Người đàn ông đầu dây bên kia lập tức vào thẳng vấn đề: "Anh ta đến nhà em ăn cơm à?"
Giọng điệu nghiêm túc lãnh đạm, có chút giống giọng điệu tra hỏi Dịch Sơ Ngữ khi hai người gặp lại.
Dịch Sơ Ngữ dựa vào lưng ghế, duỗi chân, nhìn nam nữ chính trên TV, trêu chọc: "Sao thế? Anh ghen à?"
Tiêu Sở Ngôn hừ một tiếng, như là khinh thường.
Không ngờ đội trưởng đường hoàng, chững chạc và vững vàng lại không vui vì chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nghĩ đến lần trước Dư Huy xuất hiện trước mặt cô, Tiêu Sở Ngôn có vẻ ghen tị.
Dịch Sơ Ngữ trấn an: "Dư Huy cũng khen anh."
"Vậy anh còn phải cảm tạ anh ta sao?" Tiêu Sở Ngôn hỏi ngược lại.
Sếp Tiêu nhà cô thì ra không rộng lượng như vậy.
Sau khi nói chuyện, Dịch Sơ Ngữ và Tưởng Di bàn bạc, cô quyết định mấy ngày nữa sẽ quay về Vân Thành.
Cô định đầu năm nay sẽ ra mắt tác phẩm mới, nhưng vì trí nhớ đựợc khôi phục, Sơ Ngữ đành tạm hoãn công việc cho đến khi tinh thần bình ổn hơn.
Trên Weibo, các fans đang chờ cô giới thiệu bộ truyện mới, vì vậy cô quyết định trở về Vân Thành sớm hơn dự định để bắt tay vào công việc.
Tất cả những thông tin cần thiết trước đó đã được kiểm tra và lưu trữ trong máy tính xách tay của cô.
Dịch Sơ Ngữ bắt tàu cao tốc trở về Vân Thành.
Tiêu Sở Ngôn lái xe đến đón cô.
Lễ hội đèn lồng đang đến gần, thời tiết không còn lạnh như những ngày trước.
Dịch Sơ Ngữ khệ nệ xách vali đi ra khỏi nhà ga cao tốc.
Theo tính cách của Tiêu Sở Ngôn, nếu biết cô trở về Vân Thành thì anh nhất định sẽ đến nhà ga đón, cho nên Dịch Sơ Ngữ đặc biệt chọn một ngày cuối tuần để không ảnh hưởng công việc của anh.
Nhà ga chật kín người ra vào.
Dịch Sơ Ngữ kéo vali chậm rãi đi ra ngoài, lấy điện thoại di động gửi cho Tiêu Sở Ngôn một tin nhắn, nói cho anh biết mình đã xuống tàu cao tốc, chuẩn bị đi bộ đến cửa thành phía Bắc nhà ga.
Hơn nửa tháng không gặp, Tiêu Sở Ngôn vẫn như cũ, mặc áo khoác đen, đứng ở nơi vắng vẻ, gương mặt lạnh lùng.
Dịch Sơ Ngữ bất giác mỉm cười, lập tức cảm thấy vui vẻ, bước nhanh tới, len lén đi sau lưng anh, vỗ vỗ vai trái anh.
Tiêu Sở Ngôn đang vùi đầu vào điện thoại, quay đầu sang bắt gặp ánh mắt của Dịch Sơ Ngữ.
"Làm sao anh biết là em?"
Tiêu Sở Ngôn tắt màn hình điện thoại: "Anh đoán được."
Dịch Sơ Ngữ nắm tay anh, để anh xách vali cho mình.
Tiêu Sở Ngôn là cảnh sát hình sự ưu tú cho nên thủ đoạn của cô thật sự lừa không được anh.
Tiêu Sở Ngôn cất vali vào trong cốp xe, đi vòng qua ghế lái.
Trong suốt quá trình, Tiêu Sở Ngôn cư xử rất bình thản, giống như không có xa cách trong hơn nửa tháng.
