Nhìn thiếu niên đưa trâm gài tóc tới, tâm tình của Ninh Tuyết Dao có chút phức tạp.
Trước đó, vào ngày sinh nhật của nàng, nàng từng nhận được đám lễ vật chồng chất như núi, được vô số gương mặt dối trá khen tặng, trong lòng nàng vô cùng chán ghét.
Năm năm trước.
Nàng bởi vì tị nạn cho nên mới đi tới địa phương nhỏ bé này, cũng cảm nhận được sự bi thương và bất lực của nhân thế, từ thiên đường rơi xuống phàm trần.
Hai năm ban đầu có một nam tử to lớn vĩ đại che chở nàng.
Ba năm trước đây, nam nhân này một đi không trở lại.
Nhưng năm năm qua còn có một thiếu niên non nớt sớm chiều ở chung cùng nàng, gắn bó trong lúc khổ cực, đã từng cùng khóc cùng cười một chỗ. Tuy rằng nghèo khó, thế nhưng cũng an nhàn sung túc.
Mà giờ khắc này.
Thiếu niên non nớt trong trí nhớ của nàng, thân thể hắn đã dần dần cao ngất, cao lớn hơn trước.
Thiếu niên này, tự tin mà lại lớn mật, chân thành tặng trâm gài tóc cho nàng. Vì vậy phản ứng đầu tiên trong lòng của nàng, thậm chí còn có một tia kinh ngạc và vui mừng, ấm áp đã biến mất từ lâu.
Đột nhiên, bàn tay trắng nõn tinh tế của Ninh Tuyết Dao bị La Thiên nắm chặt, mà chiếc trâm gài tóc kia cũng được đặt vào trong tay của nàng.
Động tác này, có chút bá đạo và thô lỗ.
- Hừ! Bây giờ ngươi cũng trở nên vô sỉ như thế, ngay cả Tuyết Dao ta cũng dám bắt nạt.
Khuôn mặt của Ninh Tuyết Dao đỏ lên, giận tái đi, giãy giụa khỏi bàn tay của La Thiên.
Nàng vội vàng quay người đi, vành tai trong suốt như ngọc đỏ lên, kiều diễm ướt át, cực kỳ mê người.
Tức giận sao?
La Thiên khẽ giật mình, chỉ có điều Tuyết Dao cũng đã thu lễ vật của mình, cũng không có kháng cự quá rõ ràng.
- Chỉ cần không cự tuyệt thì ta có hy vọng.
Trong lòng La Thiên đã có quyết định.
Lúc trở về phòng, đột nhiên La Thiên nghe tiếng cãi cọ.
Sau khi tấn cấp lên Khai Mạch tam trọng, Linh thức của hắn đã có thể bao phủ phạm vi ba mươi thước.
- Hạo Phi! Con phải muốn chóng phủi sạch quan hệ với La Thiên kia. Trần gia ta cũng không thể vì hắn mà bất hòa với Liễu Tử Yên được.
Thanh âm của gia chủ Trần gia rất là nghiêm khắc.
- Phụ thân, sao ngươi cũng bợ đít nịnh bợ người ta như thế chứ? La Thiên là ân nhân cứu mạng của con mà.
Trần Hạo Phi phản bác.
- Hừ! Liễu Tử Yên có được võ mạch Địa giai, tương lai nhất định có thể tấn cấp lên Linh Hải cảnh, thậm chí còn rất có hi vọng trở thành Võ giả Địa giai Địa Nguyên cảnh.
- Địa Nguyên cảnh kinh khủng cỡ nào chứ? Trong nháy mắt có thể diệt trừ được Trần gia chúng ta, Thương Vân quốc chủ gặp cũng phải khách khí với họ.
Gia chủ Trần gia dùng ngữ khí cường thế, không cho phép phản biện.
Đừng nói là Địa Nguyên cảnh, coi như là cường giả Linh Hải cảnh thì Trần gia cũng không thể đắc tội một cách đơn giản.
