Hắc Yêu lĩnh rất rộng lớn, chính là địa bàn của Yêu thú, tu vi thấp nhất cũng có thể so sánh được với Khai Mạch cảnh.
Nghe nói ở chỗ sâu trong Hắc Yêu lĩnh có Yêu thú nhị tinh có thể so được với Linh Hải cảnh.
La Thiên tiến vào biên giới Hắc Yêu lĩnh, mục tiêu săn giết của hắn là Yêu thú nhất tinh cấp thấp, tương đương với Võ giả Khai mạch nhất trọng tới tam trọng của nhân loại.
Sau nửa canh giờ.
Cảm quan mạnh mẽ của La Thiên phát hiện ra có một đạo thân ảnh màu đen rất lớn xuất hiện.
Đó là một đầu lợn rừng cao hai thước, thân thể ngăm đen chất phác, khóe miệng có hai cái răng nanh thô to bằng cánh tay, có cặn thịt lưu lại ở trên răng, hung hãn dị thường.
- Cự Xỉ Hắc Trư! Là loại dùng lực lượng và phòng ngự trứ danh trong các yêu thú.
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ cẩn thận.
Rống! Phanh Phanh...!
Cự Xỉ Hắc Trư cũng phát hiện ra La Thiên, hai mắt khát máu lại có chút hưng phấn, liên tục đụng gãy mấy gốc cây khô, bắn thẳng về phía La Thiên.
La Thiên vận dụng Du Thân bộ, nhảy lên linh hoạt giống như là cá bơi vậy, tránh đi công kích ngang tàng bạo ngược của Cự Xỉ Hắc Trư.
- Ngưng Tinh Kiếm chỉ!
La Thiên ngưng tụ ra một đạo chỉ mang, có lam mang lạnh thấu xương lóe lên, tạo ra một cái lỗ hổng ở bên ngoài thân của Cự Xỉ Hắc Trư, máu tươi tuôn ra.
Toàn thân Cự Xỉ Hắc Trư có lông bờm rất dài, lực phòng ngự không thua đầu Thiết Thứ Thủy Ngưu kia, thế nhưng lại bị La Thiên chỉ một cái đã nhẹ nhõm phá vỡ vòng phòng ngự.
Sau mười mấy chiêu.
Ầm ầm!
Cự Xỉ Hắc Trư toàn thân là máu sụp đổ lên trên mặt đất, La Thiên lập tức tiến lên, cắt những thứ đáng giá trên người Yêu thú.
Đến gần tối, độ nguy hiểm của Hắc Yêu lĩnh tăng lên, La Thiên chuẩn bị rời khỏi.
Đúng lúc này.
Rống!
La Thiên nghe thấy được một tiếng gào thét kinh hồn, cũng cảm thấy được một cỗ nguy cơ vô hình.
- Cái đó là...
Thị lực của hắn vô cùng tốt, nhìn thấy khoảng cách mấy trăm thước bên ngoài, đó là một đầu Cự Lang, lông trên toàn thân có ánh sáng như lửa, toả ra khí tức nguy hiểm.
Viêm Lang!
Yêu thú nhất tinh trung giai!
La Thiên biến sắc, Yêu thú nhất tinh trung giai có thể so với Khai Mạch cảnh tứ trọng tới lục trọng.
Võ giả dưới Khai mạch tứ trọng gặp phải Viêm Lang chỉ có nước chờ giết chết mà thôi.
Cũng may.
Đầu Viêm Lang này không phát hiện ra được La Thiên.
Sưu sưu!
Đột nhiên, trên bầu trời có cuồng phong gào thét, bóng của một đầu ác cầm to lớn vượt qua đầu hắn.
NGAO!
Đầu Viêm Lang kia kêu thảm một tiếng, bị đầu ác cầm to lớn không biết tên kia xé nát đầu, ngậm theo xác chết bay lên không trung.
Thật là khủng khiếp!
Tâm thần La Thiên rung động, hít sâu một hơi.
Trong nháy mắt giết chết Viêm Lang!