Niềm vui nho nhỏ của Dịch Sơ Ngữ khi nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn lập tức bị dập tắt, hiện tại xem ra chỉ có mình cô cao hứng.
Trong xe, anh không nói một lời nào.
Dịch Sơ Ngữ có chút mất tự nhiên, không thoải mái, bèn bật nhạc trong xe lên.
Dịch Sơ Ngữ bị bài hát vừa vang lên làm cho sửng sốt.
Âm lượng hơi lớn, nhưng là tiết tấu quen thuộc.
"Why Not".
Đầu ngón tay Dịch Sơ Ngữ dừng lại giữa không trung. Hóa ra anh vẫn hay nghe lại những bài hát cũ, những bài hát mà cô thích.
Giai điệu của bài hát rất ngọt ngào, giống như khoảng thời gian đẹp đẽ không thể quay trở lại thời học sinh.
Sơ Ngữ đột nhiên nghĩ đến Dương Dụ Nguyên, lúc đó anh ta nói Tiêu Sở Ngôn mở nhạc trong xe, nhưng anh lại nói trong xe không có dĩa nhạc.
Dịch Sơ Ngữ vô thức cười toe toét.
"Anh, không phải anh nói trong xe không mở nhạc sao?"
Tiêu Sở Ngôn đang chăm chú lái xe, không quay đầu lại nhìn cô một cái, vẻ mặt nghiêm nghị bất động, không nói lời nào.
Mỗi lần như vậy, anh chỉ trả lời bằng sự im lặng.
Thật lâu sau, bài hát kết thúc, rồi lại phát lại từ đầu.
Dịch Sơ Ngữ có chút tò mò, chẳng lẽ anh chỉ để một bài hát duy nhất trong xe?
Cô bấm vào màn hình, đúng là chỉ có duy nhất một bài hát đuợc lưu trữ.
Thực sự không có bài hát nào khác.
Trở lại tiểu khu, Tiêu Sở Ngôn đỗ xe lại, dắt tay Dịch Sơ Ngữ bước nhanh về nhà.
Dịch Sơ Ngữ phải tăng tốc mới đuổi kịp anh, bình thường đi dạo cùng nhau Tiêu Sở Ngôn sẽ cố ý đi chậm lại để cô có thể theo kịp, nhưng lúc này anh có hơi vội vã.
Mở cửa, Tiêu Sở Ngôn đẩy vali vào.
Theo quán tính, chiếc vali trượt về phía trước, đập vào tường phát ra âm thanh khe khẽ rồi dừng lại.
Dịch Sơ Ngữ bị anh nắm cổ tay, còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa phía sau đã đóng sầm lại, bóng dáng Tiêu Sở Ngôn đã bao trùm lấy cô.
Khuôn mặt tuấn tú của anh cúi xuống hôn lên môi cô.
Mọi sự giả vờ bình tĩnh trước khi vào cửa đều bị vứt bỏ, lông mày rậm khẽ nhúc nhích, môi mỏng thở ra hơi nóng, có chút hấp tấp.
Chiều cao của Tiêu Sở Ngôn là 1m86, còn Dịch Sơ Ngữ chỉ là 1m61. Tư thế hôn này, lúc nào cũng phải cúi đầu, nhất định sẽ không thoải mái.
Không hài lòng vì nụ hôn không thể sâu hơn, Tiêu Sở Ngôn đưa tay ra sau lưng Sơ Ngữ, nâng cô lên như bế một đứa trẻ.
Dịch Sơ Ngữ đột nhiên bị bế lên, hoảng hốt cắn phải lưỡi của Tiêu Sở Ngôn.
Mùi máu thoang thoảng tràn vào miệng hai người.
Tiêu Sở Ngôn khẽ nhíu mày.
Lưng áp vào cửa, đầu gối áp vào bụng dưới của Tiêu Sở Ngôn, bắp chân do căng thẳng khẽ rung lên, dường như đụng phải bộ phận trọng yếu của anh.