Hoá ra.
Phụ thân của Trần Hạo Phi vừa mới biết được quan hệ ân oán của La Thiên và Liễu Tử Yên thì đã muốn ép buộc hắn chặt đứt quan hệ với La Thiên.
Nghe được tranh chấp giữa hai người, trong lòng La Thiên thầm thở dài.
- Thế giới này, chung quy chính là nơi thực lực đứng đầu. Cường giả được vô số người truy cầu mong ước. Mà kẻ nhỏ yếu thì sẽ bị người ta vô tình vứt bỏ.
Trong lòng La Thiên đối với lực lượng, sinh ra cảm giác bức thiết.
Mạnh mẽ!
Nhất định hắn phải trở thành cường giả Võ Đạo chính thức, thậm chí còn phải bước lên đỉnh phong của Võ Đạo.
Nếu như thực lực không đủ, tương lai nói gì tới việc lấy Ninh Tuyết Dao làm thê tử được chứ?
La Thiên có cảm giác, thân phận và gia thế của Ninh Tuyết Dao tuyệt đối không đơn giản, thậm chí còn vượt xa những thế gia đại tộc trong Quận thành này.
Ngày thứ hai.
La Thiên chủ động đưa ra yêu cầu cáo từ với Trần Hạo Phi.
Hắn không muốn làm cho Trần Hạo Phi khó xử, làm ảnh hưởng tới quan hệ phụ tử của hai người bọn họ.
- La Thiên, tại sao ngươi phải đi? Có phải là phụ thân ta đã nói gì đó với ngươi hay không?
Vẻ mặt Trần Hạo Phi rất là tức giận.
Hắn chính thức tán đồng bằng hữu như La Thiên, cũng đã nhìn thấy tương lai của La Thiên.
Vì thế.
Trần Hạo Phi đã đoạn tuyệt quan hệ với hảo hữu nhiều năm là Lâm Vân.
- Bá phụ không tìm ta.
La Thiên lắc đầu nói.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không sớm muộn gì phụ thân của Trần Hạo Phi cũng sẽ tìm đến hắn để tâm sự.
- Trần huynh đừng có suy nghĩ nhiều, tương lai còn dài, ta cũng luôn coi ngươi là bằng hữu của ta.
- Chúng ta sẽ gặp lại ở Thánh phủ!
Nói xong câu nói sau cùng, La Thiên quay người đi, mang theo Ninh Tuyết Dao cùng nhau rời khỏi Trần phủ.
Gặp lại ở Thánh phủ?
Thể xác và tinh thần của Trần Hạo Phi chấn động, chợt trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ và kỳ vọng.
Từ lúc quen biết đến nay, La Thiên đã tạo ra cho hắn không ít kinh ngạc và vui mừng, còn sáng tạo ra kỳ tích ở trên khảo hạch của Võ phủ.
Có lẽ sau này hắn còn có thể mang tới kinh ngạc và vui mừng khác nữa.
...
Một lúc lâu sau.
La Thiên đi tới một khách điếm lớn nhất của Quận thành, lại thuê hai gian phòng khách thượng đẳng.
Lúc rời khỏi Trần gia La Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng có từng đạo ánh mắt ẩn chứa sát ý đang nhìn trộm hắn.
Chỉ có điều.
Bởi vì hiện tại đang là giữa ban ngày, lại là ở trung tâm Quận thành cho nên những người này còn có điều băn khoăn.
- Khách điếm mà ta chọn ở gần Phủ Thành chủ và Võ phủ, có bối cảnh chính thức thì những người kia cũng có chỗ cố kỵ.
Trong lòng La Thiên thầm nói.
Khách điếm này, một gian phòng mỗi đêm phải trả mấy trăm lượng Hoàng kim, đương nhiên sẽ an toàn hơn một ít.
Vào ban đêm.
La Thiên khoanh chân tu luyện ở trong phòng khách.