Đầu ác cầm to lớn không biết tên kia, tu vi ít nhất có thể so sánh được với Võ giả Khai mạch cửu trọng trở lên.
Sưu sưu ~
La Thiên hít sâu một hơi, xác định ở gần đây không có nguy hiểm, hắn vội vàng rút lui khỏi nơi này.
Sau nửa canh giờ.
La Thiên rời khỏi Hắc Yêu lĩnh, miệng thở phào một hơi.
Vận khí của hắn thật sự quá kém, ở biên giới Hắc Yêu lĩnh lại có thể nhìn thấy được Yêu thú cường đại như vậy.
...
Trở lại Thanh Xương thành.
Hắn tới Võ thị, bán thu hoạch cả ngày ra, tổng cộng kiếm được một nghìn ba trăm lượng hoàng kim.
Thực lực càng mạnh thì tốc độ kiếm tiền càng nhanh.
Liên tiếp ba bốn ngày, La Thiên đi sớm về muộn, trong tay dần dần tích lũy được bảy ngàn lượng Hoàng kim.
Thông qua ma luyện mấy ngày nay, tu vi vũ kỹ của hắn đều có tăng trưởng nhảy vọt.
Trong đó, ở trong thực chiến Du Thân bộ đã tăng lên tới cảnh giới tiểu thành.
Bởi vì Du Thân bộ được thiên thư hoàn thiện và tăng lên cho nên cảnh giới tiểu thành tương đương với đại thành trước đó.
Cảnh giới tầng thứ nhất của Ngưng Tinh Kiếm chỉ càng thêm vững chắc, liên tiếp tới gần tầng thứ hai.
Một ngày kia La Thiên đang khoanh chân ngồi xuống, chân khí trào lên như sấm, làm cho đầu khí mạch thứ nhất bành trướng đến mức tận cùng.
Ý vị này, tu vi của hắn đã đạt tới nhất trọng đỉnh phong!
- Nhất trọng đỉnh phong, nếu như hiện tại ta phục dụng Nguyên khí Linh quả thì sẽ có thể nhẹ nhõm đột phá được Khai Mạch nhị trọng.
Trên mặt La Thiên hiện lên nụ cười, hắn rất hài lòng đối với tiến độ tu luyện của mình.
Chỉ có điều, nếu như hiện tại phục dụng Nguyên khí Linh quả thì lại có vẻ lãng phí.
Bởi vì, coi như La Thiên không phục dụng thì nhiều nhất mười ngày hắn cũng có thể đột phá Khai Mạch cảnh nhị trọng. Nguyên khí Linh quả hoàn toàn có thể để lại đến Khai Mạch tam trọng, thậm chí tứ trọng mới phục dụng cũng được.
Đúng lúc này.
Một đạo thanh âm kiêu ngạo chói tai từ bên ngoài phòng truyền đến.
- Ninh Tuyết Dao! Bản thiếu gia nói cho ngươi biết! Hai vạn Hoàng kim, nhất định phải trả hết nợ trong ba ngày!
Hả?
Linh thức của La Thiên phóng ra ngoài.
Sau khi tiến giai Khai Mạch cảnh nhất trọng, Linh thức của hắn có thể bao phủ được gần mười thước.
Rất nhanh.
Khuôn mặt tai to mặt lớn của Đỗ Vân Trình đập vào bên trong cảm quan của hắn, sau lưng hắn còn có mấy tên tôi tớ.
- Ba ngày? Không phải đã nói hai tháng rồi sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tuyết Dao khẽ biến, đôi mi thanh tú cau lên.
Ba ngày, nàng đi đâu gom góp hai vạn Hoàng kim cơ chứ? Chuyện này quá khó đối với nàng!
- Hắc hắc, đối với các ngươi mà nói, hai tháng hay là ba ngày thì có gì khác biệt cơ chứ?
Đỗ Vân Trình khinh thường cười nói.
Hai vạn Hoàng kim, Võ Đồ luyện thể không ăn không uống, mười năm cũng không kiếm được.
