Hắn mở miệng nói ra những câu chửi tục, trong yết hầu cùng với miệng có máu tươi liên tiếp tràn ra.
Bịch!
Khuôn mặt của cự hán này tràn ngập vẻ không cam lòng, thi thể đổ ập xuống đất.
Sau khi giết người, La Thiên nhanh chóng rời khỏi đây.
Cỗ cảm giác nguy cơ vô hình này đang càng ngày càng mạnh.
Không quá lâu sau.
La Thiên đã cảm nhận được rõ ràng, ở gần đây có từng cỗ khí tức cường đại tiếp cận.
- Tiểu tặc! Giết thiếu chủ Đỗ gia ta, ngươi không còn đường trốn nữa đâu!
Một gã trung niên mặt đen giống như một cơn gió lốc màu đen, bay vọt đến, toả ra chân khí mạnh mẽ.
- Khai mạch thất trọng!
Chân khí trong cơ thể La Thiên ngưng lại, hắn đã cảm nhận được một cỗ áp bách cường đại.
Không chỉ như thế.
Phía bên phải hắn đột nhiên truyền đến cảm giác nguy cơ còn mạnh hơn nữa, chỉ thấy một vị lão giả râu tóc bạc trắng, quanh thân có chân khí đỏ thẫm lượn lờ, người giống như một đạo tia chớp màu đỏ tới gần.
Những nơi mà lão giả râu bạc trắng này đi qua, cả đám cháy đen, cỏ cây liên tục bùng cháy.
- Khai Mạch cảnh bát trọng!
Toàn thân La Thiên có cảm giác như bị thiêu đốt, ngay cả hít thở cũng rất khó khăn.
Sưu sưu sưu!
Ngay sau đó lại có rất nhiều thân ảnh xuất hiện, tu vi không đều, từ Khai Mạch tứ trọng đến lục trọng.
Nhiều cường địch mai phục như thế, lại còn có một tên Khai mạch thất trọng, một gã Khai mạch bát trọng trấn áp cục diện!
Đây mới thực sự là nguy cơ!
- Tiểu tặc, còn không ngoan ngoãn bó tay chịu trói!
Lão giả râu bạc trắng Khai Mạch cảnh bát trọng kia khẽ quát một tiếng, thanh âm như sấm rền nổ vang.
Màng nhĩ của La Thiên chấn động, chân khí trong cơ thể thiếu chút nữa đã tán loạn.
Đội hình cường đại như thế làm cho hắn cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có!
- Đã như vậy...
La Thiên hít sâu một hơi, lấy ra một cái răng đen nhánh ở trong ngực.
Lúc trước, Thụy Thú Côn Già tặng cho La Thiên ba cái răng làm lễ vật. Cái răng này nghe nói có thể bộc phát ra được một phần mười lực lượng của Côn Già.
Trước mắt, thực lực của địch nhân quá kinh khủng, số lượng lại có rất nhiều, La Thiên đành phải móc ra tấm át chủ bài này.
- Răng? Tiểu tử này sắp chết đến nơi rồi mà còn lấy ra một cái răng, hắn có bệnh sao?
- Thật sự là buồn cười!
Các võ giả Khai Mạch cảnh của ba tộc không khỏi lên tiếng chế nhạo.
- Giết!
Trung niên mặt đen Khai mạch thất trọng của Đỗ gia quát lên một tiếng chói tai, chân khí hào hùng trong cơ thể bộc phát ra.
Phanh!
Một đạo chưởng ảnh to lớn màu xám đen lớn bằng cối xay vượt qua khoảng cách bảy tám thước đánh tới, làm cho sóng khí nổ vang.
Từ Khai mạch thất trọng trở lên là có thể phóng chân khí ra ngoài, cách không mà tấn công.
Thành thật mà nói, Khai Mạch lục trọng đối mặt với Khai mạch thất trọng, có khả năng ngay cả góc áo đối phương cũng không sờ tới được thì bản thân đã bị đánh chết rồi.
Lão giả râu bạc trắng lãnh đạm duỗi ngón tay ra, từ từ điểm một cái ở trong hư không.
SƯU...U...U!
Một đạo chỉ mang đỏ thắm, như tấm lụa chói mắt toả ra khí tức nóng bỏng xuyên thẳng qua hư không, bắn về phía La Thiên.
- Khà khà! Tiểu tử này chết chắc rồi...
- Khai mạch thất trọng và bát trọng cách không công kích, đủ để đánh hắn thành mảnh vụn!
Ở gần đó, những Võ giả Khai mạch ngũ, lục trọng kia cũng không cần động thủ mà chỉ ngồi đợi La Thiên bỏ mình.