Trước đây, đầu khí mạch thứ ba của hắn đã được xây dựng đến mức tận cùng, tu vi cũng đạt tới tam trọng đỉnh phong.
Khai Mạch tam trọng đỉnh phong, cách tứ trọng chỉ có một đường mà thôi.
Nhìn như đơn giản, kỳ thật giữa hai đẳng cấp có một cái hào rộng khó có thể vượt qua được.
Khai Mạch cảnh có chín trọng cảnh giới, mỗi tam trọng là một ranh giới.
Cái ranh giới thứ tư này, rất khó đột phá.
Bốn năm ngày sau, ba cái khí mạch trong cơ thể La Thiên lớn mạnh đến mức tận cùng, rất khó để làm nó tăng lên nữa.
Thân là người có Thần mạch, khí mạch trong cơ thể hắn so với người bình thường còn mạnh mẽ hơn rất nhiều lần, độ khó khi đột phá cũng tăng lên một khoảng tương ứng.
- May mà có viên Luyện Khí đan của Liễu Tử Yên.
La Thiên nở một nụ cười.
Viên Luyện Khí đan trung phẩm này có thể tinh luyện chân khí, tăng phẩm chất của chân khí lên, cũng có hiệu quả đối với Khai Mạch cảnh ngũ, lục trọng.
Có viên đan dược này trợ giúp, chuyện hắn đột phá Khai Mạch cảnh tứ trọng nhất định không thành vấn đề.
Lúc này, La Thiên ăn Luyện Khí đan vào.
Rất nhanh, một cỗ khí tức nóng ấm tản ra trong người hắm.
Luyện Khí đan không hề giống đan dược gia tăng tu vi khác, không ngờ dược lực lại mạnh như vậy.
- Hửm! Chuyện gì xảy ra...
La Thiên kêu lên một tiếng buồn bực, trong cơ thể tuôn ra một cỗ lực lượng âm độc lạnh như băng, đột nhiên bung ra toàn bộ cơ thể của hắn.
Không tốt!
Viên Luyện Khí đan này... Có vấn đề!
La Thiên cũng không biết, viên đan dược này đã bị Liễu Tử Yên động tay động chân, ở trong có chứa Lục Âm Xà Độc.
Lúc ấy.
Hắn đã để cho Trần Hạo Phi đã kiểm tra, thế nhưng Trần Hạo Phi cũng không phải là luyện dược sư có thâm niên, đương nhiên cũng không nhìn ra được vấn đề trên đan dược.
Trong chốc lát.
Kịch độc âm hủ kinh khủng bộc phát trong người hắn.
Bộ mặt và cơ thể của La Thiên nổi lên màu đen.
- Vì sao chứ? Ta tu luyện Thiên Mệnh Tạo Hóa quyết, không phải có thể cảm ứng được may rủi hay sao?
Trong lòng La Thiên gào thét.
Liễu Tử Yên, thật sự là âm hiểm!
Viên đan dược này, không phải nói là định đưa cho Tề Hồng hay sao, vì sao lại có độc cơ chứ?
Theo lý thuyết.
La Thiên tu luyện Tạo hóa quyết, tu thần hồn số mệnh, có lẽ trước khi phục dụng đan dược sẽ có cảm ứng về nguy hiểm mới đúng chứ?
Chẳng lẽ, hắn phải chết hay sao?
Ngay khi La Thiên rơi vào nguy hiểm, trong lòng phẫn hận không cam lòng thì...
A...!
Thần mạch Thái Cổ U Long trong cơ thể hưng phấn run rẩy, bộc phát ra khí tức lạnh lẽo âm u.
Sưu sưu!
Một cỗ hấp lực lạnh như băng nhanh chóng rút kịch độc trong cơ thể của La Thiên ra.
Trong lúc mơ hồ,La Thiên có thể cảm nhận được Thần mạch rất hưng phấn, dường như, rất là mừng rỡ và khát vọng đối với kịch độc này.
Sưu sưu sưu.
