Vân Cuồng

Chương 78: Gió mây vần vũ kinh long châu – Khắp nơi ra tay

Mùa xuân năm 995, đại lục Long Châu, Đại Sở, một trong bảy đại cường quốc Long Châu chính thức thay đổi thành Thiên Liễu quốc. Liễu hiền vương thuận theo ý chỉ lên ngôi, cải danh thành khai quốc Liễu hiền vương.

Sau khi Liễu hiền vương lên ngôi, đã lập tức hạ chiếu thư, sắc phong thê tử Hướng Uyển Nhi thành Huyền Đức hoàng hậu, sắc phong con trai Liễu Vân Cuồng thành thái tử Thiên Vân, tôn phụ thân Liễu Thanh thành Uy Vũ thái thượng hoàng, tôn mẫu thân Lạc Bình Phỉ thành Khang Mẫn hoàng thái hậu. Từ nay về sau Liễu gia chính thức đi lên sân khấu đại lục, thành tựu một đời là hoàng triều cường đại, Liễu gia nhất thời hào quang vô hạn.

Nhưng mà các thế lực cường đại trong thiên hạ đều rõ, Liễu gia có thể có được địa vị hôm nay hoàn toàn nhờ đệ nhất công tử Liễu Vân Cuồng. Ba chữ Liễu Vân Cuồng này, đã trở thành thần thoại trong miệng của dân chúng!

Áo bào trắng như tuyết, tóc đen bay múa, văn võ toàn tài, kinh tài tuyệt diễm, tuấn mỹ tao nhã, phong thái như vương. Danh xưng đệ nhất công tử là hoàn toàn xứng đáng!

Mọi người đều dùng một câu như thế này để hình dung – Phong hoa* nhất thế gian, phong vận đệ nhất thiên hạ!

(*phong thái + tài hoa)

Mấy ngày nay, đầu đường cuối hẻm Sở kinh đều điên cuồng nhớ kỹ phong thái mê đảo vô số tâm hồn các thiếu nữ của Liễu Vân Cuồng. Vô số người sùng bái cách ăn mặc của ‘hắn’, dẫn đến trong khoảng thời gian này xuất hiện rất nhiều thiếu niên, công tử ‘áo trắng như tuyết, tay cầm ngân phiến, phong độ nhẹ nhàng’ trên đường, không những thế điều này còn có xu hướng mở rộng vô hạn đến lục quốc còn lại.

Mà đương sự* lại vì lần thay đổi này mà vội vã đến choáng váng đầu óc.

(*người trong cuộc, hay nói cách khác là toàn bộ người trong Liễu gia)

Nếu Liễu Kiếm làm Đế vương, vậy không thể tiếp tục ở lại Liễu vương phủ. Đám người dưới Liễu gia đều vội vàng chuẩn bị đồ đạc để dời vào hoàng cung, khiến hoàng cung vốn quạnh quẽ nhiều năm dần dần trở nên náo nhiệt hẳn. Có điều Liễu hiền vương vẫn sống chết không chịu nạp phi, hôn sự của Thái tử Thiên Vân cũng chậm chạp kéo dài không hạn định, người tới cửa cầu hôn đều bị đuổi trở về, khiến danh môn khuê tú gấp đến độ hung hăng cắn khăn tay, đồng loạt hoài nghi có phải mặt nào đó của Thái tử có vấn đề hay không.

Vân Cuồng cẩn thận cân nhắc một phen, rồi lập tức nói với Liễu Kiếm muốn sửa Liễu vương phủ thành phủ Thái tử. Toàn bộ người bên trong đều dùng người của nàng, lấy nơi này tiếp tục nuôi dưỡng tâm phúc, cũng là nơi mà đông đảo tâm phúc dưới tay Vân Cuồng tha thiết ước mơ, cạnh tranh kịch liệt đến phá da vỡ đầu chỉ vì muốn có một chỗ ở đây.

Mà qua trận này, Vân Cuồng sâu sắc cảm thấy thực lực của thủ hạ mình nghiêm trọng không đủ, cao thủ tông môn trong thiên hạ nhiều như mây, nhưng cũng may nàng không chỉ trông mong vào mình võ học nếu không lần này người chết còn không biết là ai đâu.

Đám người Liễu Tường, Liễu Nhận, Liễu Phong siêng năng luyện võ, tinh thần tập trung cao độ, hận không thể làm thực lực bản thân tăng nhanh hơn một chút. Bọn hắn đã nhìn thấy sự lợi hại của Hàn Á Liên, cho nên trong lòng cũng hiểu được, tương lai không xa, có một màn máu tanh mưa máu chờ đợi bọn họ, khi đó, khiến bản thân mạnh hơn mới có thể bảo vệ được Vân Cuồng.