Dịch Sơ Ngữ hoảng sợ, lập tức di chuyển chân tránh va vào chỗ đó. Hai chân cô áp sát vào eo anh, hai tay vòng qua cổ, treo trên người Tiêu Sở Ngôn như gấu túi.
Điều này khiến đầu lưỡi của Tiêu Sở Ngôn dễ dàng xâm nhập sâu hơn, bàn tay rảnh rỗi kia liền nhéo một cái thật nhẹ vào eo cô.
Dường như không hài lòng vì bị chiếc áo khoác nặng nề cản trở, bàn tay Tiêu Sở Ngôn nhanh nhẹn thò vào trong vạt áo.
Xuyên qua lớp áo mỏng, hai bàn tay dày ôm lấy vòng eo thon thả của cô, vững vàng khống chế cô.
Anh kiểm soát lực độ rất tốt, không nhẹ không nặng vuốt ve làn da Sơ Ngữ.
Dịch Sơ Ngữ hồi lâu mới lấy lại được hơi thở.
Chỉ ba giây sau, Tiêu Sở Ngôn lại hôn cô.
Dịch Sơ Ngữ vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng vuốt ve gáy anh.
Gáy Tiêu Sở Ngôn hình như có chút mẫn cảm, khi bị cô chạm vào, thân thể của anh rõ ràng cứng đờ.
Có lẽ đã đến giới hạn, Sơ Ngữ cảm thấy hụt hơi, dù sao thể lực của cô không thể bằng sếp Tiêu.
Sau đó, Tiêu Sở Ngôn đặt cô xuống đất, cúi đầu nhìn cô, thở gấp hơn bình thường, một tay đặt lên cửa, thân hình cao lớn giam cô ở giữa.
Bầu không khí nồng nhiệt và thân mật tràn ngập.
Giọng đội trưởng khàn khàn: "Anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường."
Anh nói xong, Dịch Sơ Ngữ vội vàng cúi đầu tránh ánh mắt sáng như ban ngày của anh, lỗ tai đỏ bừng.
Tất nhiên là cô hiểu.
Bây giờ nghĩ lại tư thế vừa rồi thật sự rất khó coi, đùi cô quấn lấy anh, cánh tay ôm lấy anh, cả người hoàn toàn dán vào anh.
Dịch Sơ Ngữ cúi người, thoát khỏi sự giam cầm.
Tiêu Sở Ngôn nhanh nhẹn nắm lấy vai cô, trong mắt nhuốm dục vọng, thanh âm so với trước còn khàn hơn: "Lần sau nằm chung giường sẽ không chỉ đơn giản là ngủ chung."
Trong lòng cuộn lên một ngọn sóng.
Dịch Sơ Ngữ có cảm giác mình bị ngã vào con sóng kia.
Làm sao anh có thể nói những lời này bằng thái độ vô cùng nghiêm túc như vậy.
Dịch Sơ Ngữ lắp bắp: "Lần sau sẽ bàn"
Cô khéo léo thoát khỏi vòng tay anh, kéo vali vào phòng ngủ.
Thu dọn quần áo trong vali, đầu Dịch Sơ Ngữ không tự chủ được nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Phần eo bị Tiêu Sở Ngôn nhéo như có một luồng điện chạy dọc toàn thân, cảm thấy như nguồn nhiệt vẫn còn.
Dịch Sơ Ngữ mở bản thảo mấy vạn chữ, bắt đầu triển khai tiểu thuyết mới.
Tiêu Sở Ngôn hiện tại vẫn đang bận rộn lo vụ án của Trần Đại Vĩ.
Một tên tội phạm đã có nhiều năm trốn chạy trong bóng tối chắc chắn không dễ đối đầu.
Nửa đêm, Tiêu Sở Ngôn vẫn ở trong phòng khách đọc hồ sơ, trên bàn cà phê đặt các loại ảnh chụp thông tin.