Trong vòng mấy hơi thở, kịch độc Lục Âm Xà Độc kia đã bị U Long Thần Mạch hấp thu hơn nửa.
Rắn độc, sao có thể làm gì được Thiên Long chân chính chứ?
Huống chi, U Long là rồng có thuộc tính âm vô cùng đặc thù.
- Khà khà! Thì ra là thế!
La Thiên đột nhiên cười to, hắn đã rõ vì sao mình không cảm giác được nguy cơ.
Bởi vì lần này căn bản không phải là điềm xấu... Mà là điềm lành!
Sau khi hấp thu cỗ kịch độc này, dường như U Long Thần Mạch không trọn vẹn lại càng trở nên có sức sống, lực lượng càng tràn ngập hơn nữa.
Không đến một lát.
Kịch độc trong cơ thể hắn đều bị Thần mạch hấp thu.
U Long Thần Mạch chính là Thần mạch có thuộc tính âm, lực lượng của Lục Âm Xà Độc giống như chất dinh dưỡng tự mình đưa tới cửa vậy.
La Thiên không chỉ hóa giải kịch độc mà lân phiến màu xanh bên ngoài của Thần mạch hình rồng trong cơ thể lại trở nên rõ ràng hơn, rõ ràng sáng ngời thêm vài phần so với trước đó.
Phanh~!
La Thiên nhẹ nhàng đưa tay, nhấn một cái lên trên mặt bàn trước mắt, cũng không dùng sức.
Trong nháy mắt, toàn bộ mặt ngoài của cái bàn có một tầng sương lạnh lan tràn, mặt bàn bị Hàn lực ăn mòn xuất hiện một cái dấu bàn tay.
Phải biết rằng, La Thiên không dùng sức, cũng không thúc giục chân khí, chỉ dựa vào thiên phú Hàn lực của bản thân Thần mạch mà thôi.
Rắc rắc!
Sau mấy hơi thở, toàn bộ cái bàn vỡ nát, hóa thành một đống vụn băng.
- Hàn lực của Thần mạch tăng lên, có lực ăn mòn mạnh hơn so với trước đó!
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ vui mừng.
U Long Thần Mạch trong cơ thể hắn, theo như Thiên Thư miêu tả thì chính là Thần mạch không trọn vẹn.
Thần mạch nguyên vẹn chính thức, dùng tầm mắt trước mắt của La Thiên, khó có thể phỏng đoán được.
Cũng không biết, ở bên trong Luyện Khí đan mà Liễu Tử Yên đưa cho hắn có trộn lẫn loại kịch độc nào vào, không ngờ lại có thể giúp lực lượng của Thần mạch tăng lên.
Nghĩ đến Liễu Tử Yên, sắc mặt La Thiên trầm xuống:
- Liễu Tử Yên này, tính toán thật là thâm độc!
La Thiên hắn chưa từng chủ động trêu chọc qua nữ nhân này.
Chỉ bởi vì từng từ chối hôn ước cho nên Liễu Tử Yên ghi hận trong lòng, dùng các loại bản lĩnh nham hiểm để trả thù.
Ở Thanh Phong Học phủ, La Thiên biến thành người có phế mạch, lúc nhân sinh xuống dốc, Liễu Tử Yên gợi ý đệ tử Liễu tộc ra tay, chèn ép làm nhục hắn.
Bây giờ đi tới Quận thành hắn lại rơi vào ám toán của nàng.
Nếu như đổi lại là một người bình thường thì đã sớm bị Liễu Tử Yên giết chết vô số lần rồi.
- Liễu Tử Yên, ngươi khinh người quá đáng! Chắc chắn sẽ có ngày ta phải thanh toán khoản sổ sách này với ngươi.
Trong mắt La Thiên hiện lên hàn mang.
Hơn nữa, kịch độc mà Liễu Tử Yên trộn lẫn vào có lai lịch gì, tương lai hắn cũng phải tra cho rõ!