Trừ trận pháp Thiên Can Bắc Đẩu, dưới sự nhất trí yêu cầu của đám người Liễu Nhận, Vân Cuồng lại dạy bọn họ trận pháp Nam Đẩu Lục Tinh, Tây Đẩu Tứ Tinh, Đông Đẩu Tam Tinh và Trung Đẩu Ngũ Tinh (?) tinh trận. Mỗi tinh trận đều có uy lực cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần bảy người phối hợp nhuần nhuyễn với nhau thì uy lực của tinh trận có thể đối kháng với cả cao thủ Mặc Trúc.

Ngay sau đó, Vân Cuồng bình tĩnh triệu tập Liên Vân Thập Bát Kỵ, còn lệnh trăm vạn binh mã tập trung ở Thiên Liễu, bắt đầu chỉnh lý, biên chế. Dựa theo thực lực lúc này, Liễu gia đã gần như thoát khỏi sự hạn chế của Bát tông, còn gần như có xu thế tách biệt.

Số nghĩa quân này vốn là nạn dân, chỉ cầu một con đường sống, đủ tiền nuôi sống bọn hắn thì tên tuổi gì đó bọn hắn hoàn toàn không quan tâm. Do vậy, với mạng lưới buôn bán trải rộng khắp đại lục, việc nuôi quân này không phải là việc to tác gì, với lại cũng nhờ thế mà Vân Cuồng mới có được một đội quân khổng lồ nhất trên đại lục, trở thành cường quốc đứng đầu, nhưng cũng vì thế mà khiến các thế lực khác trên đại lục xảy ra biến hóa.



Núi Bạch lân, nội đường Bạch gia, ánh nến sâm u tỏa sáng, khí lạnh dày đặc.

“Môn chủ, lại có nhiệm vụ quan trọng?” Giọng nói cứng ngắt, lạnh như băng của một thiếu niên vang lên. Đôi mắt hắn đen như mực, bóng dáng như u linh đột nhiên xuất hiện trong nội đường, không tạo ra chút tiếng vang nào. Hắn cứ xuất hiện rồi im lặng đứng một chỗ, không một ai có thể phát hiện trừ khi hắn lên tiếng, điều này có thể thấy được võ công của thiếu niên cao cường bao nhiêu.

“Bạch Thất, con thật sự hận phụ thân như vậy, ngay cả một tiếng phụ thân cũng không muốn gọi?” Nam tử trung niên đứng trong nội đường, lúc nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của thiếu niên, trong mắt lộ ra mất mát dày đặt: “Không có chuyện sẽ không thể tìm con sao? Ngay đến một nụ cười cũng keo kiệt cho ta hả?”

“Môn chủ, ta không phải Bạch Thất, ta gọi là Thất Sát. Thất Sát không biết cái gì là cười, chỉ biết làm thế nào để giết người.” Giọng nói rét lạnh, đông cứng vang lên lần nữa. Mặt mũi thiếu niên tương đối anh tuấn lại bởi vì quanh năm ở trong bóng tối nên có vẻ vô cùng tái nhớt, mà nét mặt còn rất cứng ngắc, ngay cả khóe miệng đều lười động.

“Ngươi dám nói chuyện như vậy với phụ thân hả? Lão Thất, ngươi quá không biết quy củ!!” Bạch Cửu đứng bên cạnh nghe vậy, nhất thời nhảy dựng lên, hung ác quát.

Thất Sát lạnh nhạt liếc qua, Bạch Cửu vừa tiếp xúc với ánh mắt đáng sợ của kẻ kia lập tức rùng mình câm lặng, một nỗi sợ hãi nghiêng trời lệch đất đột nhiên trào lên từ đáy lòng, khiến gã không thể không lui về sau mấy bước.

“Bạch Cửu, con đi xuống” Nam tử trung niên không hờn giận nói.

Bạch Cửu như được đại xá, nhanh chân chạy trốn, trong lòng thầm nghĩ: Trời ạ, sát khí trên người Bạch Thất quá nặng, không hổ là người trời sinh giết chóc, Sát Tinh Thất Huyền Diệt (?).

Thất Sát lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử trung niên, đáy mắt lạnh băng không có nửa phần sợ hãi. Nam tử trung niên ngơ ngẩn nhìn hắn một lúc lâu mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cả người như già đi mười tuổi: “Thất Sát, nhiệm vụ lần này tương đối nguy hiểm, là nhiệm vụ cuối cùng của ngươi, sau khi kết thúc, nếu không muốn ra ngoài hành tẩu, muốn thành thật ở trong gia tộc an an ổn ổn qua ngày thì vi phụ cũng sẽ nghĩ cách để các trưởng lão giao thuốc giải ra.”