- Sớm muộn gì ngươi cũng phải gả cho bổn công tử. Thời gian vinh hoa phú quý có hạn, cần gì phải ở căn nhà nát, bên cạnh tên phế mạch này cơ chứ, quả thực là sống uổng thời gian, lãng phí tuổi thanh xuân của ngươi.
Đỗ Vân Trình cười xấu xa nói.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ dâm đãng đánh giá đến Tuyết Dao, đôi chân bóng loáng trắng như tuyết, bộ ngực sữa đã có đường cong sung mãn, dung nhan xinh đẹp thánh khiết làm cho nước miếng của hắn chảy ròng, mặt hiện lên sự tham lam.
Hai tháng thật sự quá lâu!
Hắn đã sớm không thể chờ đợi được nữa mà muốn đặt mỹ nhân xinh như ngọc này xuống dưới háng mình.
- Đỗ Vân Trình, có thể thư thả cho ta một ít thời gian hay không?
Ninh Tuyết Dao khẽ cắn răng, lông mi dài nhọn vểnh lên, nhẹ nhàng run run như là cánh bướm.
- Lúc trước đã nói hai tháng rồi. Tiểu Thiên đã đột phá thành Võ giả, trong hai tháng, nhất định hắn sẽ có năng lực trả hết nợ nần!
- Hắn? Một tên phế nhân, coi như là đột phá Khai Mạch cảnh thì cũng là phế nhân!
Đỗ Vân Trình khinh thường cười cười.
- Trong ba ngày, nếu như không cầm được hai vạn Hoàng kim thì bổn công tử chỉ có thể phái người tới mời Tuyết Dao cô nương rồi!
Khóe miệng Đỗ Vân Trình nhếch lên, trong lời nói tràn ngập vẻ uy hiếp.
Trên thực tế, hắn cũng chính đã biết được chuyện La Thiên đột phá Khai Mạch cảnh, có cảm giác không ổn, cho nên mới bội ước bức bách, để cho Ninh Tuyết Dao sớm trở thành nữ nhân của mình.
- Tuyết Dao, không cần phải quản tới hắn!
- Ba ngày thì ba ngày, hai vạn Hoàng kim nhất định ta sẽ gom đủ!
Lúc này, La Thiên đi tới, ánh mắt lạnh lùng, thanh âm cứng rắn mà tự tin.
- Tiểu Thiên, ngươi...
Con mắt trong suốt của Ninh Tuyết Dao khẽ đổi.
Giờ khắc này La Thiên ở trong tầm mắt của nàng so với ngày xưa còn cao lớn hơn, to lớn bất phàm.
- Rất tốt! Tiểu tử, ngươi nói chuyện cần phải giữ lời đó!
Đỗ Vân Trình như mở cờ trong bụng.
Tên đần La Thiên này, không ngờ lại đồng ý?
Chỉ cần ba ngày là hắn có thể đặt Tuyết Dao băng cơ ngọc cốt, đẹp như tiên nữ xuống dưới háng thỏa thích rong ruổi rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn đã cảm nhận được một trận lửa nóng.
Thậm chí hắn còn có ấn tượng tốt với La Thiên, nếu không phải hắn ta vô năng, nếu như lần này không phải hắn ta ngu xuẩn thì Ninh Tuyết Dao cũng sẽ không rơi vào trong tay mình.
- Trong ba ngày, nếu như bản thiếu gia không nhìn thấy hai vạn Hoàng kim thì ngươi cứ ngoan ngoãn đến Đỗ gia đi!
Ánh mắt buồn nôn của Đỗ Vân Trình xẹt qua từ trên thân thể đẫy đà hoàn mỹ mà mềm mại của Tuyết Dao, nghênh ngang mang theo vài tên tùy tùng rời đi.
- Tiểu Thiên. Trong ba ngày, chúng ta phải làm thế nào mới có thể gom góp được hai vạn Hoàng kim cơ chứ?