Dịch Sơ Ngữ ở trong phòng sắp xếp công việc, lúc mở cửa đi ra ngoài, Tiêu Sở Ngôn vẫn đang ngồi trên sô pha đọc tài liệu.
Cô biết Tiêu Sở Ngôn là người rất tình cảm và chính trực, chưa bao giờ thất hứa, chính trực như thời niên thiếu.
Anh vẫn đang làm việc rất chăm chỉ để bắt Trần Đại Vĩ càng sớm càng tốt, trả lại công lý cho Dịch Sơ Dương.
Cô nhìn thấy tất cả.
Dịch Sơ Ngữ đi tới ngồi xuống bên cạnh anh: "Sao anh còn chưa ngủ?"
Mắt Tiêu Sở Ngôn vẫn dán chặt vào bản báo cáo dày đặc, anh nói: "Chờ một chút, em đi ngủ trước đi."
Dịch Sơ Ngữ cũng không muốn quấy rầy anh, chỉ nói: "Vậy anh nhớ nghỉ ngơi sớm"
Vừa đứng dậy, khóe mắt cô liếc nhìn mấy bức ảnh trải trên bàn cà phê, tuy có một bức ảnh bị những bức ảnh khác che gần hết, nhưng Dịch Sơ Ngữ lại thấy góc lộ ra rất quen thuộc.
Cúi xuống, cô đưa tay ra và nhặt bức ảnh đó lên.
Tiêu Sở Ngôn không kịp ngăn cô lại, khi anh nắm lấy cổ tay Dịch Sơ Ngữ, tay cô đã cầm được góc ảnh rồi.
Trong ảnh, Dịch Sơ Dương bị trói bằng dây thừng, miệng bị bịt bằng giẻ, nhìn cậu bé có vẻ như đang ngủ say.
Tiêu Sở Ngôn giật lấy tấm ảnh trên tay cô, sắc bén nói: "Em nhanh trở về phòng đi."
Dịch Sơ Ngữ cụp mắt xuống, nhìn Tiêu Sở Ngôn vẻ mặt nghiêm túc, cười nói: "Không sao, em đều đã vượt qua rồi."
Nghe cô nói như vậy nhưng Tiêu Sở Ngôn vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, úp tấm ảnh trên bàn cà phê xuống, bắt đầu thu dọn.
Dịch Sơ Ngữ cúi người giúp anh.
Tất cả tài liệu đều được Tiêu Sở Ngôn cho vào phong bì lưu trữ.
Dịch Sơ Ngữ trở về phòng đi ngủ.
Trước khi vào phòng ngủ, Dịch Sơ Ngữ quay đầu nói với Tiêu Sở Ngôn: "Đội trưởng, cảm ơn anh đã vất vả."
Tiêu Sở Ngôn vẫn luôn bận rộn, Dịch Sơ Ngữ cũng phải tập trung vào việc viết lách.
Thời gian cứ thế trôi qua, tháng 3 đã lặng lẽ đến gần.
Sinh nhật của Dịch Sơ Ngữ là ngày 19 tháng 3. Cô không nghĩ nhiều về sinh nhật của mình, nhưng mẹ cô đã gọi điện cho cô từ một tuần trước và hỏi cô có muốn về nhà không.
Trước đây, mỗi lần sinh nhật, Tưởng Di đều chờ Dịch Sơ Ngữ về nhà rồi nấu một bàn đồ ăn ngon cho cô.
Chỉ là năm nay đã khác, Dịch Sơ Ngữ không còn cô độc nữa, mặc dù Tiêu Sở Ngôn chưa từng nói sẽ tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng không hiểu sao, không biết tự tin từ đâu ra, Dịch Sơ Ngữ luôn có cảm giác anh sẽ dành cho cô bất ngờ vào ngày sinh nhật.
Cũng giống như thời trung học, ngày 19 tháng 3 năm đó, Tiêu Sở Ngôn lần đầu tiên vi phạm nội quy trường học.