“Thuốc giải?” Hừ, bọn hắn có thể đồng ý buông tha cho công cụ giết người trời sinh như ta sao? Đồng ý buông tha giá trị của Sát Tinh Thất Huyền Diệt? Bọn hắn sẽ không sợ khi ta lấy được thuốc giải sẽ quay đầu cho bọn hắn một đao? Hơn nữa, môn chủ, ngài cho rằng loại thuốc độc này còn có thuốc giải ư?” Khóe môi Thất Sát rốt cuộc lộ ra một nụ cười như có như không lại lạnh lẽo đến tận xương, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất: “Đừng ở đó giả mù sa mưa, nhanh chóng nói tên người trong nhiệm vụ đi, còn có người Sát Tinh Thất Huyền Diệt ta không giết được à!”

Nam tử trung niên bị hắn nói trúng tim đen, lại không có cách nào biện giải: Lúc trước là lão đã gieo vào người đứa nhỏ này loại độc dược không thể trừ tận gốc, là loại độc dược mà mỗi lúc phát tác lại làm nó đau đớn muốn chết. Nhưng mà lão không còn cách nào khác, Sát Tinh Thất Huyền Diệt một khi kích phát sát ý thì sẽ hoàn toàn mất đi tính người, lúc đó, ngay cả song thân cũng sẽ bị sát hại!

“Thất Sát, là ngươi giết mẫu thân ngươi, cho nên chúng ta mới --”

Vụt! Một lưỡi dao sắc bén xẹt qua sườn mặt nam tử trung niên, Thất Sát lạnh lùng nói: “Kiên nhẫn của ta có hạn, đừng tiếp tục dây dưa, nói, người trong nhiệm vụ lần này, là ai?”

“Hắn là Liễu Vân Cuồng.” Nam tử trung niên thất bại thở hổn hển, không tiếp tục thảo luận vấn đề kia nữa mà cứng đờ trả lời: “Mấy ngài nay ta nhận được ủy thác, các quốc gia trên đại lục đều âm thầm bỏ ra một số tiền lớn thuê người muốn lấy đầu Liễu Vân Cuồng. Bạch gia ta cũng vì vậy mà tổn thất một số lượng lớn cao thủ, cho nên nếu không diệt trừ người này thì không chừng ‘hắn’ sẽ đem chúng ta diệt tận gốc, vì thế không thể tiếp tục mặc kệ chuyện này được nữa.”

“Liễu Vân Cuồng?” Thất Sát thì thào thì thầm: “Người này rất lợi hại?”

“Theo tình báo, ‘hắn’ là cao thủ Tử Trúc.” Nam tử trung niên gật gật đầu: “Nhưng chỉ sợ bên cạnh ‘hắn’ còn có nhiều thế lực khác tồn tại mà chúng ta lại không tra được rõ ràng, ngươi phải cẩn thận.”

“Chỉ là một cao thủ Tử Trúc, hừ?” Thất Sát thản nhiên thu lại binh khí của chính mình, đôi mắt rét lạnh lộ ra khinh thường, xoay người rời đi. (ờ chỉ là, hờ hờ ╮(╯▽╰)╭)

“Thất Sát, nếu có một ngày, chất độc trên người của ngươi được giải, ngươi sẽ như thế nào?” Nam tử trung niên đột nhiên nhịn không được hỏi.

“Giết sạch các ngươi!” Thất Sát mang ánh mắt thù hận lạnh như băng, ngoái đầu lại nhìn thoáng qua nam tử, rồi tiếp: “Giết sạch từng người trong Bạch gia!”

“Ngươi --” Nam tử trung niên hiểu được lời nói này không phải nói đùa, lão gần như chán nản, dừng một chút vẫn mở miệng: “Lần này xuống núi, nhân tiện đến Cửu Tiên Cốc đi. Tháng tư này là ngày hội mười năm một lần của Cửu tiên, có lẽ ngươi có thể tìm được linh vật có thể giải độc.”

Thất Sát giống như không nghe thấy, cũng không quay đầu, đi mất.

Cùng lúc đó, bên trong tổng đàn Ma Môn, sắc mặt Hàn Á Liên nặng nề ra lệnh cho thủ hạ mình: “Trưởng lão Nam Hạc, lần này đến phiên ngươi đi giết Liễu Vân Cuồng. Ngày sau đứa nhỏ này tuyệt đối là một tai họa, không thể giữ.”