Mắt thấy, La Thiên ở dưới công kích của hai đại cao thủ Khai mạch, sắp sửa tan thành mây khói.
- Đi!
La Thiên kinh sợ quát lên một tiếng, rót chân khí vào trong cái răng đen nhánh kia.
Ô!
Cái răng đen nhánh bắn ra một mảnh ánh sáng âm u, bỗng nhiên bành trướng tới cực hạn, lớn bằng cái phòng, sau đó một cỗ lực lượng đáng sợ xuất hiện.
- Cái kia... Là?
Lão giả râu bạc trắng và trung niên mặt đen đồng thời biến sắc, bởi vì bọn họ đã cảm nhận được một cỗ khí tức làm cho bọn họ hồi hộp.
Ô...ô...n...g oanh!
Trên bề mặt cái răng đen nhánh kia xuất hiện gió lốc màu đen, sau đó nó phóng lên trời, cao bằng mấy tầng lầu, khí thế hung hãn ngập trời, cuốn sạch đi rất nhiều kẻ tới đuổi giết La Thiên.
Phốc! Phốc!
Chưởng ảnh màu nâu đen to lớn và chỉ mang màu đỏ đánh tới chỗ La Thiên như bị Cự thú Man Hoang nuốt hết, trong nháy mắt đã bị đập tan.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, làm cho mọi người ở đây rung động!
A... ~~~
Trong gió lốc màu đen đột nhiên hiện ra hư ảnh của một đầu dị thú khổng lồ, cao chừng hơn mười thước, chính là Thụy Thú Côn Già.
Một cỗ uy áp kinh khủng tản mát ra, chấn nhiếp sinh linh vạn vật ở xung quanh.
- Không được! Mau rút lui...
Sắc mặt của lão giả râu bạc trắng và trung niên mặt đen trắng bệch, giống như con sâu cái kiến đối mặt với Cự thú man hoang vậy, chân khí và máu tươi toàn thân cứng lại, cơ thể gần như không thể nào nhúc nhích được.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang ầm trời xuất hiện, mặt đất run rẩy, có vô số vết rách lan tràn.
Hư ảnh to lớn của Côn Già phun ra một cơn gió lốc tối tăm như sấm sét, nuốt hết đám người trung niên mặt đen và lão giả râu bạc trắng.
- A a...
Hai đại cao thủ Khai mạch thất bát trọng bị xoắn nát thành tro trong nháy mắt.
Xôn xao sưu sưu! Oanh oanh!
Đồng thời, một cỗ sóng khí màu đen hình quạt xẹt qua đám Võ giả Khai Mạch cảnh ngũ lục trọng kia.
A a! Bịch! Bịch!
Chỉ riêng ảnh hưởng của lực lượng cũng đã làm cho một mảng lớn Võ giả biến mất.
Trong khoảnh khắc.
Một kích kinh khủng tới từ răng của Côn Già đã càn quét rất nhiều Võ giả của ba đại gia tộc, để lại xác chết đầy đất!
Tiếng nổ vang to lớn thậm chí còn làm kinh động đến Lăng Vân Quận thành ở cách đó không xa.
Cùng lúc đó.
Trên không trung của toàn bộ Quận thành cũng có thể nhìn thấy hư ảnh của Thụy Thú Côn Già, dường như nó muốn nuốt toàn bộ Quận thành vào vậy.
Rất nhiều binh sĩ thủ thành đều ngây người tại chỗ, trong lòng rất là rung động!
Bên trong Phủ Thành chủ.
Sưu!
Một đạo thân ảnh mặc áo lam phóng lên trời, đáp vào đỉnh của mái hiên, ánh mắt thâm trầm uy nghiêm nhìn về phía phương xa.
- Chẳng lẽ là... Thụy Thú đột kích?
Sắc mặt của hắn có chút ngưng trọng.
Ở bên trong Lăng Vân Võ phủ.
Phủ chủ đang bế quan ở trong mật thất đột nhiên mở hai mắt ra, thân thể lập tức biến mất tại chỗ.
Sau một khắc hắn đã xuất hiện ở trên đỉnh của một ngọn tháp cao nhất bên trong Võ phủ, hai tay để ra sau lưng.
- Hư ảnh Thụy Thú? Chỉ vẻn vẹn là hư ảnh mà đã có thực lực có thể so sánh được với Linh Hải cảnh...
Phủ chủ khẽ vuốt chòm râu dài, vẻ mặt trở nên cẩn thận.
Ở bên trong Võ phủ, Liễu Tử Yên cũng cảm ứng được cỗ khí tức to lớn này, nàng nhìn về phía hình ảnh Côn Già đang dần dần tản đi ở trên bầu trời.