Hai người lén lút trốn học.
Sau giờ tự học buổi tối, 22h30, Tiêu Sở Ngôn bỏ lại Dịch Sơ Ngữ, một mình đi đến cửa sau trường học, cùng cậu bé giao hàng xuyên lan can nói chuyện.
Anh mang một chiếc bánh nhỏ đến chúc mừng sinh nhật cô.
Thật ra không phải Dịch Sơ Ngữ mù quáng, mà vì từ khi ở bên cạnh Tiêu Sở Ngôn, anh đã cho cô sự tự tin này.
Những gì anh làm với Dịch Sơ Ngữ khiến cô cảm thấy mình được yêu thương sâu sắc.
Dịch Sơ Ngữ hiện đã ra mắt tiểu thuyết mới, nếu bây giờ về nhà có thể bị gián đoạn mạch công việc.
Là một tác giả có năng lực và luôn chăm chỉ, Dịch Sơ Ngữ luôn coi việc viết tiểu thuyết vừa là một nghề vừa là một sở thích từ thời thiếu nữ.
Vì vậy, Dịch Sơ Ngữ đã từ chối lời mời của Tưởng Di, chọn ở lại Vân Thành đón sinh nhật lần thứ 25 vào năm nay.
Càng gần đến ngày sinh nhật của cô, Dịch Sơ Ngữ càng bận rộn.
Còn Tiêu Sở Ngôn lại bình tĩnh như mặt nước, tựa như đã quên chuyện này.
Cho đến ngày 15 tháng 3, Tiêu Sở Ngôn phát hiện Trần Đại Vĩ đã trốn khỏi Vân Thành.
Để truy bắt thành công hắn, đội trưởng Tiêu Sở Ngôn phải rời khỏi Vân Thành, cùng đội cảnh sát hình sự tỉnh lân cận truy bắt tên tội phạm nguy hiểm này.
Dịch Sơ Ngữ nghe được chuyện này cũng không cảm thấy buồn, cô cũng sẽ không cảm thấy tủi thân nếu Tiêu Sở Ngôn không thể ở cùng cô trong ngày sinh nhật.
Cô hiểu rằng với tư cách là một cảnh sát hình sự, anh luôn đặt trách nhiệm lên trên đời sống cá nhân.
Tuy nhiên, Dịch Sơ Ngữ lại rất lo lắng cho sự an toàn của đội trưởng Tiêu, những cuộc truy đuổi như này chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
Dịch Sơ Ngữ giúp Tiêu Sở Ngôn thu dọn quần áo bỏ vào ba lô.
Cô không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy khó chịu, mí mắt bên phải giật nhiều hơn bình thường.
Hành động của cô vô thức bị chậm lại.
Tiêu Sở Ngôn nghe điện thoại xong, đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ vẫn đang giúp anh thu dọn, liền nói: "Để đó anh làm"
Dịch Sơ Ngữ nắm lấy cánh tay anh, nói: "Anh phải chú ý an toàn."
Anh cười nhẹ, vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Đừng lo, không sao đâu."
Dịch Sơ Ngữ tự nhủ, lo lắng cũng vô ích, năng lực của Tiêu Sở Ngôn mạnh như vậy, cô cũng từng thấy qua, nhất định anh sẽ không sao.
Tiêu Sở Ngôn thu dọn đồ đạc xong, khoác ba lô bước ra khỏi phòng ngủ.
Dịch Sơ Ngữ lấy áo khoác trên giá, cẩn thận khoác lên người anh, đứng trước mặt anh, bẻ gọn cổ áo cho anh.
"Anh nhớ phải bình an trở về."
Tiêu Sở Ngôn gật đầu, một tay đặt lên mặt cô xoa nhẹ: "Tuy còn hơi sớm nhưng vẫn muốn nói với em"
Anh cố ý dừng một giây, ghé sát vào má cô: "Sinh nhật vui vẻ."