Mi dài của trưởng lão Nam Hạc nhảy lên, nghi ngờ nói: “Liễu Vân Cuồng kia chẳng qua chỉ là một cao thủ Tử Trúc, tuy rằng thiên phú rất tốt nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể gây nên sóng gió gì, không có trở ngại gì với chúng ta mới đúng chứ?”

“Cao thủ Tử Trúc? Nếu đúng là như vậy thì sao bổn tọa lại kiêng kị nó. Đêm đó, khí thế trên người nó còn khủng bố hơn Dạ Ly Thiên. Hơn nữa nó và chúng ta đã đứng trên hai mặt đối nghịch, không chết không ngừng, nếu không bóp chết, thì sau này dù có hối hận cũng không kịp.” Nghĩ đến linh khí Thiên Trúc trên người Vân Cuồng, trong lòng Hàn Á Liên vẫn còn sợ hãi, với lại, chuyện xấu trên người con ranh này vẫn còn nhiều lắm, ả tuyệt đối không thể để nó có cơ hội lớn lên.

Trưởng lão Nam Hạc sửng sốt, khó xử nói: “Nhưng mà đại nhân, nếu thuộc hạ đi giết nàng, vậy Thiên Tôn đại nhân--”

“Này sao, ngươi yên tâm, bổn tọa đã thông báo cho Thiên Tôn rồi. Hơn nữa, mấy tháng sau ở ngày hội của Cửu Tiên Cốc sẽ xuất hiện bảo vật mà Cửu Tiên đã lưu giữ vài chục năm. Ha hả, bọn chúng nghĩ bổn tọa không biết nhưng thật ra bổn tọa đã sớm nhìn nhằm chằm thứ đồ chơi kia mấy chục năm rồi. Chỉ cần có thứ kia, Thiên Tôn đại nhân sẽ có thể đột phá Mặc Trúc, còn bổn toạ dựa vào hắn cũng đột phá được Bạch Trúc. Đến lúc đó, bổn tọa không cần phải sợ lão già Dạ Ly Thiên kia nữa!” Hàn Á Liên âm độc cười lạnh.

“Mấy tháng này chắc nó sẽ không đến nơi khác được, bản thân nó cũng muốn nâng cao thực lực, cho nên tất nhiên sẽ đến Cửu Tiên Cốc. Có điều, ngươi phải cẩn thận, Liễu Vân Cuồng không phải là người ngồi không. Với lại đừng đi vào cảnh nội Sở quốc, bởi thủ hạ của nàng có bảy tiểu quỷ liên hợp tạo ra sát trận, ngay cả khi ngươi đến đó cũng chỉ có thể đi chịu chết mà thôi. Ngươi có thể đến Tần gia điều động lực lượng, chuyện sau đó cũng giao cho Tần gia, tự chúng ta đều không đếm xỉa đến. Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì lúc nó lên đường đến Cửu Tiên Cốc, nhất định sẽ đi qua Tần gia, cho nên, đến lúc đó chúng ta lại chặn giết trên đường, lấy mạng nó!”

Vốn trưởng lão Nam Hạc còn hơi lạnh nhạt, nhưng vừa nghe đến lời này, lão không thể không rùng mình một cái. Chính lão cũng được xem như cao thủ Mặc Trúc đứng nhất nhì trong Ma Môn nhưng lại nói nếu lão tự mình đến thì chỉ có đường chết? Liễu Vân Cuồng này đúng là không phải kẻ ngồi không…

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Trưởng lão Nam Hạc khom người đáp, dưới hàng lông mi dài là sát khí bắt đầu khởi động.



Trải qua hơn mười ngày, nhờ sự sắp xếp của Vân Cuồng mà phủ Thái tử đã bắt đầu đi vào nề nếp, những người ra vào nơi này nhất định đều là những võ giả có thực lực. Mặc khác, của cải Tư Đồ gia do Vân Cuồng nắm trong tay, đã bị nàng giao cho Liễu Tường xử lý. Bên trong hoàng cung cũng có một bộ phận võ giả Đình Vân Các chia nhau hộ vệ trước sau, nhìn chung đại cục đã tương đối ổn định.

Buổi sáng hôm nay, Vân Cuồng luyện công theo phương pháp thổ nạp (hít thở), bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Thư Nhi.

“Công tử, Lý Ổn* cô nương tới chơi!”