- Chỗ đó, hình như là khu vực vây giết La Thiên...
Lông mày của Liễu Tử Yên nhíu chặt.
Theo nàng thấy, bố trí lần này không có chút sơ hở nào, La Thiên hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng của nàng lại có chút bất an khó hiểu.
Cùng lúc đó.
Cách chỗ răng của Côn Già bộc phát đó không xa, trên đỉnh một thân cây đang có một thiếu nữ lẳng lặng đứng đó.
- Tiểu Thiên...
Vẻ mặt của Ninh Tuyết Dao hơi đổi, hiện lên vẻ nhớ nhung.
Mấy hơi sau.
Sưu!
Bóng hình xinh đẹp này lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa.
...
Lăng Vân Phong.
Một lão giả mặc áo bào trắng tĩnh tọa ở trên đỉnh núi, sau lưng áo bào có thêu một đồ án mặc trời, chính là tiêu chí của Trục Nhật Thánh phủ.
Hả?
Lão giả mặc áo bào trắng bỗng nhiên mở mắt rồi liếc qua phương xa, chợt lại nhắm hai mắt lại, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì tới hắn vậy.
Sau lưng lão giả này có hơn mười người nam nữ trẻ tuổi đang tụ tập.
Những thiếu niên này đều là thiên tài từ các thành của Lăng Vân quận, sắp sửa đi tới Trục Nhật Thánh phủ tham gia thử thách nhập học.
Đám người Lâm Hạo Phi, Mục Vũ Yến đều ở trong đám người.
- Tề Hồng đến rồi!
Mọi người lập tức nhìn thấy một gã thiếu niên mặc áo bào màu vàng cụt một tay đi tới.
Khuôn mặt của Tề Hồng hốc hác, dữ tợn, ánh mắt âm trầm như nước, làm cho người ta sợ hãi, không dám đến gần.
- Không phải La huynh nói muốn đi tới Thánh phủ sao, vì cái gì giờ này còn chưa tới chứ?
Trần Hạo Phi nhìn ra phương xa, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
- Buổi trưa đã đến!
Lão giả mặc áo bào trắng chậm rãi đứng dậy.
- Đại nhân, có lẽ một vị hảo hữu của ta có việc nên chậm trễ, không biết có thể chờ hắn một lát hay không?
Trần Hạo Phi cung kính hành lễ, khẩn cầu.
Lão giả mặc áo bào trắng lãnh đạm, không để ý đến lời thỉnh cầu của Trần Hạo Phi.
Dùng thân phận của hắn khinh thường trao đổi với Trần Hạo Phi, càng khỏi phải nói tới việc chờ đợi một thiếu niên tới khảo hạch.
- Ha ha, Trần Hạo Phi, ngươi đang chờ La Thiên tới sao?
Tề Hồng ở bên cạnh nở một nụ cười tàn nhẫn.
- Tề Hồng, ngươi nói vậy là có ý gì?
Trần Hạo Phi chất vấn.
- Hắn đã không còn ở trên đời này nữa rồi, sao có thể chạy đến được chứ? Khà khà...!
Tề Hồng cười gằn nói.
Các thiếu niên còn lại ở đây không khỏi run rẩy, lần này La Thiên đắc tội với cả Liễu Tử Yên và Tề Hồng, cho nên nhất định kết cục của hắn sẽ không tốt một chút nào.
- Hì hì, theo ta được biết, Liễu gia, Tề gia, Đỗ gia đã xuất động nhân thủ, liên thủ mai phục tiểu tử này, hắn không tới được đâu.
Mục Vũ Yến cười nói, nàng cũng là người hiểu rõ tình hình.
Mọi người nghe xong trong lòng kinh hãi không thôi.
Ba đại gia tộc liên thủ xuất kích, làm sao La Thiên có thể giữ được mạng đây chứ?
- Lên đường!
Lão giả mặc áo bào trắng tuyên bố một tiếng.
Đúng lúc này.
- Đợi một chút! Ta đến rồi ——
Một đạo tiếng hét lớn trong trẻo mà cương dương từ xa vang tới gần, hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
Xào xạt sưu!
Một gã thiếu niên mặc áo bào xanh, đón gió núi, tay áo tung bay nhảy lên tới đỉnh núi, thân thể của hắn cao ngất, ở bên trong ánh mắt lợi hại để lộ ra một tia sát khí!
- La... Thiên!
Tề Hồng trợn mắt, cơ thể run rẩy một cái, trong lòng rất là hiếu kỳ, nghi hoặc.