùng thống khoái, cả Nham Đình và Lâm Quân Phong đều không thể không nể trọng đối phương. Đánh đến lúc này, mỗi một chiêu xuất ra, cả hai đều mang tâm trạng thưởng thức võ công của người kia. Nhưng hiện tại, đã đến lúc phân rõ thắng thua rồi.
Vô số bóng kiếm lấp loáng trên đài đột ngột tiêu biến, Nham Đình và Lâm Quân Phong cùng thu chiêu, lùi lại một khoảng. Trên mặt mỗi người, mồ hôi chảy thành dòng, ý chí chiến đấu và sự tán thưởng với kiếm pháp của đối phương đều hiện rõ trong mắt họ.
Nham Đình hỏi.
“Lâm minh chủ, kiếm pháp này lần đầu Nham mỗ gặp qua, còn xin thỉnh giáo nguồn gốc?”
Lâm Quân Phong đáp.
“Là gia sư sở tác.”
“Xin hỏi cao tính đại danh lệnh sư?”
“Cáo lỗi rồi. Gia sư không muốn người khác biết tên.”
Nham Đình gật gù.
“Ta đối với lệnh sư thật sự kính phục. Đối với Lâm minh chủ, là vô cùng tán thưởng. Ta xuất đạo hơn hai mươi năm, chưa đấu qua trận nào tận hứng như hôm nay. Đã đến lúc quyết định rồi, Lâm minh chủ, mời!”
Nham Đình đã làm ra tư thế mời, Lâm Quân Phong cũng không khách khí, một lần nữa đưa Huyền Tiêu về phía trước, chuẩn bị xuất chiêu.
Đối với Nham Đình mà nói, thiếu niên trước mặt là minh chứng của hai chữ nghịch thiên. Võ công hiện tại của hắn, năm đó lúc ông chưa tới hai mươi hẳn không thể so được. Năm tháng về sau, có lẽ hắn cũng sẽ phát triển đến độ vượt qua ông. Nhưng hiện tại, giang hồ này vẫn nên do ông làm chủ.
Nham Đình xuất ra thức cao nhất trong bộ kiếm pháp Nham gia, dùng nội công hùng hậu dồn lực vào Thanh Long, huy kiếm đánh tới.
Lâm Quân Phong vừa di chuyển liền đổi sang một bộ pháp quỷ dị mà hắn chưa từng thi triển trước đó, tay hắn vung lên, lưỡi kiếm Huyền Tiêu tựa như có sinh mệnh riêng, xoay tròn trong không trung. Kiếm ảnh đen tuyền hiện ra sau lưng hắn.
Bộ pháp kỳ quái của Lâm Quân Phong là điều mà Nham Đình không ngờ tới. Kiếm của ông vậy mà không đến gần được hắn, ngược lại Huyền Tiêu lại không ít lần suýt nữa chạm vào vai ông. Nhưng xét về kinh nghiệm thực chiến, Nham Đình tuyệt đối có lợi thế. Không lâu sau, ông đã tìm được kẽ hở trong di chuyển của Lâm Quân Phong, lấy Thanh Long nhắm vai hắn chém xuống, buộc Lâm Quân Phong phải đưa Huyền Tiêu lên đỡ.
Hai kiếm chạm nhau, nội lực cuồn cuộn chuyển dịch, tại điểm va chạm không ngừng phân cao thấp với đối phương. Nham Đình vốn biết nội công Lâm Quân Phong cực cao, cũng biết hắn sẽ không dễ dàng thoái lui, nhưng nhìn hắn liều mạng đấu nội lực với mình, ông không thể không cảm thán, quả nhiên vẫn là tuổi trẻ có gan liều lĩnh.
Thời gian đấu nội lực này lâu đến độ những người đang xem đều phải sốt ruột, không phải cứ định đứng yên như vậy tới lúc có người ngã xuống trước chứ?
May thay, cả Nham Đình và Lâm Quân Phong đều không có ý định đấu đến mức đó. Thời gian đủ dài, cả hai đều nhận ra không thể thắng đối phương bằng nội công. Cùng một lúc, cả hai thu hồi chân khí, rút kiếm lại, thuận theo quán tính lộn một phòng trong không trung rồi lại biến chiêu mà đánh tiếp.
Lúc này trận đấu tuyệt đối chỉ dựa vào tốc độ để phân cao thấp. Hai bên đều xuất thủ như chớp, ngoại trừ một vài vị chưởng môn đứng đầu trên giang hồ, gần như đã không còn ai theo dõi được chiêu thức xuất ra nữa rồi.
Khi đao quang kiếm ảnh dừng lại lần nữa, một cơn gió lạnh lại nổi lên. Lúc này, hai bóng dáng của Nham Đình và Lâm Quân Phong cũng đã đứng vững tại chỗ. Thanh Long đang gác lên vai Lâm Quân Phong, mà mũi của Huyền Tiêu lại dừng lại ngay trước lồng ngực Nham Đình.
“Hòa sao?”, Có tiếng nói vang lên từ dưới khán đài.
Quan Thiên Ninh gõ cán quạt vào lòng bàn tay, chờ đợi.
“Giang hồ sóng lớp sau xô lớp trước, Lâm minh chủ võ công trác tuyệt, Nham mỗ cam bái hạ phong.”
Lúc ông nói xong, lọn tóc mới bị chém đứt vốn vẫn đang còn vướng lại trên vai áo, lúc này chầm chậm trượt xuống, bị gió cuốn đến chân võ đài.
Khán đài chìm vào một trận yên tĩnh, không ai biết nên phản ứng như thế nào với tình huống này. Nham gia thế lực hùng hậu, lúc này vỗ tay chúc mừng Lâm Quân Phong có tính là động chạm bọn họ không?
Trên đài, Lâm Quân Phong thu lại kiếm, ôm quyền nói.
“Đa tạ Nham tiên sinh đã nhường.”
Dưới khán đài, Nham Yên đứng dậy đầu tiên, rất phong độ bắt đầu vỗ tay. Tiếp theo đó, chưởng môn các môn phái ngồi kế bên bà cũng làm theo. Quan Thiên Ninh cũng đứng dậy, nhưng không vội. Chờ đến khi tiếng hoan hô vang dội khắp võ đài rồi, hắn mới ung dung hòa theo.
Nam Sơn Minh, từ hôm nay chính thức có tên tuổi trên giang hồ rồi.