(*mấy chương trước nhân vật này có lúc gọi Lý Tranh có lúc gọi Lý Ổn, giống như Lý Tranh là tên giả, Lý Ổn là tên thật vậy, cho nên nhân vật này sau này ta để Lý Tranh hay Lý Ổn đều là theo bản raw cả, đều là cùng 1 người, mn đừng để ý nhiều nhé)

“Lăng Tiêu cung?” Vân Cuồng nhíu mày, nghĩ thầm người của bát tông đều đã rời đi cả, mà vị Lý Tranh cô nương này sao lại lộn trở lại đây? Đột nhiên nhớ đến lời nói của Dạ Ly Thiên, trong lòng hơi động, ứng tiếng để Cầm Nhi đưa nàng trở về sửa sang quần áo một chút, rồi mới đến gặp khách.

Vừa bước vào cửa, Vân Cuồng đã thấy trước mắt sáng ngời. Lý Tranh cô nương mang một lớp khăn che mặt mỏng đang mỉm cười, nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt là ý thưởng thức nồng đậm. Còn bên cạnh nàng là một nam tử anh tuấn mặc hắc bào, lúc nhìn thấy nàng, cũng cười cười có thâm ý.

Vân Cuồng không khỏi hơi sửng sốt, âm thầm oán thầm, đầu năm nay lão yêu quái đúng là càng ngày càng nhiều, một đám một đám đều trẻ tuổi, xinh đẹp, lại khó xử lý như yêu nghiệt Dạ Ly Thiên. Mặc dù cảm giác của nàng đối với nam tử trước mặt không sâu sắc lắm, nhưng vẫn cảm thấy trên người hắn tràn ngập hơi thở nguy hiểm và áp lực, so với Hàn Á Liên cũng không hơn kém bao nhiêu, tuyệt đối cũng là một cao thủ Bạch Trúc!

“Lý cô nương, đã lâu không gặp, cô nương càng lúc càng xinh đẹp, ừm, thật khiến người khác chảy nước dãi ba thước!” Vân Cuồng làm như không hiểu, không biết gì, cười hì hì, bước vào trong, một đôi mắt đen láy sáng rỡ nhìn chăm chằm khuôn mặt tuyệt sắc của Lý Tranh cô nương, hoàn toàn là tư thế của loại công tử quần là áo lụa.

“Thái tử Thiên Vân nâng đỡ rồi, nếu Thái tử điện hạ thích, Lý Tranh không ngại lấy thân báo đáp, không biết Thái tử điện hạ có đồng ý không.” Trong đôi mắt đẹp của Lý Tranh dâng lên ý cười nghiền ngẫm, bỡn cợt nói.

Tuy trong lòng Vân Cuồng kinh dị nhưng ngoài mặt lại không hề để lộ ra: Nói đến chuyện này mà tiểu cô nương trước mặt lại mặt không đỏ, tim không gấp, cứ tùy ý đá quả bóng cao su về phía mình. Thật sự là một giai nhân trí tuệ hơn người.

“Tại hạ đường đột, cô nương chớ trách. Tại hạ có lời thăm hỏi cô nương.” Vân Cuồng ha ha cười, chắp tay, hơi hơi cúi đầu xem như nhận lỗi.

Lại không ngờ nam tử hắc bào bên cạnh đột nhiên mỉm cười, phát ra một câu: “Tiểu vương gia, tại hạ cũng có lời thăm hỏi đến lệnh sư?”

“Lệnh sư?” Vân Cuồng hơi sửng sốt, lập tức dở khóc dở cười.

Thì ra bọn hắn đều nghĩ nàng có sư phụ như Dạ Ly Thiên! Chỉ sợ nam tử này cũng là vị lão gia trong Lăng Tiêu Cung nhận biết được linh khí Thiên Trúc do nàng bộc phát trước đó, chẳng qua Vân Cuồng không ngờ khi nam tử này chạy tới đây lại đoán được chuyện kia có liên quan đến nàng.

Cẩn thận nghĩ lại, đúng là không phải không có nguyên nhân: Lý Tranh đã tận mắt nhìn thấy võ công của mình, mà chính chính cũng không sử dụng tuyệt học của Liễu gia, cho nên người dạy võ công cho mình trở thành một câu đố? Vừa lúc Sở Kinh đột nhiên xuất hiện một vị ‘cao thủ Thiên Trúc’ mọi người tất nhiên sẽ liên tưởng đến một thân võ công quỷ dị của mình, cũng vì vậy mà nhận định sư phụ mình chính là vị tuyệt thế cao thủ kia.

Thấy Vân Cuồng chậm chạp không lên tiếng, nam tử hắc bào ôn hòa lại nghiêm túc nói: “Việc này liên quan đến nghiệp lớn thống nhất tứ môn của Mật Tông ta, là chuyện rất quan trọng, nếu có thể, xin Thái tử Thiên Vân bẩm báo chi tiết cho.”