Ninh Tuyết Dao thở dài sâu kín, giữa hai hàng lông mày treo một tia ưu sầu, nhưng không để cho La Thiên nhìn thấy.
- Tuyết Dao yên tâm, tất cả đã có ta!
Thanh âm của La Thiên rất bình tĩnh.
Nghe vậy, trong lòng Ninh Tuyết Dao thấy ấm áp, nàng dùng một loại ánh mắt kỳ quái phức tạp dò xét thiếu niên gần đây có biến hóa khá lớn này.
- Tiểu Thiên, ta tin tưởng ngươi.
Trong lòng nàng lại lặng lẽ nói: Coi như là không làm được thì ta cũng không trách ngươi mà sẽ báo đáp ân tình của La thúc trước đó.
...
Trở lại căn phòng.
La Thiên rơi vào trong trầm tư.
Trước mắt, trong tay hắn chỉ có bảy ngàn lượng Hoàng kim, cách hai vạn Hoàng kim quá xa.
Đi tới Hắc Yêu lĩnh săn giết Yêu thú, trong ba ngày cũng không có khả năng trả hết được nợ nần. Hơn nữa, Hắc Yêu lĩnh hết sức hung hiểm, vạn nhất vận khí không tốt gặp phải Yêu thú cao giai thì rất có thể sẽ bị giết chết trong nháy mắt.
- Chỉ có đi tới đấu võ trường trong Võ thị thì mới có thể kiếm được một lượng lớn Hoàng kim ở trong một khoảng thời gian ngắn.
La Thiên còn nhớ rõ, ngày đó ở bên trong đấu trường của Võ thị, chiến đấu giữa các Võ giả với nhau, đánh thắng một trận thì có thể đạt được một nghìn đến mấy nghìn Hoàng kim.
- Chỉ có điều, bằng vào tu vi Khai Mạch cảnh nhất trọng, còn chưa đủ nhìn ở bên trong đấu võ trường kia.
Trong lòng La Thiên rất tỉnh táo, đã đưa ra quyết định.
Nếu có thể đột phá Khai Mạch cảnh nhị trọng, như vậy phần thắng của hắn ở trong đấu võ trường kia sẽ cao hơn, hiệu suất kiếm tiền cũng càng cao!
Nghĩ tới đây.
Hắn không do dự nữa mà lấy ra Nguyên khí Linh quả, lập tức ăn vào.
Xoạt!
Sau khi Linh quả kia vào bụng lập tức hóa thành một cỗ Linh khí cuồn cuộn mà nóng bỏng.
- Linh khí thật là tinh thuần!
La Thiên không dám khinh thường mà dùng Linh thức dẫn động chân khí dẫn lực lượng của Linh quả đến đầu khí mạch thứ nhất.
Oanh!
Cỗ linh khí cuồn cuộn này làm cho chân khí ở bên trong khí mạch tràn ngập đến mức tận cùng, lại bị hắn ngưng luyện áp súc thêm nhiều lần.
Sau nửa canh giờ.
Đầu khí mạch thứ hai liền kề với đầu khí mạch thứ nhất đã bắt đầu rung động lắc lư, buông lỏng.
- Đầu khí mạch thứ hai đang buông lỏng.
Trong lòng La Thiên rất kích động.
Khai mạch cửu trọng, tổng cộng cần phải xây dựng chín đại khí mạch trong cơ thể.
Những khí mạch này từ bên ngoài đến bên trong, cái sau sâu hơn so với cái trước, độ khó cũng dần dần tăng lên.
Mỗi một khắc.
Một đạo thanh âm như sấm rền vang lên ở trong đầu khí mạch thứ hai.
Tạch...!
Đầu khí mạch thứ hai đã mở ra một cái khe, chân khí mênh mông trào lên và đi vào.
- Khai Mạch nhị trọng, thành!
Ánh mắt La Thiên rực rỡ như sao, thần thái sáng láng.
Từ khi mở ra Thần mạch, tốc độ tu luyện của hắn lại trở về như ba năm trước đây, thậm chí còn nhanh hơn vài lần.